Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phòng Khai Hoang, Trụ cột của mê cung.
Bologo ngồi trên một chiếc ghế dài trong góc với thái độ bình thản, nhìn những nhân viên đang bận rộn mà có cảm giác thỏa mãn bởi sự trái ngược này.
Nếu là Palmer thì chắc hẳn sẽ rất hạnh phúc, nhưng Bologo lại là một người không thể nghỉ ngơi. Sau khi nhàn rỗi một thời gian, Bologo bước vào trạng thái không làm gì cả, rất may là tình huống này sắp kết thúc.
Liếc nhìn túi hồ sơ bên cạnh, Bologo bất giác mỉm cười. Trước đây tâm trạng của hắn khá bình lặng, không bị lay động bởi những thứ bên ngoài, nhưng hiện tại hắn lại có một niềm vui khó có thể kìm được.
Bologo bỏ túi hồ sơ vào trong túi quần áo, đợi một lúc sau, một bóng người bước nhanh đi tới, ngẩng đầu lên, đập vào mắt là bóng dáng quen thuộc.
"Buổi sáng... buổi sáng tốt lành!"
Rõ ràng là anh em tốt vào sinh ra tử, thế mà lúc gặp nhau lại có chút ngại ngùng.
Bologo nghĩ có thể là do đây là lần đầu tiên nàng xuất hiện trước mặt nhiều người như vậy, trong cuộc sống lúc trước, nàng không được tiếp xúc quá nhiều với thế giới bên ngoài, lần duy nhất được ra bên ngoài chơi là trong cơ thể của chính mình.
Bây giờ nàng đã không phải trốn nữa, mà đứng hiên ngang trong sân trong, không để ý đến ánh mắt của người khác...
Đối với nàng, đây là một sự tiến bộ vượt bậc.
Bologo nhìn từ trên xuống dưới và nói, "Rất vừa người nhỉ."
Bắt đầu bằng cách khen trang phục của đối phương.
Câu này chợt lóe lên trong đầu Bologo. Đây là điều Bailey đã dặn đi dặn lại với bản thân trước khi khởi hành. Bologo không hiểu tại sao lại phải nói điều này, nhưng khi nhìn thấy sự nghiêm túc của Bailey thì hắn hiếm khi lại chịu hợp tác.
"A ... a? Vừa là tốt, vừa là tốt rồi."
Khi nghe được lời khen của Bologo thì đối phương có vẻ hơi bối rối. Thực ra quần áo của nàng cũng giống như của nhân viên Lõi Lò Thăng Hoa mà thôi, nhưng đối với nàng mà nói, xúc cảm khi quần áo dính vào người vẫn hơi xa lạ, phải cần một khoảng thời gian mới có thể quen được.
"Ngươi sao rồi? Amy."
Bologo đứng dậy và hỏi Amy trước mặt. Giờ phút này, thân thể của nàng đã không còn đống sắt thép lạnh lẽo kia nữa mà là cơ thể sống bằng xương bằng thịt.
Theo kiểm tra của Lõi Lò Thăng Hoa, đây là “Ban ân” của Amy, nhưng “Ban ân” này không mất bất kỳ cái giá nào, bởi Taida đã thanh toán xong cho nàng.
Ban ân: Cơ Thể Kép.
Bản thân Amy vẫn có một cơ thể bằng sắt thép băng giá, nhưng khi Cơ Thể Kép được kích hoạt, cơ thể bằng sắt thép ấy sẽ biến thành da thịt, biến nàng thành một con người thực sự.
Ban ân này không có bất kỳ lợi ích rõ ràng nào, nó chỉ là một lời chúc phúc sinh ra để thực hiện một điều ước.
"Ta vẫn cảm thấy không thoải mái cho lắm."
Giọng của Amy rất lạ, bị lắp và âm sắc lặp đi lặp lại. Suốt thời gian qua, Amy vẫn luôn học cách nói sao cho chính xác nhất có thể và làm quen với cơ thể con người này.
