Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bầu không khí thân mật và vui vẻ không còn nữa, thay vào đó là một bầu không khí vô cùng nghiêm túc. Bologo cảm thấy mình như một tên tội phạm đang bị bao vây bởi những người này, không còn nơi nào để trốn.
"Chuyện gì vậy?"
Bologo khá hoang may trước sự thay đổi thái độ của Sore và những người khác. Chỉ là nói chuyện với Saizon mà thôi, tại sao họ lại có phản ứng khác lạ đến vậy.
Sore búng tay, sau đó thì Bode lập tức đứng dậy, đóng mọi cánh cửa phòng, ngoài ra còn cẩn thận kiểm tra cánh cửa chính của câu lạc bộ Kẻ Bất Tử để đảm bảo nó đã được đóng chặt.
Weil cảnh giác nhìn xung quanh. Rõ ràng đây là lãnh địa của họ, nhưng trông lại có vẻ như có vô số kẻ địch vô danh đang ẩn trong bóng tối.
Sore đã không còn phong thái thoải mái và tùy ý như thường ngày nữa mà trông vô cùng căng thẳng.
"Ý của ngươi là ngay từ lúc xảy ra sự cố rối loạn trục thời gian, Saizon đã chủ động nhắc nhở ngươi, thậm chí còn nói chuyện."
Sore hỏi một cách nghiêm túc, "Sau đó Saizon biến mất, và đến giờ còn chưa quay về, đúng không?"
"Ừm, vậy là... Saizon có vấn đề gì à?"
Bologo nghi ngờ hỏi. Theo hắn thấy thì đám kẻ bất tử trong đây đều rất vui vẻ sống hòa thuận bên nhau, không có việc gì làm thì chạy đến đá cho Saizon một phát rồi đuổi cái tên cản đường này lượn đi chỗ khác.
Nhưng bây giờ họ lại tràn đầy vẻ kính sợ và ... cảnh giác với Saizon?
"Có vấn đề rất lớn. Sau khoảng thời gian dài ở chng, toàn bộ bọn ta đã hiểu được quá khứ của nhau ở một mức độ nào đó, nhưng chỉ có Saizon... Bọn ta hoàn toàn không biết gì về Saizon.” Bode nói vào đúng lúc này.
"Bọn ta biết Saizon đã lâu, nhưng có thể ngươi không tin, bọn ta hầu như không giao tiếp với Saizon," Weil nói, "Hắn vẫn luôn đóng một số vai kỳ lạ, và cứ vài chục năm, khi đổi vai, hắn sẽ chỉ nói một vài từ, phần lớn là vài câu không mấy quan trọng."
"Bọn ta đoán Saizon đang gây tê bản thân bằng cách biến mình thành một nhân vật khác. Bọn ta đã hỏi nhưng hắn không nói lời nào về việc này."
Sore nghịch ly rượu trong tay và phân tích suy nghĩ của Saizon.
Ai trong câu lạc bộ Kẻ Bất Tử cũng có một quá khứ tồi tệ. Mỗi người thường tự gây tê mình theo những cách khác nhau để vượt qua tháng năm dài đằng đẵng.
Rượu và niềm vui là nơi trú ẩn an toàn của Sore, biến mình thành một thứ gì đó khác là cách Saizon né tránh khỏi vấn đề.
Bologo khó hiểu, "Vậy tại sao các ngươi lại cảnh giác với Saizon?"
Sore nheo mắt, ngập ngừng không biết có nên nói tiếp hay không. Thái độ của Bode và Weil thì vẫn như cũ. Bầu không khí trở nên nghiêm trọng và căng thẳng, trong mắt đám kẻ bất tử này, câu lạc bộ từng cực kỳ an toàn cũng bắt đầu trở nên vô cùng nguy hiểm.
"Bologo, đã bao giờ nghĩ về việc rốt cuộc là ai thành lập câu lạc bộ Kẻ Bất Tử hay chưa?"
