Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)
  3. Quyển 3 - Nhân sinh xán lạn-Chương 386 : Mắt giả
Trước /1144 Sau

Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Quyển 3 - Nhân sinh xán lạn-Chương 386 : Mắt giả

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Sau quãng thời gian vui vẻ chắc chắn sẽ một khoảng lặng. Và bây giờ cũng vậy, Bologo ngơ ngác nhìn về phía trước, thầm cầu nguyện trong lòng rằng sẽ không có cảnh sát nào đến kiểm tra bằng lái. Còn Palmer, người đang ngả ra ghế lái phụ, thì nồng nặc mùi rượu.

"Nhắc mới nhớ, ta khá là ngạc nhiên khi ngươi lại có thể nhận ra Church."

Palmer đột nhiên ngẩng đầu, say khướt nói, cố gắng tìm đề tài, hắn không thích bầu không khí trầm lắng.

"Thế nào?"

Bologo hỏi, cứ như thể việc hắn nhận ra Church là một điều gì đó đáng tự hào.

Đó thực sự là một điều đáng tự hào. Lúc Palmer nhận ra hắn đã muốn hỏi Bologo luôn, chỉ có điều đến giờ mới có thời gian.

“Hắnlà một người không mặt theo đúng nghĩa đen, ta là một trong số rất ít người có thể nhớ ra hắn,” Palmer nói. "Dù gì ta cũng là cộng sự của hắn."

"Nghe không hiểu lắm... chuyện này liên quan đến Năng lượng bí mật của hắn?"

Chiếc xe dừng lại trước đèn đỏ. Do không thích chờ đợi nên Bologo đã trò chuyện câu có câu không với Palmer để giết thời gian.

"Gần như là vậy, ngươi có thể hiểu là hắn có khả năng chuyển đổi giữa các khuôn mặt khác nhau. Tuy không có sức chiến đấu nhưng lại vô cùng xảo quyệt, rất có thể đến một lúc nào đó, người thân nhất với ngươi đã bị Church thay thế."

Palmer đã say, nói ra đủ thứ linh tinh.

"Vậy làm thế nào ngươi đoán ra được thân phận của hắn? Đừng nói là mấy thứ như trực giác a?"

"Ừm..."

Bologo nghiêm túc suy nghĩ, nhớ lại những thứ liên quan đến Church trong đầu.

Palmer kể cho mình nghe rất nhiều điều liên quan đến Church, chẳng hạn như Church đã yêu thầm cô gái ở cửa tiệm hoa tên là Aphia. Mình cũng đã gặp Aphia trong quán bar và giúp nàng giải quyết một số rắc rối.

Và sau đó là ký ức về khuôn mặt của Church. Nhớ lần đầu tiên mình nhìn thấy hắn, hắn trông hệt như một người bình thường, bình thường đến mức sẽ quên ngay bộ dạng của Church chỉ trong nháy mắt.

Ngày hôm nay cũng vậy, Church vẫn có bộ dạng bình thường như cũ, nhưng điều có thể chắc chắn là cho dù là bình thường thì vẫn có gì đó khác so với dáng vẻ trong trí nhớ của mình.

Thật kỳ lạ, Bologo thế mà lại nhận ra Church ngay từ cái nhìn đầu tiên. Hắn suy nghĩ mãi cho đến khi đèn đỏ chuyển sang xanh mới nghĩ ra.

"Có lẽ là do... mắt của hắn."

“Mắt?” Trên mặt Palmer hiện lên vẻ bất ngờ, nhưng nghĩ đến là Bologo, hắn lại cảm thấy có lý, “Tiếp tục.”

Bologo nói, "Ngoại hình của hắn thay đổi, nhưng đôi mắt lại không thay đổi. Ta nhận ra danh tính của hắn từ đôi mắt đó."

"Quả đúng là chuyên nghiệp. Không sai, đó chính là nhược điểm chết người của Church," Lúc nói về chuyện này, giọng của Palmer có hơi lạc lõng, "Ta đã gây ra nhược điểm chết người này, đôi khi ta cảm thấy rất có lỗi với hắn."

Bologo nhìn Palmer với vẻ mặt đầy bất ngờ, có vẻ như con ngươi của Church có liên quan đến Palmer. Bologo muốn nghe Palmer nói tiếp, nhưng Palmer lại im lặng không nói gì.

"Đừng có nói kiểu nửa chừng như thế a."

Bologo hỏi. Hắn rất ghét kiểu nói chuyện nửa chừng.