Càng hiểu, Amy càng nhận ra con người phiền phức đến cỡ nào. Khi cần nghỉ ngơi, Amy sẽ lấy lại cơ thể sắt thép, dù sẽ mất nhiều giác quan nhưng nó cũng sẽ giúp đầu óc nàng trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Amy nhìn Bologo. Vẻ mặt của nàng trở nên kỳ lạ, trông có vẻ rất muốn cười nhưng phải cố nén. Với cơ thể con người, Amy thực sự rất khó để khống chế biểu cảm của mình, vẻ thờ ơ trước đây đã không còn nữa.
"Con người thật là phiền phức."
Amy lại phàn nàn. Da người rất nhạy cảm với những va chạm dù chỉ là rất nhỏ, sự ma sát của quần áo hệt như một đàn bọ đang bò trên da.
Nói vài câu đùa, đừng có để bầu không khí trầm lắng.
Lời của Bailey lại vang lên bên tai. Bologo suy nghĩ một lúc, rồi búng tay để thu hút sự chú ý của Amy.
"Amy, biết gì không? Khi ngươi nghe thấy ta nói điều này, việc hít thở của ngươi sẽ biến thành thủ công."
Theo nhận thức của Bologo, nếu muốn bầu không khí không bị trầm lắng thì tốt hơn hết là nên kể một vài câu chuyện giở khóc dở cười.
Amy sững sờ một lúc, sau đó đột nhiên che ngực, hô hấp dần trở nên nặng nề, không ngừng lầm bầm.
"Thủ công... Thủ công..."
"Này này này! Ngươi không sao chứ!"
Nhìn thấy bộ dạng của Amy, Bologo hoảng sợ.
Amy nhìn chằm chằm xuống mặt đất. Nàng cho rằng điều phiền toái nhất của con người là lúc nào cũng phải thở. Bình thường thì không sao, nhưng giờ lại bị Bologo làm giật mình như thế khiến Amy thở dốc. Càng hít vào thì lại càng thấy mệt, sau khi mệt thì lại cảm thấy thiếu oxy, cứ vậy mà tạo thành một vòng luẩn quẩn.
Sau một hồi điều chỉnh, cuối cùng hơi thở của Amy cũng chậm lại. Bologo lộ ra vẻ ngượng ngùng, sau khi nghĩ một lúc thì đưa Amy vào thang máy.
Amy đã tới Trụ cột của mê cung khá nhiều lần, mỗi lần đến Lõi Lò Thăng Hoa nàng đều phải đi qua đây. Chỉ có điều đích đến của thang máy lần này không phải Lõi Lò Thăng Hoa.
Trong tầm nhìn của Bologo đã có thêm một vài nút trên bảng điều khiển trống trải. Nghe Lebius nói thì đây là một trong những phần thưởng sau hành động lần này của hắn.
"Bây giờ ngươi cũng đã là một thành viên của Người Không Thể Bị Lay Chuyển. Mặc dù không có nhiều cơ hội để hành động với tư cách này nhưng quyền hạn tương ứng vẫn sẽ được trao cho ngươi."
Lebius đã nói như thế vào thời điểm đó. Sau khi được đưa vào danh sách Người Không Thể Bị Lay Chuyển, tầm quan trọng của Bologo trong Cục Trật tự đã tăng lên một chút, kể từ đó nhiều khu vực bị phong tỏa đã mở ra với Bologo.
Trong số đó Bologo đã tìm thấy một vài khu vực khá thú vị. Dù nghĩ kiểu gì thì hắn chưa bao giờ ngờ rằng một nơi như vậy sẽ tồn tại trong một môi trường kìm nén như Cục Trật tự.
Amy nhỏ giọng nói, "Chúng ta sẽ đi đâu?"