Đối với câu hỏi bí ẩn này, Bologo lắc đầu. Hắn gia nhập câu lạc bộ Kẻ Bất Tử này thậm chí còn chưa đến một năm, ngay cả thành viên còn chưa biết hết. Làm sao mà hắn có thể biết vấn đề đó được?
"Đừng nói là... các ngươi nghi ngờ Saizon chính là chủ nhân của câu lạc bộ Kẻ Bất Tử?"
Bologo rất nhanh ý thức được một cái khác điểm, trong giọng nói có áp chế không nổi kinh dị.
Tất cả im lặng đồng ý với câu trả lời của Bologo. Những cảm xúc kỳ lạ đọng lại giữa mọi người, Sore cầm chai rượu lên rót thêm vài ly rượu với hy vọng rằng rượu sẽ làm dịu bớt căng thẳng.
"Không giống như những gì ngươi nghĩ, ta không thực sự tham gia câu lạc bộ Kẻ Bất Tử sau khi Chiến tranh Hừng Đông kết thúc một trăm năm trước. Ta đã đến nơi này từ rất lâu trước đó. "
Sore lắc ly, nhìn mấy cục đá va chạm qua lại, trong ánh sáng khúc xạ, suy nghĩ của hắn như được kéo về những năm tháng trước đó.
"Chắc là... rất nhiều năm về trước, nhỉ? Ta không thể nhớ chính xác, chỉ nhớ lúc đó Saizon đã mời ta, nên thỉnh thoảng ta hay đến đây với tư cách là một vị khách, nhưng ta không ở lại hay trở thành một thành viên trong số đó."
Bologo lẳng lặng lắng nghe câu chuyện của Sore, cựu lãnh chúa của tộc Bóng Đêm rất hiếm khi nói về quá khứ xa xưa của mình.
"Sau cuộc chiến Hừng Đông, ta không còn nơi nào để đi nữa. Sau đó thì Saizon xuất hiện, hắn lại gửi lời mời cho ta, lần này ta đồng ý, sau đó thì đến đây."
Sore bỗng thấy rợn người. Vào lúc này, hắn mới muộn màng nhận ra điều gì đó.
"Và rồi một chuyện kỳ diệu đã xảy ra, Bologo.
Không ai bảo ta phải làm gì. Nhưng khi sống ở đây, khi mà ngày tháng trôi qua, ta không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng bằng một cách nào đó ta lại làm một người pha chế."
Sore mỉm cười, hai mắt đảo qua quầy bar quen thuộc.
"Giống như một kiểu đồng hóa nào đó, ta đã trở thành một phần của câu lạc bộ Kẻ Bất Tử mà không hề hay biết. Là một người pha chế, một người phụ trách quản lý nơi này, còn Saizon, sau khi ta đến đây, dường như hắn đã rũ bỏ trách nhiệm của mình để quay sang chìm đắm với thú vui đóng vai."
Bologo kinh hãi mất một lúc sau khi nghe câu chuyện mà Sore vừa kể, "Tất cả đều xảy ra một cách âm thầm?"
"Có thể nói là vậy. Khi nhận ra những chuyện này thì ta đã làm việc trong nhiều năm, hơn nữa còn mời rất nhiều thành viên mới", Sore nói: "Khi ấy ta giật mình và có cảm giác như rơi vào hang động của ma quỷ. Ta lập tức đến chất vấn Saizon, mà hắn thì hiếm khi lại kết thúc vai diễn và đáp lại lời của ta."
"Nơi trú ẩn an toàn không phải là miễn phí, ai cũng phải đóng góp giá trị của mình để giữ cho nơi này hoạt động."
Sore lặp lại những gì Saizon đã nói vào thời điểm đó. Ngẫm lại thì đã lâu lắm rồi mà mình vẫn còn nhớ rõ đến vậy.
"Hắn nói rằng ta có thể rời đi bất cứ lúc nào nếu muốn. Câu lạc bộ Kẻ Bất Tử không bao giờ ràng buộc bất kỳ ai. Lý do tại sao bọn ta không thể rời đi là do bị quá khứ ràng buộc và ngăn cản bọn ta quay trở lại trần thế."