Vô số ánh đèn với đủ loại màu hắt vào từ cửa sổ xe, tô lên khuôn mặt của Palmer những sắc màu phức tạp.

"Trước kia ta đã muốn giới thiệu Church với các ngươi, nhưng mãi mà vẫn chưa có cơ hội." Palmer lẩm bẩm, ngập ngừng, "Suy cho cùng thì ta không có mấy người bạn trong Cục Trật tự, và Church có thể xem như là một trong số đó."

Bologo hỏi: "Vậy chuyện gì đã xảy ra giữa các ngươi?"

"Sự cố đã khiến ta trở thành người đi vay, khi ấy Church cũng ở đó, bọn ta đã hợp tác với nhau," Palmer nheo mắt, cố nhớ lại quá khứ tồi tệ, “Tình hình lúc đó rất phức tạp, kẻ địch ở khắp nơi, sức của hắn và ta lại có hạn, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì bọn ta đã bị kẻ địch đập ra ra bã."

"Thật trùng hợp, đó là lại buổi lễ hiến tế của giáo phái Tinh Hủ. Vô số thánh linh đang gào khóc trên tế đàn vì đau đớn, ngay dưới tế đàn là mấy người bọn ta đại sát tứ phương.

Có thể là do lúc đó ta bị động kinh, cũng có thể là do đã rơi vào tình cảnh tuyệt vọng mà muốn thử mọi thứ có thể, ta nói với Church về kế hoạch của mình. "

Palmer im lặng, Bologo biết chuyện gì đã xảy ra sau đó. Palmer lao đến tế đàn và cướp đi phần thưởng mà giáo phái Tinh Hủ lẽ ra đã được nhận sau khi hiến tế, đồng thời Palmer cũng nhìn thẳng vào tồn tại màu đỏ rữa điên loạn đó, thực hiện một giao ước máu với nàng, để rồi trở thành một người gánh món nợ trên lưng.

Palmer thì thầm, "Lúc kể lại thì luôn có vẻ nhẹ nhàng..."

"Nhưng tình hình lúc đó rất nguy hiểm, chỉ những ai trực tiếp tham gia vào mới có thể hiểu hoàn toàn."

Bologo hiểu ý của Palmer. Palmer cũng đã từng hỏi mình về Đất Khô Căn Chi Nộ trước đây, hắn rất tò mò về cuộc chiến đã thiêu rụi các quốc gia.

Nếu muốn kể một cách cẩn thận thì Bologo có thể kể đến một tháng. Nhưng khi lời đến đầu môi thì Bologo lại phải đành lược bỏ.

"Để câu giờ, Church đã chặn kẻ địch lại cho ta, sau đó thì bị thương ở mắt và mù mất một con", Palmer nói rất bình tĩnh. "Con mắt trái của hắn là mắt giả kim, trông giống như thật, nhưng năng lượng bí mật của hắn lại không thể thay đổi con mắt giả này. Kể từ đó, Người Không Mặt đã có dấu vết để lần theo."

Đó là lý do tại sao Bologo lại nhận ra Church nhờ mắt của hắn. Cho dù ngoại hình của Church có thay đổi như thế nào đi chăng nữa thì mắt của hắn vẫn không thay đổi.

Bologo nói: “Đừng nghĩ nhiều, nếu không có những hy sinh này thì các ngươi đã chết tại đó.”

"Ta cũng nghĩ vậy nên không quá mặc cảm. Nhiều nhất khi nhìn thấy con mắt nhân tạo đó thì cảm thấy hơi buồn", Palmer trải lòng.

"Ta vẫn cứ tưởng mối quan hệ của ngươi với Church không tốt cho lắm."

"Không, đó chỉ là cách bọn ta nói chuyện với nhau, nói những điều không tốt về nhau mà thôi. Nếu không nói lại hắn sẽ biến thành Worthylin để mắng mỏ ta... Mẹ kiếp, ta không nên cho hắn xem ảnh của Worthylin."

Palmer nói được nửa chừng thì đột ngột dừng lại, nói khẽ, "Nhưng đôi khi được nhìn thấy sự xuất hiện của Worthylin, ta lại thấy không đến nỗi nào."

"Dừng lại, Palmer, ngươi ý nghĩ đã quái đi lên rồi!"

Bologo phanh gấp, tấp xe vào lề đường và hét vào mặt Palmer.

Đó không phải là Worthylin mà chỉ là một sự giả tạo mà thôi. Nếu ngươi nhớ vị hôn thê của mình đến thế thì chúng ta đi ngay ngày mai có được không?

