Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khi Bologo khép cuốn sách lại thì trời đã tối, mặc dù tốc độ đọc của hắn không nhanh nhưng cũng đã hiểu được đại khái một phần nội dung.
Trong câu chuyện "Thợ săn đêm", có một đám sinh vật được gọi là quái vật ẩn nấp trong thế giới loài người, chúng khát máu và đói khát, lấy thịt và máu của người sống làm thức ăn. Để chiến đấu chống lại đám quái vật xấu xa này, một nhóm người đã tập hợp lại với nhau và trở thành những thợ săn đêm, săn lùng cái ác trong bóng tối.
Bologo thấy câu chuyện này có phần giống với thực tế, trong thực tế cũng có một đám ác nhân, nhưng so với những con quái vật trong sách thì đám ma quỷ, ác ma này hỗn loạn và điên cuồng hơn nhiều. Và nếu nhìn trên góc độ như vậy thì những Người thăng hoa sẽ là thợ săn đêm.
Đặt cuốn sách sang một bên, Bologo đẩy cửa và đánh thức Palmer vẫn đang ngủ. Hắn nằm co ro trên ghế sô pha, sau khi bị Bologo đánh thức, Palmer vẫn ngồi ở chỗ cũ với vẻ mặt hoang mang.
Thể xác đã tỉnh táo nhưng linh hồn còn đang vật lộn để gượng dậy, Palmer thẫn thờ nhìn về phía trước, trạng thái này kéo dài cả phút rồi hắn mới từ từ đứng dậy.
"Ngủ xong đầu đau quá aaa."
Palmer che đầu và bật ra những tiếng rên rỉ. Sau cơn phấn khích, sự mệt mỏi như vô tận do nghi thức thăng cấp mang lại nhấn chìm Palmer. Hắn gắng sức mở mắt, lảo đảo đi vào phòng tắm và dội nước lạnh cho tỉnh táo.
Bologo đã mặc quần áo xong xuôi, "Có cần nghỉ ngơi một lúc không?"
"Không sao, hiếm lắm tất cả mọi người mới có thời gian như hôm nay, không thể lỡ hẹn."
Palmer xua tay, hiện tại trong Bộ phận Thực địa chỉ có mỗi Đội Hành động đặc biệt là tương đối rảnh rỗi, Hart sở dĩ có thời gian là do vừa mới trải qua một tuần tăng ca nên được Yas cho nghỉ. Church cũng vậy, Palmer đã từng trải qua cường độ làm việc của Tổ Quạ.
Bologo gật đầu, sau đó móc Chìa khóa mê cung ra, "Ngươi chắc chứ?"
Chìa khóa mê cung là một phương tiện di chuyển rất tiện lợi, nhưng tác dụng phụ sau mỗi lần sử dụng là chóng mặt và buồn nôn. Mặc dù Bologo không mấy quan tâm, kẻ bất tử rất khỏe, nhưng Palmer thì khác.
Palmer do dự một lúc rồi lắc đầu nguầy nguậy, Bologo cất chìa khóa mê cung đi, đẩy cửa ra và làm động tác "xin mời".
Palmer chộp lấy chiếc khăn màu đen mà Hart đưa cho rồi quấn quanh cổ vài lần. Dù đã hết mùa đông nhưng thời tiết ở Opus vẫn lạnh đến chết người.
Trong bãi đậu xe ở tầng dưới, một chiếc ô tô màu xanh lam đang đậu ở góc. Vì thành tích xuất sắc trong sự cố rối loạn trục thời gian, Jeffrey đã tặng lại cho Bologo một chiếc xe mới giống y hệt.
Palmer cầm vô lăng, còn Bologo ngồi xuống ghế phụ. Trừ khi có việc cần thiết, còn không thì Bologo thường sẽ giao quyền lái xe cho Palmer, không phải vì Palmer thích lái xe hay kỹ năng lái xe của hắn tốt hơn Bologo, chủ yếu bởi vì Palmer có bằng lái xe.
