Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi hỗn loạn qua đi, Khe Nứt Lớn dần bình tĩnh trở lại. Rõ ràng là mọi việc mới xảy ra cách đây không lâu nhưng mọi người dường như đã quên cảnh máu lửa bi thảm ấy. Tất cả vẫn cắm rễ trong khe nứt mù sương này, không hề sợ hãi thứ tà dị ghê tởm đó.
Có lẽ đúng như Bạo Chúa đã nói, chỉ cần còn những kẻ ngoài vòng pháp luật trên thế giới này, Khe nứt lớn sẽ không bao giờ chết. Giống như nơi tận cùng của mọi dòng hải lưu, nó nhận đủ thứ yêu ma quỷ quái không thể sống dưới ánh mặt trời.
Bạo Chúa bước ra khỏi căn phòng tối và đứng trên đỉnh của tòa nhà quanh co sau một thời gian dài vắng bóng, nhìn xuống Khe Nứt Lớn phức tạp.
Ngã Ba Vô Định đổ nát đang được xây dựng lại từng chút một. Giữa những vách đá cheo leo, từng hành lang trên không đang được dựng lên, vô số công trình kiến trúc ra đời dọc theo đó.
Bạo Chúa hít một hơi thật sâu, cảm nhận hương vị ẩn trong gió. Vô số ham muốn của con người được bện thành một hương vị mê ly, quẩn quanh mãi không ngừng trong tâm trí hắn.
Sau khi thưởng thức xong, Bạo Chúa quay đầu lại nhìn người đang mặc bộ quần áo nực cười đứng bên cạnh, "Ngươi chuẩn bị đi?"
"Đã xem xong màn trình diễn của ngươi, không còn lý do gì để ở lại đây" Saizon chậm rãi đi ra khỏi bóng tối, "Hơn nữa, ta cũng không thích nơi này cho lắm."
Saizon đến bên Bạo Chúa và nhìn xuống Khe Nứt Lớn lớn cùng hắn. Sau đó bên tai Saizon vang lên vô vàn tiếng nói mớ trong mơ hồ, như thể có vô số người đang thì thầm điều gì đó.
Hắn biết nó là gì. Đó là hết ước nguyện thần thánh đến ước nguyện thần thánh khác, hết mong muốn tà dị này đến mong muốn tà dị khác, chúng vừa cao cả lại vừa ích kỷ.
Saizon không thích những âm thanh đó. Hắn có thể nhận ra mọi sự xấu xa đáng ghê tởm trong những giọng nói đó, sau đó cơn thịnh nộ muốn hủy diệt tất cả sẽ lớn dần trong hắn, cho đến khi hắn đập tan mọi thứ thành từng mảnh vụn.
"Nếu có thể, ta thực sự không muốn rời khỏi câu lạc bộ Kẻ Bất Tử… Thế giới này quá ồn ào."
Saizon thở dài, cố kìm nén bản tính thịnh nộ của mình.
Câu lạc bộ Kẻ Bất Tử không chỉ là nơi trú ẩn của Sore và những người khác mà còn là thiên đường của Saizon, nơi hắn tách mình ra khỏi trần thế và tận hưởng yên bình vĩnh cửu.
Bạo Chúa khẽ gật đầu, rồi nói: "Tốt hơn hết là ngươi nên giấu tung tích của mình đi, đừng cho ai biết."
"Các anh chị em khác không dễ nói chuyện như ta. Đặc biệt là hai kẻ đó, vẫn luôn cố muốn gây ra một cuộc chiến khác."
Bạo Chúa rất do dự về hành động của Saizon. Hắn biết rất rõ một khi thứ đang ngủ bị đánh thức sẽ gây ra thảm họa kinh khủng đến cỡ nào.
"Vậy còn ngươi? Bạo Chúa? Ngươi nghĩ thế nào?" Saizon nghi hoặc. "Rõ ràng ngươi cũng là một ma quỷ, nhưng lại không bạo ngược như số còn lại... Đôi khi ta thật sự không thể hiểu rõ lập trường của ngươi."
