Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)
  3. Quyển 3 - Nhân sinh xán lạn-Chương 377 : Chúng ta
Trước /1144 Sau

Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Quyển 3 - Nhân sinh xán lạn-Chương 377 : Chúng ta

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Trong hành lang trống trải, ánh sáng trắng tinh từ trên đỉnh đầu chiếu xuống, xua tan mọi bóng tối, ngay cả bụi cũng khó có thể nhìn thấy trên nền đất sạch sẽ.

Nethaniel bước trong hành lang với tốc độ không nhanh không chậm. Bóng dáng cao lớn hơi đung đưa, trông vô cùng uy thế.

Ngay sau đó bước chân của Nethaniel dừng lại. Hắn đang đứng ở cuối hành lang, trước một cánh cửa có biểu tượng cây gậy kiếm trên đó, trên cửa còn có một bảng tên với dòng chữ "Phòng Ra Quyết Định".

Nethaniel không đẩy cửa ra ngay mà nán lại một lúc, như thể đang do dự về một quyết định nào đó.

Dựa vào bức tường bên cạnh, Nethaniel nheo mắt. Sau một tiếng thở dài, hắn đặt chiếc hộp cầm trong tay xuống bên cạnh chân mình. Bề mặt chiếc hộp có khắc rất nhiều ký hiệu khác nhau, ánh sáng lung linh chạy khắp trên đó.

Chiếc hộp chứa Trái tim bất diệt sau khi đã được thu nhận. Thứ cấm kỵ này cực kỳ nguy hiểm đối với bất kỳ ai, nhưng dưới chân Nethaniel thì nó chỉ là một cục thịt không dễ bị phá hủy mà thôi.

Nethaniel lục túi, châm một điếu thuốc cho mình, thở dài với vẻ buồn bã trên khuôn mặt kiên nghị.

Mặc dù là Phó cục trưởng Cục Trật tự nhưng từ trước đến giờ Nethaniel rất khó chịu khi phải đến 'Phòng Ra Quyết Định'. Nếu có thể, hắn sẽ tránh có bất kỳ tiếp xúc với nó.

Điều này không liên quan đến bản thân 'Phòng Ra Quyết Định' mà là do có người trong đó mà Nethaniel không muốn gặp. Mỗi khi nhìn thấy hắn, ngay cả người có một trái tim mạnh mẽ như Nethaniel cũng sẽ dễ dàng bị lung lay.

Nathaniel phanh cổ áo, lấy sợi dây chuyền đeo trên ngực ra, tách ra thì trong đó có ảnh của một người phụ nữ.

"Ta vẫn luôn tự hỏi nó có thực sự đáng hay không?"

Nethaniel lẳng lặng nhìn khuôn mặt của người phụ nữ và lẩm bẩm một mình.

"Đây là nỗi bi ai của người phàm. Tuổi thọ của chúng ta quá ngắn. Dù đã phải trả một cái giá quá lớn nhưng tương lai không thể biết trước ấy vẫn còn cách chúng ta quá xa. Chúng ta hoàn toàn không thể biết liệu cái giá đã trả ấy có được đền đáp hay không, thế nên chỉ có thể đi về phía cái chết một cách mù quáng."

Nethaniel im lặng, không nói lời nào. Trong khoảng lặng dài như vô tận, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào gương mặt của người phụ nữ một lúc lâu. Đợi khi điếu thuốc cháy hết, hắn mới chậm rãi đóng nắp lại và nhặt hộp chứa lên.

Đẩy cửa 'Phòng Ra Quyết Định', Nathaniel bước vào. Đầu tiên là bóng tối không thể biết trước, sau đó là ánh sáng lung linh, dịu dàng ngay sau bóng tối vô tận. Sau một khoảng thời gian ngắn, thị lực của Nethaniel đã phục hồi, tầm nhìn cũng sáng rõ trở lại.