Bologo hét lên trong nội tâm. Mấy chuyện kỳ quái kiểu này khiến người ta cảm thấy rất vô lý, nhưng khi có liên quan đến Palmer thì chúng lại trở thành có lý.

Palmer phớt lờ lời của Bologo. Hắn thực sự đã say mèm nên thậm chí không biết mình vừa nói cái gì.

"Vậy về sau sao các ngươi lại tách ra, thật sự chỉ vì quá xui xẻo thôi sao?"

Sau khi bầu không khí dịu đi một lúc,

Bologo tiếp tục hỏi. Sau khi nghe Palmer kể về nhưng điều này, hắn chợt nhận ra người cộng sự của mình không phải là một kẻ ngốc nghếch, Palmer cũng có quá khứ của riêng mình, và cả những câu chuyện không muốn kể đó.

Chỉ có điều vận may của cái tên này quá tệ, tệ đến mức người khác khó có thể tập trung vào thứ gì khác ngoài vận may của hắn.

Palmer nói: "Sau đó? Sau đó ta chủ động xin tách ra."

Bologo bất ngờ: "Thế mà ta cứ tưởng chính Church là người đề nghị tách ra".

"Không, ta đã tự mình đề xuất giải tán nhóm... Vận may là một thứ rất mơ hồ, đôi khi có thể quy tất cả những điều tốt đẹp cho vận may và tất cả những điều tồi tệ cho vận rủi, nhưng thế thì có vẻ quá mù quáng khi tin vào những điều này.

Sau khi ta trở thành một người đi vay, ban đầu công việc vẫn suôn sẻ như mọi khi, nhưng càng ngày càng nhiều vấn đề xuất hiện trong đó..."

Palmer dừng lại, rồi đột ngột quay sang nhìn Bologo.

"Ta luôn cho rằng Ban ân của ta có sự cân bằng động."

"Ý ngươi là?"

"Khi ta vô cùng may mắn thì nó sẽ giáng vận rủi xuống để phạt, còn khi ta rơi vào tình cảnh tuyệt vọng thì nó sẽ mang lại cho ta một tia hy vọng, giống như đang chơi một trò lướt ván tồi tệ.

Điều này nghe có vẻ không tệ, dù thần kinh sẽ bị ảnh hưởng, nhưng nó lại thực sự có thể đảm bảo cho sự sống còn của bản thân. Tuy nhiên những người xung quanh ta thì khác, họ cũng sẽ gặp nguy hiểm như tôi, nhưng lại không có vận may che chở."

Palmer nói rồi thở dài. Cái tên này có rất ít bạn trong Cục Trật tự phần lớn là do sự xui xẻo này. Palmer chỉ có thể tự bảo vệ bản thân chứ không thể bảo vệ người khác.

“Trong quá trình làm việc sau đó, vì Ban ân của ta, Church bị nhiều vết thương không đáng có, thậm chí còn suýt chết. Ta nghĩ đã đến lúc phải chia tay. Nếu cứ tiếp tục làm việc với hắn thì rất có thể ta sẽ khiến Church bị chết bởi vận rủi.

Church đã rất tức giận trước đơn xin hủy bỏ mối quan hệ cộng sự của ta, nhưng tác động của Ban ân lại là một thực tế không thể chối cãi. Sau đó Tổ Quạ cũng đã chấp thuận đơn xin của ta. Kể từ đó, mối quan hệ giữa ta và hắn trở nên khá căng thẳng, dạo gần đây mới dịu đi một chút."

Palmer gập ghế ra sau và nằm xuống.

Bologo nhìn về phía trước, trời đã tối, xe đang chạy qua con phố vắng.

Bologo cảm thấy khá ngạc nhiên, không ngờ Palmer, một tên không biết buồn lại có một mặt biết quan tâm đến người khác đến vậy. Có thể hắn vốn là thế, nhưng nụ cười ngốc nghếch thường ngày đã che lấp quá nhiều điểm sáng trong hắn.

Sau đó, Palmer từ từ giơ ngón tay cái lên với Bologo.

Ngay khi Bologo đang bối rối thì Palmer hét lên với cái mồm đầy mùi rượu.

"Kẻ bất tử thật sự quá tuyệt vời a! Lần này cuối cùng đã có thể buông thả bản thân!"

Bologo phanh gấp lại khiến Palmer đâm sầm vào kính chắn gió.

Quảng cáo
Trước /1144 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ăn Hại Sống Lại

Copyright © 2022 - MTruyện.net