Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)
  3. Quyển 3 - Nhân sinh xán lạn-Chương 380 : Nguyện Cầu Giả
Trước /1144 Sau

Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Quyển 3 - Nhân sinh xán lạn-Chương 380 : Nguyện Cầu Giả

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Đã gần một tháng rưỡi kể từ sự cố rối loạn trục thời gian kết thúc. Mặc dù mùa đông đang dần rời xa vùng đất này nhưng Opus vẫn u ám và lạnh lẽo như mọi khi. May thay, dân cư ở đây từ lâu đã quen với cảnh tượng đó.

Thời gian dần trôi trên lịch, năm cũng đã chuyển từ 1244 sang 1245 trên lịch Rhine.

Năm mới đã bắt đầu, giữa thành phố lạnh giá ai cũng mong chờ, mùa đông đã kết thúc, mùa xuân ấm áp đang cận kề.

Trong Lõi Lò Thăng Hoa, Bologo ngồi trên một chiếc ghế ở hành lang, bên cạnh là Amy. Kể từ khi Amy gia nhập Đội hành động đặc biệt, trong khoảng thời gian này, Bologo đã đưa nàng đi làm nhiệm vụ. Cường độ nhiệm vụ không quá cao, cơ bản đều là mấy nhiệm vụ lặt vặt như đi săn ác ma.

Thành phố của lời thề, Opus, nằm dưới sự kiểm soát của Cục Trật tự, thế nên không phải ngày nào cũng có những sự cố lớn xảy ra trong thành phố này. Sau khi chém giết ác ma được vài tuần, lòng nhiệt tình với công việc ban đầu của Amy đã dần giảm sút.

Giống như nhiều nhân viên tại nơi làm việc, Amy thức dậy mỗi ngày với khuôn mặt ngái ngủ, đi làm đúng giờ và tuần tra khu vực mình phụ trách để xem có tên nào gây ra tội ác hay không.

Có một vài khúc mắc ở giữa nhưng đã có Bologo ở đó, mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa và diễn ra theo chiều hướng tốt.

Sau khi bổ sung thêm Amy, vị trí người liên lạc giữa Đội hành động đặc biệt và Lõi Lò Thăng Hoa đã được lấp đầy. Dựa vào sự thân thiết của Amy với Bailey, Jeffrey cuối cùng đã cảm thấy nhẹ nhõm khi không cần phải đối đầu với đám người đó nữa.

Cuộc sống thường ngày đã bình lặng trở lại, ngày tháng trôi qua cho đến ngày hôm nay.

Bologo liếc Amy bên cạnh rồi đưa mắt nhìn xung quanh. Lúc này hành lang chật ních người, không gian vốn rộng rãi không ngờ lại trở nên chật hẹp.

Vốn dĩ chuyện này chỉ liên quan đến Đội Hành động đặc biệt, chỉ cần thành viên của Đội Hành động đặc biệt đến là đủ. Nhưng Palmer lại quan biết khá rộng rãi nên thành viên của các Đội hành động khác cũng đã tới.

Bologo và Amy ngồi trên ghế, bên cạnh là Hart cao to. Đối diện với Hart là một gương mặt vừa lạ mà vừa quen. Nếu không phải đối phương chủ động chào hỏi, Bologo thậm chí còn không nhận ra hắn.

Người có gương mặt vừa lạ mà quen này là Church. Bologo đã nhớ ra hắn. Hắn thuộc về Tổ Quạ và là đồng đội cũ của Palmer. Bologo đã gặp hắn trong lần đột kích vào cơ sở của Người Nghiện.

Đối với Church, Bologo có một ấn tượng khá mơ hồ về hắn, nhưng phần lớn đều đến từ những lời của Palmer.

Church rất giỏi thâm nhập. Dựa vào Năng lượng bí mật của bản thân, cần phải nói chuyện với kẻ địch để hiểu được tình trạng tâm lý và quá khứ của chúng.

Bây giờ ngẫm lại, Bologo thấy Church khá giống một kẻ giết người nào đó với đam mê kỳ quặc.

"Ta có cảm tưởng chúng ta giống một đám người chồng đang lo lắng đợi ở bên ngoài phòng khám chờ Palmer chuyển dạ."

Trong khoảng lặng kéo dài, Hart là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng. Chỉ có điều lời vừa rồi của hắn khiến bầu không khí vốn đã im ắng trở nên nặng nề hơn.