Ánh sáng vàng chiếu xuống từ mái vòm trên đỉnh đầu. Kèm với đó là những thiên sứ được điêu khắc trên bầu trời. Chúng có những khuôn mặt khác nhau, những biểu cảm khác nhau, hoặc vui, hoặc buồn, hoặc tức giận, tất cả lộn ngược trên mái vòm, giơ tay về phía mặt đất như thể đang cố gắng cứu một thứ gì đó.

'Phòng Ra Quyết Định', Đại Sảnh Lật Ngược.

Nathaniel đứng một mình trong cung điện vàng son này, giơ tay lên búng. Quyền hạn dành riêng cho Phó cục trưởng được kích hoạt. Âm thanh trầm thấp của đống máy móc cồng kềnh đang vận hành trong Đại Sảnh Lật Ngược im bặt trong chốc lát, rồi trở lại như một cơn thủy triều.

Một giọng ca mơ hồ truyền đến từ nơi tận cùng của bóng tối như để chào đón sự xuất hiện của người bạn cũ này.

Cơ thể của Nethaniel trở nên nhẹ hơn, sau đó rơi vào trạng thái không trọng lượng. Hắn bay lơ lửng trên không, sau đó hướng của trọng lực bị đảo ngược, Nethaniel rơi về phía "mái vòm" trước đó.

Khẽ xoay người, Nethaniel nhẹ nhàng tiếp đất. Mặt đất nơi hắn đứng vừa rồi đã biến thành một mái vòm mới.

Nethaniel lại châm một điếu thuốc khác, để mặc cho tàn thuốc rơi vương vãi trong cung điện vàng son này. Hắn không vội đi đâu ngay mà chỉ liếc nhìn xung quanh.

Những thiên sứ dang tay hướng về mặt đất trên bầu trời cao nay đã trở lại trái đất... Chính xác mà nói thì họ chưa bao giờ ở trên bầu trời cao, và cũng chưa bao giờ được gọi là thiên sứ.

Rất nhiều người trong Cục Trật tự đã được triệu tập đến đây bởi 'Phòng Ra Quyết Định' vì nhiều lý do khác nhau. Họ cũng đã từng chứng kiến thánh đường này, nhưng lại không bao giờ biết tại sao nó lại được gọi là Đại Sảnh Lật Ngược.

Vẻ dịu dàng hiện lên trong đôi mắt đang lướt qua những hình bóng vươn tay về phía bầu trời của Nethaniel. Tất cả nhiều như một biển cát, chất thành núi, và ngay phía trên đó là cái giếng sâu, thoạt đầu bị coi là vực thẳm, nay đã biến thành bầu trời. Vách giếng kéo dài, hướng lên trên cho đến hết điểm cuối của tầm nhìn.

Nethaniel giơ chân lên, bước lên khoảng không. Một con đường ánh sáng có máu vàng rực rỡ hiện ra dưới chân hắn. Aether tinh khiết đã được đúc thành từng bậc thang. Chúng dài như vô tận, uốn lượn thành một cầu thang xoắn ốc kéo dài đến tận cùng của bầu trời.

Nethaniel đi một hồi lâu. Sau khi bước vào giếng trời sâu thẳm, hắn đoán mình đã đi lên được vài trăm mét, quá trình này vẫn sẽ tiếp tục cho đến khi hắn đi đến cuối cùng.

Phía trên mái vòm là một không gian chìm trong bóng tối. Nethaniel bước vào trong đó. So với thế giới bóng tối này thì miệng giếng sau lưng hắn chẳng khác nào một vòng tròn lấp lánh, trông vô cùng bắt mắt.

Nethaniel đứng đợi ở mép giếng. Sau một lúc lâu chờ đợi, trong bóng tối phát ra vô số tiếng vang nhỏ, nghe như thể có rất nhiều con côn trùng đang bò trên mặt đất, đồng loạt tiến về phía Nathaniel.

Trong bóng tối đục ngầu, Nathaniel đã mơ hồ nhìn thấy bóng dáng hung dữ và dị hợm ấy. Nó khổng lồ, phình to như một ngọn đồi.