Sore dừng lại, nhớ lại quá khứ tồi tệ của mình, không thể không thở dài: “Hắn nói đúng, bọn ta không bị mắc kẹt ở đây mà bị mắc kẹt bởi chính quá khứ của mình, không thể rời đi."
“Ra đi rất dễ dàng, chỉ cần thực sự bước ra khỏi cánh cửa kia, đừng ngoảnh lại, sẽ gặp được định mệnh mà lẽ ra phải gặp, nhưng sau bao nhiêu năm, không ai trong số bọn ta có đủ dũng khí để làm như vậy."
Duỗi tay ra chỉ vào cánh cửa của câu lạc bộ Kẻ Bất Tử, mỗi một kẻ bất tử đều tự do, nhưng lại bị giam cầm.
Mọi thứ đều có cái giá của nó.
"Kể từ đó ta đã cảm thấy Saizon không bình thường. Nhưng ngươi cũng đã nhìn thấy bộ dạng thường ngày của hắn, thực sự thì rất khó để mọi người nhìn nhận hắn một cách nghiêm túc."
Sore dang tay ra với vẻ bất đắc dĩ. Cho dù một tồn tại có khủng khiếp và bí ẩn đến cỡ nào, nhưng khi mà ngày nào hắn cũng giả làm một con chó, đi tiểu và cắn góc bàn thì không ai có thể đối xử nghiêm túc với hắn mà thay vào đó sẽ đánh đập và chửi bới.
Bologo hiểu ý của Sore, "Trong số các ngươi, Sore hiển nhiên là người có thâm niên lâu nhất, hơn nữa, sau khi đến, ngươi còn phải gánh vác một phần trách nhiệm mà Saizon để lại trên một góc độ nào đó, thế nên ngươimới nghi ngờ hắn... là chủ nhân của câu lạc bộ Kẻ Bất Tử?"
Sau khi nói xong, Bologo cũng giật mình vì ý nghĩ này, giống như một câu chuyện tưởng tượng hoang đường không hề có tý cơ sở nào.
Nhưng ... Nhưng Bologo lại không thể không tin rằng đây là sự thật duy nhất, và hắn nghĩ những người khác cũng cảm thấy như vậy.
"Càng lớn tuổi, càng cao quý, càng vô thường."
Sore không trả lời Bologo mà chỉ thì thầm đầy ẩn ý.
"Đây là một sự bất thường, Saizon chủ động dừng đóng vai, nói chuyện với ngươi và rời khỏi câu lạc bộ Kẻ Bất Tử."
Giọng của Bode trở nên trầm thấp, khuôn mặt xương xẩu quay về phía Bologo, "Đến giờ bọn ta vẫn chưa biết thân phận thật của Saizon, cũng không biết hắn đóng vai trò gì trong câu lạc bộ Kẻ Bất Tử này, nhưng điều có thể chắc chắn là hắn không đơn giản như vẻ bề ngoài."
Cuộc trò chuyện của vài người dần chìm vào tĩnh lặng, họ không biết phải nói gì tiếp theo nên chỉ đành nhấp từng ngụm rượu.
Bologo nhớ đến cầu thang xoắn ốc trong câu lạc bộ Kẻ Bất Tử và mái hiên dường như không có điểm cuối. Trong câu lạc bộ tưởng chừng thoải mái và vui vẻ này lại ẩn chứa những bí mật mà không một ai biết đến.
Không ai biết thân phận thực sự của Saizon, cũng như hắn đã đi đâu, nhưng ít nhất là trong những ngày sau đó, Bologo sẽ không thể nhìn thấy nhân vật hài hước ăn mặc như một con chó nữa.
Sâu bên trong câu lạc bộ Kẻ Bất Tử, ở cuối mái hiên gần như không có người động đến, bên trong một cánh cửa bị đóng chặt có tiếng ngáy yếu ớt truyền ra. Tiếng ngáy này đã kéo dài cả trăm năm. Dường như có người đã ngủ ở đây mãi mà chưa tỉnh dậy.