Amy và Church liếc nhìn Hart, không biết hắn đang nói về cái gì. Thay vào đó, Bologo im lặng mỉm cười, hắn thích trò đùa dở khóc dở cười này của Hart.

"Còn bao lâu nữa, đừng nói là hắn sẽ chết nha."

Bologo nói. Hắn cũng cảm thấy bầu không khí này quá tệ, như thể mọi người đang chờ đợi tin tức về cái chết của Palmer. Hôm nay là một ngày quan trọng, tất cả phải vui mừng mới đúng.

"Chết trong đó? Không phải là không thể với vận may của hắn," Church gật đầu đồng ý, "Dù sao thì thành công hay thất bại đều là một chuyện tốt đối với ta."

"Anh chàng này có mối thù riêng với Palmer sao?"

Nghe câu trả lời của Church, Hart thì thầm với Bologo hai mắt thì lộ ra vẻ quan tâm. Nếu cần, Hart có vẻ sẵn sàng giúp đỡ Palmer chặn kẻ lạ mặt thù địch này lại.

Vì vẻ ngoài lai thú của mình, Hart đã sống trong Cục Trật tự nhiều năm. Ngay cả khi cần ra ngoài thực hiện nhiệm vụ, hắn cũng sẽ mặc quần áo thật dày để che bớt ngoại hình của mình.

Do đã không ra ngoài đi dạo trong nhiều năm nên hắn có hơi tự kỷ. Sau khi biết điều này, Palmer đã nhiệt tình kéo Hart đến một quán bar, một quán bar sẵn sàng chấp nhận hắn.

Sore rất thích người bạn mới lông lá này. Một người khác còn thích Hart hơn nữa là Weil, đối với bộ lông xù khổng lồ này, Weil thậm chí còn có ý định sử dụng hắn làm ổ.

Sau khi qua lại một thời gian, Hart và Palmer quen nhau, ngày nào cũng đi uống rượu.

"Hắn là Church, cộng sự cũ của Palmer," Bologo giới thiệu, "Vì Ban ân của Palmer, hắn đã cùng gặp xui xẻo với Palmer rất nhiều, thế nên về sau..."

Hart nhìn Church với vẻ thông cảm và thấu hiểu hơn sau khi nghe câu chuyện của Bologo.

Church bị ánh mắt chết tiệt này làm phân tâm một lúc và không biết phải nói gì.

Church cố gắng không để ý đến những ánh mắt kỳ lạ đó mà quay sang nói với Bologo, "Không ngờ ngươi vẫn nhớ ta?"

"Có ấn tượng," Bologo cẩn thận quan sát Church. "Nhưng dường như đã thay đổi rất nhiều so với lần cuối cùng gặp ngươi... Không thể mô tả nổi."

Bologo đã phát hiện ra sự bất thường của Church. Hắn không cảm thấy như vậy khi họ gặp nhau lần đầu, nhưng khi trong lần thứ hai này, cảm giác bất thường ấy ngày càng rõ ràng hơn.

Hắn mơ hồ cảm nhận được Church trong lần gặp mặt trước tuyệt đối không phải là khuôn mặt này, hoặc ít nhất cũng có khác biệt nhất định so với người đang đứngtrước mặt. Ngoài những điểm khác biệt, vài điểm tương đồng là thứ duy nhất giúp Bologo nhận ra danh tính của Church. Nếu vài điểm tương đồng này biến mất thì Bologo thực sự không dám chắc về danh tính của Church.

Người Không Mặt.

Bologo đột nhiên nhớ ra cái tên mà Palmer gọi Church. Hắn đã mơ hồ hiểu được ý nghĩa đằng sau cái tên đó.

Church khá bất ngờ trước câu trả lời của Bologo. Hắn không ngờ sức quan sát của Bologo lại nhạy bén đến vậy. Nhưng Church không có ý định giải thích thêm mà chỉ cười trừ.

"Có vẻ ngươi không ghét Palmer lắm, nếu không thì đã không đến đây," Bologo nói.

"Dù sao thì Palmer cũng là cộng sự cũ của ta, hắn là một người đồng đội khá tốt trước khi trở thành người đi vay."

Church nói và nhìn vào cánh cửa bị đóng chặt ở phía cuối hành lang.