Phòng trọ mới cách Cục Trật tự không xa lắm, nhưng vào giờ cao điểm buổi tối và số lượng đèn đỏ bất tận thì xe kẹt cứng trên đường phố đông đúc, phải mất một lúc lâu sau mới đến Cục Trật tự.
...
Ở Cục Trật tự, rất nhiều nhân viên chọn sống trong ký túc xá nhân viên. Thứ nhất, tiền thuê nhà, điện nước đều miễn phí, thứ hai là tiện đi làm.
Hart cũng là một người chọn sống trong ký túc xá nhân viên. Vì khả năng làm việc xuất sắc của mình và một vài lý do khác, hắn có một phòng riêng trong Phòng Khai Hoang thay vì ở chung phòng với những người khác.
Lúc đầu, Hart không sống trong Phòng Khai Hoang mà thuê nhà bên ngoài. Lý do của hắn cũng giống như Palmer, sống trong ký túc xá nhân viên quả thực tiện hơn rất nhiều, nhưng sau khi ở lâu trong Phòng Khai Hoang thì khó có thể tránh khỏi cảm giác đè nén.
Sau đó Hart gặp phải tai nạn ngoài ý muốn kia. Mặc dù không chết, nhưng hắn lại bị biến thành con orc lông lá này do thuốc giả kim.
Nếu Hart xuất hiện ở thế giới bên ngoài, bị người khác coi như là một con rối còn đỡ, nếu bị coi như một con quái vật thì chắc chắn sẽ gây ra một cuộc khủng hoảng. Do đó, về sau, để tránh rắc rối, Hart đã sống trong ký túc xá nhân viên, về cơ bản hắn sẽ không rời Phòng Khai Hoang trừ khi cần thiết.
Lối sinh hoạt này đã ảnh hưởng đến sức khỏe tinh thần của Hart. Phải mất một thời gian dài hắn mới thích nghi được với hiện trạng, và trong khoảng thời gian sau đó, hắn đã yêu đời trở lại.
Hart thích ngâm mình thoải mái trong bồn tắm bất cứ khi nào được nghỉ ngơi. Do cơ thể này quá nhiều lông lá nên hắn phải tắm rất lâu, hơn nữa còn rất mệt.
Làm ướt lông toàn thân trước, sau đó lấy một chai sữa tắm thoa đều lên người, chải và gội theo kết cấu tạo của lông khiến bọt bay khắp nơi trong phòng tắm. Quá trình này khiến Hart có cảm giác như đang rửa xe.
Sau khi xả sạch sữa tắm, hắn lại lấy một lọ dầu xả khác thoa đều lên người, cọ từng ngóc ngách để đảm bảo tóc luôn mềm mượt, không bị bết.
Cuối cùng là xả nước nhiều lần cho đến khi sạch hết bọt. Sau đó Hart ngả lưng vào bồn, thở hổn hển vì kiệt sức. Đôi khi hắn tự hỏi liệu mình có thể đến cửa hàng thú cưng để tắm hay không. Dựa trên ngoại hình thì ít nhiều hắn khá giống với một con chó lớn. Nếu không thể thì Hart cũng có thể trả thêm tiền.
Tất nhiên đây chỉ là suy nghĩ mà thôi.
Hart lau qua, quấn một chiếc khăn tắm quanh người. Với lượng lông này thì việc tự sấy khô rất khó, nhưng khó còn đỡ hơn là không thể.
Vệt nước loang lổ khắp nơi, Hart quấn khăn tắm bước vào cánh cửa bí mật, ánh sáng xung quanh mờ đi, chỉ còn lại tiếng ồn của cánh quạt.
Hart đứng trong ống thông gió đủ rộng cho một người đi qua, dang hai tay ra, để mặc cho gió nóng và mạnh phả thẳng vào mặt.
Đây là tốc độ sấy bình thường. Nếu vội, Hart thường sẽ đến ống thông gió của Lõi Lò Thăng Hoa. Cho dù có ướt đến đâu thì hắn cũng có thể làm khô nhanh chóng trong vài phút. Chỉ có điều nó không tốt cho lông lắm, dễ bị chẻ ngọn và xơ xác.