"Đội Hành động đặc biệt vừa thu nhận được một Trái tim bất diệt. Ta nghĩ ngươi có lẽ sẽ cần đến nó nên đã mang đến đây."

Nethaniel mở hộp chứa, lấy trái tim dị hợm kia ra ngoài.

Với tư cách là Bộ trưởng Bộ phận Thực địa, hành vi của Nethaniel hoàn toàn không phù hợp với quy trình. Nhưng dù sao hắn cũng là một Vinh Quang Giả, cấp bậc cao quý này có thể bỏ qua hầu hết các quy tắc và quy định.

Trái tim bất diệt xấu xa và ghê tởm nằm bất lực trong tay Nethaniel. Nó chỉ dám khẽ lay động chứ không hề có ý nghĩ muốn ăn mòn Nethaniel. Bản năng của sinh vật khiến nó cảm thấy sợ hãi tột độ, chỉ cần Nethaniel nghĩ, muốn tiêu diệt nó hoàn toàn không phải là vấn đề.

Một cánh tay gù vươn ra khỏi bóng tối, nhận lấy trái tim bất diệt từ tay Nethaniel. Dường như có thứ gì đó đang ngọ ngoạy trong bóng tối xung quanh hắn. Dù ở khoảng cách gần như vậy, Nethaniel vẫn không thể nhìn thấy hình dáng của người vừa đến, như thể người đó đang khoác trên mình một bộ quần áo đen nhánh.

Bỗng có tiếng răng nanh gặm nhấm máu thịt vang lên. Nathaniel có thể phân biệt rõ tiếng la hét của từng sợi tơ máu bị xé rách, hay âm vang róc rách của máu chảy ra khi da thịt bị bóp vào.

Nethaniel quay đầu đi, điềm tĩnh hút một điếu thuốc. Dần dà, mùi máu đặc quánh đến mức mùi khói cũng không thể át đi.

Một giọng nói khàn khàn vang lên trong bóng tối, "Đây là lần thứ mấy ngươi cai thuốc thất bại rồi?"

"Nhiều vô kể... ta không còn quan tâm đến chuyện này nữa rồi. Dù sao nàng cũng đã đi, sẽ không còn ai quan tâm đến chuyện này nữa." Nethaniel mỉm cười, "Vả lại ta chưa từng nghe nói có Vinh Quang Giả nào chết vì nicotine."

Tiếng cười khàn khàn vang lên. Người bên kia bị chọc cười với trò đùa nhàm chán của Nethaniel.

"Được rồi, được rồi, đã đến lúc nghiêm chỉnh, tình hình hiện giờ rất tệ." Giọng của Nethaniel trở nên nghiêm túc, "Giáo phái Tinh Hủ đang hoạt động ngày càng thường xuyên hơn trong các Tiểu Vương quốc Hazama. Đội số 10 vẫn đang gắng sức trấn áp chúng, nhưng chúng chẳng khác nào một đống giòi vô cùng vô tận, giết mãi vẫn không hết."

Đế quốc Kogardel và Đồng Rhine giằng co với nhau ở hai cực của lục địa. Giữa hai cường quốc còn có nhiều quốc gia chen chúc giữa khe hở nên được gọi là tiểu vương quốc. Các Tiểu Vương quốc Hazama là ranh giới phân chia, đồng thời cũng là vùng trung lập giữa hai cường quốc này.

"Đội số 3 đã đưa ra một lời cảnh báo sớm. Khu vườn Hạnh Phúc đã xuất hiện trở lại, không ai biết lần này nó sẽ đi về đâu."

Khi nhắc đến Khu vườn Hạnh Phúc, hình bóng xinh đẹp, tà dị, xấu xa và điên rồ nhất ấy sẽ hiện lên trong tâm trí của Nathaniel.

"Đây mới chỉ là mối đe dọa đến từ bên ngoài. Trong nội bộ, Bạo Chúa đang ngày càng trở nên thái quá. Ta đoán rất có thể hắn đang không hài lòng chỉ với mỗi Ngã Ba Vô Định".