Nàng đến gặp Bologo hôm nay là bởi vì Bailey. Hiện Amy đã vượt qua vòng kiểm tra của Lõi Lò Thăng Hoa, đồng thời phối hợp với Bộ phận Thực địa để hoàn thành báo cáo điều tra sau hành động.
Hôm qua, Bailey tỏ vẻ bí ẩn và nói với nàng về cuộc gặp mặt ngày hôm nay. Nghe Bailey nói thì Bologo định đưa một thứ gì đó cho mình, nhưng bây giờ trông hắn lại không có ý định đưa bất cứ thứ gì.
"Lên trên."
Bologo chỉ lên đỉnh đầu chứ không nói rõ.
Amy không hỏi quá nhiều. Trong Cục Trật tự khổng lồ này, ngoài Bailey thì người mà nàng tin tưởng nhất là Bologo, ngay cả khi Bologo nói rằng thang máy này đi thẳng đến Khe Nứt Lớn thì nàng cũng tin.
Chẳng mấy chốc thang máy đã đến nơi, sau đó cửa thang máy mở ra, ánh nắng ấm áp chiếu xuống, chói chang đến nỗi Amy không thể mở nổi mắt.
Amy biết Phòng Khai Hoang có rất nhiều đặc tính kỳ lạ. Chẳng hạn tòa kiến trúc khổng lồ đâm thẳng lên trời này không có cửa sổ để giao tiếp với thế giới bên ngoài chứ đừng nói đến ánh sáng mặt trời.
Khoảnh khắc ánh sáng chiếu vào da thịt, cảm giác ấm áp ập đến khiến Amy bị mê muội. Lúc đó nàng bỗng thấy cơ thể con người này không phải quá vô dụng.
"Ta mới chỉ biết đến sự tồn tại của nơi này sau khi được xếp vào danh sách Người Không Thể Bị Lay Chuyển. Nhưng điều ta thấy còn tuyệt vời hơn là đài quan sát phía trên nó."
Tháp Quan Sát bí ẩn hiện ra trước mặt, đúng lúc đó Bologo giải thích cho Amy.
Amy kinh ngạc nhìn căn phòng khổng lồ được bao phủ bởi vô số tấm kính thủy tinh này. Ánh nắng chói chang được thỏa thích buông xuống nơi đây.
Bologo không dẫn Amy vào sâu trong Tháp Quan Sát mà bước lên cầu thang xoắn ốc ở một bên, sau khi đẩy cánh cửa ở phía cuối thang xoắn ốc ra là cả bầu trời bao la đập
Amy bị sốc bởi cảnh tượng trước mặt, không nói nên lời, "Đây là..."
Bologo nhìn quanh. Dưới chân là một nền đất vững chắc bằng đá màu xám trắng, phía bên kia là một cửa sổ kính phức tạp bao phủ khắp Tháp Quan Sát.
Chính xác mà nói thì nơi này là tầng thượng của Phòng Khai Hoang, nhưng rất ít người tới đây, thậm chí còn không có nhiều người biết về nó.
"Ngồi đi."
Trên sân thượng này thế mà lại có một vài chiếc ghế dài. Bologo chọn đại một cái gần mép sân thượng và ngồi xuống.
"Thế nào? Nơi này không đến nỗi tệ phải không?" Bologo cười. "Không dễ để tìm một nơi có thể phơi mình dưới nắng trong Opus."
Amy gật đầu và nhìn xung quanh.
Đây là một thế giới vắng vẻ mà lại xinh đẹp. Phòng Khai Hoang hệt như một rạn san hô duy nhất đứng trong biển mây. Phía xa là ánh ban mai ló dạng nơi cuối chân trời. Thấp thoáng bên trên màu vàng rực rỡ, Amy có thể thấy rõ những vì sao vẫn còn chưa biến mất.
"Thật đẹp..."
Amy thì thầm. Cơ thể con người giúp nàng có tầm nhìn sắc nét hơn, có thể quan sát được những màu sắc phức tạp hơn. Những ánh sáng nhiều màu này kết hợp lại với nhau khiến nàng mê say lúc nào không hay.