"Con người rất phức tạp, ma quỷ cũng vậy. Ta không thể đi ngược lại bản chất khao khát linh hồn của mình, nhưng ít nhất ta có thể khiến phương pháp lấy linh hồn của mình nhẹ nhàng hơn." Bạo Chúa mỉm cười, "Nhưng họ thì khác."
Giọng của Bạo Chúa trở nên lạnh lùng và tàn nhẫn.
“Nếu ta là một chủ trang trại tốt bụng và nhân hậu, quan tâm đến bầy cừu thì họ chẳng khác nào những tên đồ tể điên rồ, không quan tâm đến suy nghĩ của bầy cừu mà chỉ muốn cướp đoạt linh hồn của chúng một cách tàn bạo nhất.
Ta không thể cho phép họ cướp bóc tàn bạo như vậy, nếu cứ tiếp tục như thế, loài người sớm muộn gì cũng sẽ đi đến tình cảnh diệt vong."
"Sau khi rơi vào tình cảnh tuyệt vọng sẽ không còn ai cung cấp linh hồn cho ngươi nữa? Suy cho cùng, cho dù ngươi có nói mình lý trí và nhân từ đến đâu thì vẫn chỉ đứng trên góc độ của một chủ trang trại và đồ tể mà thôi. Và đây chỉ là một sự thương hại đạo đức giả đến từ một người ở tầng lớp cao hơn."
Saizon lắc đầu, phỉ nhổ thói đạo đức giả của Bạo Chúa.
Bạo Chúa mỉm cười, vỗ vào vai Saizon, không thèm để ý đến lời của hắn mà đáp lại với giọng trầm thấp, méo mó: "Saizon, ngươi là người không có tư cách nhất để buộc tội ta."
"Nghĩ về bản chất của ngươi đi, và cả người anh em đang ngủ của ta nữa... Ngươi không cần phải bôn ba khắp nơi như bọn ta, tìm tác nhân và liên tục giao dịch để kiếm linh hồn mới.
Tất cả những gì ngươi cần phải làm chỉ là chờ đợi, bất cứ khi nào chiến tranh nổ ra, ngươi sẽ gặt hái được vô số linh hồn – mà thế giới này lại không bao giờ thiếu chiến tranh."
Cổ tay của Bạo Chúa lắc nhẹ, móng tay đâmg xuyên qua bộ đồ con rối, cắm vào máu thịt.
"Không, ngươi chẳng những không có tư cách chỉ trích ta mà còn phải cảm ơn ta, cám ơn bọn ta. Nhờ sự thúc đẩy và kiềm chế của bọn ta mà thế giới này có thể phát sinh những cuộc chiến bất tận một cách bền vững để thỏa mãn ham muốn của ngươi."
Saizon không thể phản bác lời của Bạo Chúa, nhưng cũng không muốn đưa ra thêm bất cứ ý kiến gì mà chỉ lộ ra vẻ thương xót trong đôi mắt.
"Cả ngươi và người anh em của ta đều đang gánh vác sứ mệnh của cơn thịnh nộ, nhưng các ngươi lại không muốn bị nó chi phối mà chỉ khao khát sự yên bình vĩnh cửu."
Tiếng cười của Bạo Chúa trở nên khàn khàn, sắc đến mức xuyên thủng màng nhĩ, "Đây là tội lỗi và sự trừng phạt của chúng ta. Kẻ phẫn nộ khao khát yên bình, kẻ đói khát khao khát được ăn no, còn kẻ tham lam khao khát được thỏa mãn..."
Saizon lắc ra khỏi cánh tay của Bạo Chúa. Khoảng cách giữa hai người bị kéo dài ra. Saizon hít sâu một hơi, cưỡng chế kìm nén trái tim đang đập rộn ràng, ngẩng đầu lên nhìn biển sương mù bao phủ khắp Khe Nứt Lớn.
Saizon lẩm bẩm, "Ta không muốn dính líu đến tranh chấp giữa các người, ta chỉ mong muốn sự yên bình cuối cùng."
Bạo Chúa đáp lại không thương tiếc, "Vậy thì ngươi nên quay trở lại câu lạc bộ Kẻ Bất Tử và trốn ở đó hàng trăm, hàng nghìn năm... Nhưng rõ ràng, có điều gì đó đã buộc ngươi phải rời khỏi đó."