Nethaniel tiết lộ hết thông tin xấu này đến thông tin xấu khác. Mặc dù biết đối phương đã biết hết những chuyện này nhưng Nethaniel không ngại lặp lại thêm một lần.

"So với nhau thì hắn biết điều hơn nhiều. Mỗi ngày đều ngồi trong khách sạn xem phim, chuyện phiền phức duy nhất là hắn mong được chia sẻ ánh mắt với Bologo. Ta đã từ chối.”

Sau khi giao tiếp với những tồn tại điên rồ và xấu xa này một thời gian dài, Nethaniel ngày càng thích kẻ thích xem phim này hơn, ngay cả khi hắn cũng là một ma quỷ đáng kinh tởm.

Tiếng đáp lại đột ngột vang lên trong bóng tối, "Saizon đã rời khỏi câu lạc bộ Kẻ Bất Tử."

"Cái gì?"

Nethaniel sững sờ mất một lúc, nét mặt trở nên căng thẳng.

“Hắn rời khỏi được một thời gian rồi.” Giọng nói trong bóng tối tiếp tục đáp lại.

Nethaniel nghiêm túc hỏi, "Chúng ta phải làm gì?"

"Không cần phải làm bất cứ điều gì, cứ mặc kệ hắn rời khỏi là được. Saizon là một người rất đặc biệt, ngay cả ma quỷ đứng sau lưng hắn cũng thế... Ma quỷ trước giờ không hề đoàn kết một lòng, chúng ta có thể lợi dụng điều đó."

Theo từng câu vang lên trong bóng tối, hàng loạt tiếng vang nhỏ văng vẳng cạnh Nethaniel, như thể sinh vật trong bóng tối ấy đang lượn lờ quanh hắn.

Một câu hỏi bỗng truyền đến từ bóng tối, "Điều thực sự đáng sợ không phải là những thứ lộ ra trong tầm nhìn của chúng ta, mà là những thứ ẩn trong bóng tối. Đã bao lâu rồi không quan sát thấy sự tồn tại của hai kẻ đó?"

"Kể từ khi Thành phố Thánh sụp đổ..." Nethaniel trầm giọng đáp.

"Đừng suy nghĩ nhiều, ta sẽ lo mọi chuyện."

Cánh tay gù lại thò ra khỏi bóng tối, vỗ nhẹ vào vai Nathaniel, ngoài ra hắn còn dặn dò: "Đã đến lúc nên bỏ thuốc lá. Dù vậy, ta có thể ngửi thấy mùi khói thuốc trên người ngươi."

"Ta không muốn bỏ thuốc," Nethaniel dứt khoát từ chối đề nghị của đối phương, "Sớm muộn gì, ta cũng sẽ tiếp quản vị trí của ngươi và trở thành thành viên của bóng tối này."

Nethaniel nhìn lên bóng tối ở mái vòm trên cao.

"Đến lúc đó, dù có muốn cũng không có cơ hội hút... Phải tận hưởng hết mình, thỏa mãn mọi ham muốn trước khi bổn phận này đến, thế mới có thể chịu đựng bóng tối dài đằng đẵng ấy."

"Ta đã xem hóa đơn của ngươi. Ngươi tính tất cả chi phí sinh cá nhân vào chi phí công."

"Ngươi định xử phạt ta sao?"

“Không, chẳng qua ta thấy ngay cả khi ngươi tiêu gần nửa kinh phí của một Bộ phận hàng năm để mua vui thì trông vẫn không hài lòng.

Tại sao? Nethaniel .

Ngươi có sức mạnh của Vinh Quang Giả, quyền lực của Phó Cục trưởng, được hưởng khối tài sản vô tận do Đồng minh Rhine hỗ trợ. Ngươi có thể nói là một người đứng trên đỉnh thế giới.

Tại sao trong đôi mắt của ngươi vẫn tràn đầy nỗi khát khao?"

Nethaniel bất đắc dĩ mỉm cười, sau đó thở dài, khẽ nói: "Chỉ là đang tự gây tê bản thân mà thôi."