"Nhắc mới nhớ... ta vẫn chưa cảm ơn ngươi một cách đàng hoàng."
"Cảm ơn vì cái gì?"
Bologo không hiểu lắm Amy đang định nói gì. Đồng thời, hắn lấy túi hồ sơ ra, mở niêm phong, đổ ra một xấp tài liệu.
Amy nói, "Cảm ơn vì tất cả những gì ngươi đã làm cho ta."
"Không có gì, đó là những điều phải làm," Bologo nói ra suy nghĩ của mình, "Mỗi người đều độc lập, kiêu ngạo và có quyền từ chối người khác."
"Ai cũng có thể có một mối quan hệ thân mật, nhưng ngay cả trong một mối quan hệ thân mật, rất ít người sẽ để lộ ra khía cạnh dễ bị tổn thương của họ."
Bologo nhớ lại bản tự thuật của Amy với mình trong lúc tua ngược thời gian. Nàng đã để lộ toàn bộ mặt dễ bị tổn thương nhất của mình ra. Mặc dù trên góc độ của nàng thì Bologo sẽ không nhớ tất cả những chuyện này, sau đó mọi chuyện sẽ lại như cũ, nhưng hành vi này là thật không thể chối cãi.
"Nhưng ngươi đã làm được, Amy. Ngươi đã cho ta thấy khía cạnh dễ bị tổn thương của mình, và ta cũng đã thấy nó, ta không thể giả vờ như không thấy."
Bologo nhìn Amy đang đắm mình trong ánh ban mai. Nàng như được tái sinh, ngoại hình của nàng giống hệt như sau khi được Bailey điều chỉnh, không còn giống Alice, cũng không phải là Bailey nữa. Bologo nghĩ đây hẳn là điều Amy muốn, nàng không còn là cái bóng của ai đó nữa mà đã trở thành một cá thể độc lập thực sự.
Nghĩ đến đây, Bologo nói một cách nghiêm túc và tập trung.
"Đây là một thế giới tráng lệ, nơi mà tinh thần và ý chí của mỗi cá nhân đều vô nghĩa. Mọi thứ cuối cùng rồi sẽ đi đến đống đổ nát của thời gian, nhưng ngay cả thực tế tàn khốc này cũng có một vài sự an ủi.
Định mệnh bắt chúng ta phải tan biến, nhưng việc chúng ta đã từng tồn tại là hoàn toàn có thật, và ngươi cũng vậy, Amy.
Ngươi không thay thế cho bất kỳ ai, ngươi là ngươi, là độc nhất vô nhị."
Amy nhìn Bologo. Nàng có thể cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Bologo. Đây là một lời chúc phúc đến từ Bologo. Hắn hy vọng rằng lời nói của mình có thể mang lại sự hỗ trợ nhỏ nhoi đến cho Amy, để những con người dễ bị tổn thương có thể bình yên tiến về phía trước trong thế giới khủng khiếp này.
Bologo nhỏ giọng thì thầm, "Lúc trước ta đã được cứu như vậy. Nàng đặt niềm hi vọng vào ta, hiện tại ta đã làm được, cứu được ngươi, không khiến nàng thất vọng."
Ánh ban mai ấm áp, mọi thứ đều đẹp đẽ vô cùng, vẻ đẹp ấy khiến Amy cảm thấy mơ hồ, như thể đang ở trong một giấc mộng đẹp.
Amy từ từ duỗi tay ra. Trông có vẻ như nàng đang định chạm vào Bologo. Nàng nghĩ hiện giờ là một bầu không khí không đến nỗi nào, và Bologo cũng đáp lại... Hắn nhét tài liệu vào tay Amy.
"Hả?"
Amy hoang mang nhìn tập tài liệu vừa xuất hiện trong tay, diễn biến của cốt truyện này không đúng.