"Ta đã nhận thấy sự bất thường, đủ thứ tà ác đang tụ tập... Các ngươi rốt cuộc đang định làm gì?"
Saizon phớt lờ lời của Bạo Chúa, thay vào đó hỏi ngược lại hắn.
Bạo Chúa chúa nở một nụ cười gớm ghiếc, dang hai tay ra như thể sắp ôm lấy Saizon và sải bước về phía hắn.
“Trong số các anh chị em, người ta ghét nhất là cái tên thao túng lòng người, nàng quá thông minh và xảo quyệt, luôn có thể khơi dậy nỗi đau trong ta.
Kẻ ta thích nhất là người đứng sau ngươi, người đã khắc họa hoàn mỹ cuộc đấu tranh của những mâu thuẫn, người rõ ràng bị thống trị bởi cơn thịnh nộ vĩnh hằng nhưng lại khao khát yên bình tuyệt đối đến mức sẵn sàng bỏ tù chính mình."
"Ngươi và hắn đã trốn trong thiên đường đó quá lâu, đến nỗi không biết chuyện gì đã xảy ra trong những năm qua.” Bạo Chúa khoác vai Saizon, ân cần nói.
Saizon nói, "Ta vẫn luôn quan sát thế giới chứ không phải hoàn toàn tự trục xuất bản thân."
"Vậy thì ngươi có biết sự thật về Sự sụp đổ của Thành phố Thánh không?"
Giọng nói tà dị đột nhiên lọt vào tai. Saizon bỗng nhìn về phía Bạo Chúa, cặp đồng tử dần nhuốm máu, biến thành một màu đỏ tươi chói mắt.
Phản ứng của Saizon khiến Bạo Chúa vô cùng hài lòng, hắn bật cười.
"Ta phải thừa nhận rằng, trong những năm tháng dài đằng đẵng, Vua Solomon là con người kiệt xuất nhất mà ta từng thấy, hắn gần như đã làm được điều đó... hắn gần như đã chiến thắng."
Giọng điệu của Bạo Chúa lập tức trở nên nghiêm túc, không xen lẫn bất cứ cảm xúc nào.
"Vua Solomon đã thắng cược, lấy được nó và giấu nó trong thành phố của Lời thề, Opus này."
Giọng Saizon khàn khàn: "Đó là lý do tại sao chúng ta không hẹn nhưng vẫn cùng đến đây, để tranh cướp với nhau?"
Bởi nguyên nhân sâu xa, tất cả đều bị ảnh hưởng bởi một nguồn sức mạnh nào đó, buộc tất cả phải đến đây, chỉ vì nó đang gọi.
"Đúng vậy, đó là lý do tại sao ta nói các ngươi đã trốn quá lâu, lâu đến mức đến chuyện này cũng không biết."
Saizon không hề bị ảnh hưởng bởi lời của Bạo Chúa, hắn quay người và chuẩn bị rời đi.
Bạo Chúa lớn tiếng hỏi, "Ngươi định đi đâu!"
"Đi đến chỗ nàng, ta có thể cảm thấy được nàng đang tiến về Opus."
Saizon không ngại tiết lộ mục đích của mình cho Bạo Chúa. Đúng như Bạo Chúa đã nói, hắn là một ma quỷ tà dị, nhưng hắn cũng là một kẻ nhân từ hiếm có trong số ma quỷ.
"Nàng khao khát những cảm xúc xúc phức tạp và đan xen của con người, sự hủy diệt không phải là thứ mà nàng mong mỏi... Bọn ta có thể thành lập một liên minh."
Saizon nói mà không thèm quay đầu lại.
"Tại sao? Saizon, ngươi là gì đối với hắn? Người đi vay, tác nhân, hay người phàm được ma quỷ yêu thích nhất?"
Bạo Chúa nheo mắt lại, lớn tiếng chất vấn Saizon.
"Bất cứ người nào nhận được ân huệ của ma quỷ đều vô cùng căm ghét ma quỷ đó. Tại sao ngươi lại trung thành đến vậy?"
Saizon không đáp lại Bạo Chúa mà chỉ cúi đầu đi về phía trước, rồi biến mất trong màn sương mờ mịt.