Hắn lại châm một điếu thuốc khác. Ánh lửa yếu ớt soi rõ khuôn mặt của Nethaniel, giọng nói mang theo nỗi buồn bã cất lên.

"Ta có thể gặp ngươi không?"

"Ngươi biết ta không phải là nàng."

"Cứ coi như là tự lừa mình dối người đi. Ta phải van xin ngươi sao?" Nethaniel không quan tâm đến thân phận và thân phận của mình mà ngây người nói: "Làm ơn, Cục trưởng vĩ đại của ta, không thể để cho ta gặp nàng ấy một lần được ư?"

"..."

Bóng tối bắt đầu ngọ ngoạy rồi tan biến. Một khuôn mặt trắng bệch xuất hiện trong bóng tối. Nathaniel nhìn chằm chằm vào nàng đầy si mê. Nàng vẫn vậy, hệt như trong trí nhớ, chưa hề thay đổi chút nào.

"Kkhông cần phải lo cho ta, Cục trưởng. Ta biết phong cách làm việc của mình có một số vấn đề, nhưng hãy yên tâm, ta sẽ không bao giờ phản bội Cục Trật tự, cũng sẽ không bao giờ tìm đến bất kỳ ma quỷ nào."

Nethaniel nhìn khuôn mặt trong bóng tối, vừa nói chuyện vừa hút thuốc.

"Ta chưa từng lo lắng về điều đó."

Người phụ nữ cất tiếng, nhưng giọng của nàng lại là một giọng nam.

"Nơi đây là điểm đến cuối cùng duy nhất của ta," Nethaniel tự nhủ: "Ngay cả khi chết ở bên ngoài và bị chặt đứt đầu thì ta vẫn sẽ nhấc đầu lên, gắng hết sức để bò về."

Nethaniel duỗi tay ra áp lên mặt người phụ nữ, khóe miệng của hắn hơi nhếch lên, "Thành thật mà nói, ta rất mong chờ ngày mà mình sẽ hoàn thành trách nhiệm để có thể ở bên nàng ấy."

Rút tay lại, khuôn mặt của người phụ nữ lại một lần nữa ẩn vào trong bóng tối. Nathaniel thở ra một làn khói ấm, hắn không muốn nói chuyện với đối phương nữa nên rời đi. Bóng tối sau lưng hắn dần lắng xuống, biến thành một màu đen kịt tĩnh lặng.

Đang đi đến mép giếng, Nethaniel đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía bóng tối sau lưng, bộc bạch tâm sự và nỗi khó hiểu trong lòng.

"Khi ta hoàn thành nhiệm vụ và hòa làm một với bóng tối này, rốt cuộc ta sẽ là ai?"

Nethaniel hỏi. Một sắc vàng lóe lên trong mắt hắn, hệt như một con sư tử đang nổi giận.

“Ta sẽ là Nethaniel Vaole, hay nàng, hay ... là ngươi?

Trở thành Albert Alfredo. "

Bóng tối thờ ơ không đáp lại. Thấy thế Nethaniel chỉ nở nụ cười khinh bỉ. Hắn bước về phía trước, Aether lại hóa thành bậc thang từ hư vô, đỡ từng bước chân của hắn.

Cầu thang xoắn ốc rực rỡ kéo dài xuống dưới. Nethaniel nhìn xuống thì thấy trong thế giới phàm trần, có vô số bóng người bên dưới mái vòm đang duỗi tay về phía hắn.

Họ cầu nguyện cho sự xuất hiện của một sức mạnh nào đó, nhưng phía trên bầu trời chỉ có bóng tối vô tận.

"Ngươi... không là ai, ngươi là chúng ta..."

Giọng nói trầm lắng chậm rãi truyền đến, quanh quẩn bên tai Nethaniel như một lời thề không thể thay đổi.

"Chúng ta chính là chúng ta."

(Mn có nhớ cái tên Albert Alfredo này từng xuất hiện ở đâu r không :))

Quảng cáo
Trước /1144 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cẩm Thượng Thiêm Hoa

Copyright © 2022 - MTruyện.net