Bologo nghiêm nghị nói: "Ngươi cần xem những tài liệu này, trong đó có ghi đến cả phúc lợi của nhân viên, tiền lương, kỳ nghỉ... sau đó là phải ký tên."
“Ngươi … khoan đã, ngươi đưa ta lên đây là để làm việc này?” Amy nói một cách không mạch lạc.
Bologo lộ ra vẻ mặt khó hiểu, "Đào tạo nhân viên mới, Bailey chưa nói với ngươi sao?"
Amy há hốc mồm. Dường như nàng muốn nói điều gì đó, nhưng lại không biết nói gì khi há miệng ra. Amy giơ ngón tay lên, muốn lên án lối suy nghĩ chết tiệt này của Bologo, nhưng nàng lại không thể tìm thấy bất cứ lý do gì.
Đúng vậy a, đào tạo nhân viên mới.
Amy thì thầm, " Bologo, ta thực sự rất tò mò về cấu trúc bộ não của ngươi, tại sao nó lại có thể kỳ lạ như vậy."
Bologo vẫn giữ giọng điệu nghiêm túc đó, "Ta là một kẻ bất tử. Nếu ngươi muốn, ta không ngại làm vật thí nghiệm để mở thử hộp sọ ra xem thế nào."
"Gặp quỷ, đây coi như là kẻ bất tử đặc hữu lời tâm tình sao?"
Amy không giận mà lại bật cười. Mình không nên thử hiểu Bologo.
Nàng biết Bologo chỉ đang đáp ứng nhu cầu của nàng, và Amy còn biết mỗi khi Bailey muốn làm điều gì đó với Bologo thì sẽ phải trả một cái giá khá lớn, nhưng nếu là nàng thì Bologo sẽ không cần gì cả, hắn rất sẵn lòng hợp tác với mình.
Theo quan điểm của Bologo thì đây là minh chứng cho tình bạn của họ, nhưng Amy thì lại cảm thấy rằng ý tưởng của Bologo hơi quá điên rồ.
"Được, được rồi, ta sẽ tìm ngươi nếu cần."
Quên đi, như cái cách Bologo vô cùng kiên nhẫn với Amy, Amy cũng cực kỳ bao dung với Bologo. Đồng thời, Amy có thể chắc chắn một điều, đó là ở một số khía cạnh nào đó, vị chuyên gia này không khác gì nhiều so với đứa trẻ chậm phát triển trí tuệ.
"Hả? Là sao?"
Amy thấy Bologo vẫn còn đang nhìn mình chằm chằm, hắn có có vẻ hơi do dự, rồi nói.
"Mặc dù làm việc chưa lâu nhưng trong khoảng thời gian ngắn này, ta thấy những người khác trong đội rất tốt. Jeffrey rất chu đáo, ngươi có thể nói với hắn bất cứ điều gì mình cần. Ông chủ mặc dù lạnh lùng nhưng lại cực kỳ quan tâm đến các thành viên trong đội. Còn Uriel thì vô cùng thân thiện, nếu có gì không hiểu có thể hỏi trực tiếp nàng ấy. Cuối cùng là... Palmer, một tên khốn xui xẻo, tốt hơn hết hãy tránh xa hắn ra."
Bologo cười và tiếp tục, "Ta nghĩ ngươi có thể coi đây như là một ngôi nhà mới của mình."
Amy không trả lời ngay mà đặt chân lên ghế, co gối lại, lấy hai tay ôm gối và nghiêng đầu nhìn Bologo.
"Cám ơn."
Đây là cái cách nói chuyện kỳ quái mà chỉ Bologo mới có. Amy không tức giận với lời nhận xét phá hỏng bầu không khí của Bologo mà ngược lại, nàng còn thấy đây là một sự lãng mạn có một không hai của hắn... chỉ có điều nó quá kỳ quặc.
"Tóm lại, chào mừng đến với Đội Hành động đặc biệt."