Sau khi làm khô người, ngoại hình của Hart tăng lên vài lần với bộ lông đen bồng bềnh. Trở về phòng, hắn bắt đầu chải đầu, chải từ trên xuống dưới. Những sợi lông bị chải ra được hắn cuộn lại rồi nhét vào ngăn kéo.
Hart thấy thật lãng phí nếu vứt đống lông này đi, vì vậy hắn đã học cách thu gom và xử lý lông. Bất cứ khi nào có thời gian, hắn sẽ cuộn những thứ này thành một quả bóng len để xả stress.
Sau khi liếc đồng hồ thì vẫn còn rất nhiều thời gian trước khi đến cuộc hẹn với Palmer. Hart đeo kính vào, mở tủ và lấy ra một quả cầu len đen.
Đó là một cảnh tượng rất kỳ lạ, một con orc vạm vỡ đang ngồi trên ghế, ngâm nga một giai điệu trong lúc đan khăn từ len đan.
Đối với Hart, việc đan khăn quàng cổ là cách xả stress cực kỳ hiệu quả. Nó có thể giúp hắn giải tỏa những muộn phiền. Bác sĩ tâm lý cũng khuyên hắn nên làm như vậy. Do đó, theo thời gian, nó đã trở thành sở thích của Hart.
Ngày càng đan ra nhiều chiếc khăn nên Hart đã dứt khoát đưa chúng cho bạn bè của mình, sau đó bịa ra một lời nói dối trắng trợn, chẳng hạn như gia đình bắt đầu kinh doanh dệt may.
Hắn trông như một con sói xám đóng vai bà ngoại trong truyện cổ tích. Và con sói xám khổng lồ này hoàn toàn không biết mối nguy đang đến gần từng chút một.
"Yo! Hart!"
Palmer đá tung cửa phòng Hart, vẫy tay với vẻ mặt phấn khích. Thế nhưng sau khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, nụ cười phấn khích trên khuôn mặt Palmer đột nhiên đọng lại.
Bàn tay đang đan khăn của Hart run rẩy. Mặc dù khuôn mặt bị thú hóa đã khiến Hart mất đi nét mặt sinh động của con người, nhưng Bologo, người đang đứng sau Palmer, vẫn cảm nhận được sự biến đổi đầy phức tạp trong cảm xúc của Hart.
Niềm vui khi được xả stress chuyển sang bất ngờ, rồi hoảng sợ, xấu hổ, cho đến khi xen lẫn cơn tức giận phai nhòa.
Palmer đứng đờ ra tại chỗ. Hắn chỉ xui xẻo chứ không ngu, vừa nhìn thấy Palmer đã hiểu được lý do của tình cảnh tượng chết tiệt này.
"Ha... Hart..."
Palmer đặt tay lên chiếc khăn quàng cổ với nét mặt phức tạp và nhăn nhó.
Bộ não của Hart sắp ngừng hoạt động. Vì sự lệch lạc quá mức giữa sở thích này và hình tượng của bản thân nên có thể nói rằng chưa ai từng biết mặt này của Hart. Hơn nữa Hart còn giấu nó rất hoàn hảo. Nhưng... nhưng ai mà biết được, Palmer, tên khốn này sẽ không gõ cửa?
Palmer cảm nhận được hơi ấm từ cổ mình, nhưng khi nghĩ rằng những sợi lông đến từ Hart...
Bologo vỗ trán dựa vào tường. Cho dù trước giờ vẫn luôn nghiêm túc nhưng hiện tại hắn rất muốn cười. Tuy nhiên Bologo đoán nếu cười thành tiếng trong cái cảnh tượng kỳ dị này thì nhất định sẽ khơi dậy lửa giận của hai người bọn họ.
Bầu không khí khó xử này tiếp tục kéo dài, cho đến khi Palmer không nhịn được mà nói đùa.
"Ngươi nói, trông ta như này có phải là đang quấn 'Hart' trên người hay không?"
"Nhớ gõ cửa! Tên khốn kiếp!"
Hart đứng dậy, kéo một chiếc ghế và đập về phía Palmer.