"Ta nghĩ cách hình dung của ngươi khá phù hợp", Church nói với Hart, "Nó thực sự trông rất giống với cánh cửa của một phòng phẫu thuật."

Mọi người im lặng vài giây trước khi đồng thanh cười, Amy thì bị kẹt ở giữa, hoàn toàn không hiểu những người này đang nói gì, cuộc trò chuyện của họ giống như một cuộc hội thoại được mã hóa.

Sự bùng nổ của Aether truyền đến từ phía sau cánh cửa đóng kín. Tất cả ngừng cười và lo lắng nhìn về phía cửa như đang mong đợi điều gì đó.

Sau vài phút chờ đợi, cánh cửa đang đóng được đẩy ra. Một bóng người loạng choạng bước ra khỏi đó, ướt sũng mồ hôi, với vẻ mệt lả như thể vừa mới kết thúc một cuộc chạy marathon.

Thể chất kiệt quệ nhưng tinh thần của hắn lại rất cao. Hai mắt hắn lóe lên, sau khi nhìn thấy Bologo và những người khác thì gắng chút sức còn lại để nhảy lên tại chỗ.

"Ha! Thành công!"

Palmer hét toáng lên sau đó lao vọt qua.

Borlogo né sang một bên, Church dựa vào tường với vẻ mặt kinh tởm, chỉ có Hart ngơ ngác đứng đó, sau đó Palmer bổ nhào vào người Hart.

Nói là ôm ngang vai nhưng thực ra Palmer trông như đang treo mình trên người Hart bởi thân hình của hắn quá lớn.

“Tự kiểm soát bản thân đi!” Hart hét lên, lôi Palmer ra khỏi người.

Hart mới quen biết Palmer không lâu. Nếu đổi lại là Bologo và Church thì đã cảnh giác với mấy hành động loạn thần kinh này của Palmer.

"Haha!"

Palmer vừa cười vừa bị Hart ấn xuống ghế, hắn trông như một con chó quá khích muốn liếm láp tất cả những ai nhìn thấy.

Sau đó Palmer quay đầu lại thì thấy Amy đang lộ vẻ cảnh giác. Lúc ánh mắt hai người chạm vào nhau, Amy lặng lẽ giơ nắm đấm lên, máu thịt biến thành sắt thép, thứ kim loại tối màu toát ra vẻ băng giá.

Sau khi Amy gia nhập Đội Hành động đặc biệt, Bologo đã tiến hành một đợt huấn luyện toàn diện cho Amy, giúp nàng có một bộ kỹ năng chiến đấu hoàn chỉnh.

Palmer nuốt nước bọt, khi nhìn thấy Church, hắn bước đến với nụ cười toe toét, "Ta biết ngươi nhất định sẽ đến, người anh em tốt của ta!"

Church né vội khiến Palmer vồ hụt, "Chỉ là do nể tình bạn trong quá khứ mà thôi."

Palmer không quan tâm đến sự thờ ơ của Church mà lại nghiêng người về phía trước, "Ta đã quá hiểu ngươi rồi, cộng sự tốt, ngoài lạnh trong nóng nha."

Palmer còn định diễn xiếc tiếp thì Bologo đã không thể chịu đựng được nữa. Hắn nắm lấy vai Palmer và quay ngoắt lại.

"Vậy kết quả là gì?"

"Hiện tại ta vẫn còn sống và nhảy tưng tưng như bây giờ, ngươi nghĩ thế nào?"

Trong lúc nói chuyện với Bologo, hai mắt Palmer lóe lên, sau đó có một cơn gió nhẹ xuất hiện trong hành lang. Ngay khi Bologo đang hoang mang thì đột nhiên cảm thấy ngột ngạt, sau đó là áp lực không khí cực mạnh ập đến từ mọi hướng.

Cảm giác kỳ lạ chỉ kéo dài trong giây lát. Khi ánh sáng trong mắt Palmer tan biến, mọi sự bất thường đều biến mất theo.

"Hiện tại ta đã là một Nguyện Cầu Giả."

Palmer đã kết thúc nghi thức thăng cấp của mình và trở thành Nguyện Cầu Giả trong khoảnh khắc mùa xuân ấm áp sắp đến này.

Quảng cáo
Trước /1144 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Khó Hiểu Tương Tư, Lòng Hóa Tro Tàn

Copyright © 2022 - MTruyện.net