Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi Bologo rời khỏi, cánh cửa được đóng chặt lại, những cánh tay phụ trợ trông như đang bận rộn bỗng đồng loạt đình trệ giữa không trung. Sau đó Lebius dời mắt khỏi đó, hướng về phía cánh cửa cạnh bàn làm việc.
Sau cánh cửa này là phòng ngủ của Lebius. Là một người nghiện công việc, hắn vẫn luôn sống trong văn phòng, mà căn phòng sau cánh cửa này thường chỉ có mình hắn sử dụng.
Nhưng bây giờ khi mà Bologo đã rời khỏi, tay nắm cửa được vặn nhẹ, cánh cửa được mở ra, một bóng người cao lớn bước ra khỏi phòng ngủ của Lebius.
"Các ngươi hoàn toàn có thể trực tiếp xây dựng lộ trình thăng cấp cho Bologo, thay vì dẫn dắt hắn theo cách nói bóng nói gió như này."
Lebius nhìn chằm chằm vào cặp con ngươi màu vàng kim, giọng điệu vẫn lạnh lùng như trước.
"Không thể. Người cũng đã nói rồi, hắn là một người cực kỳ nhạy cảm. Can thiệp quá mức sẽ chỉ khơi dậy lòng cảnh giác của hắn."
Người đàn ông kéo một chiếc ghế đến và ngồi trước mặt Lebius. Vóc người cao lớn của hắn hoàn toàn không vừa với chiếc ghế, khiến nó trông như người đàn ông bị nhét vào đó thì đún ghơn.
"Một người sẽ phản ứng thế nào khi nhận ra rằng mình sống cả đời trong một kịch bản được dựng sẵn nào đó?" Người đàn ông tiếp tục.
"Phẫn nộ, điên cuồng, cuồng loạn?" Lebius lạnh lùng đáp.
Người đàn ông hỏi lại, "Chà ... nếu là Bologo, ngươi nghĩ hắn sẽ làm gì?"
Lần này Lebius im lặng. Sau đó, Lebius thử tưởng tượng ra cảnh đó, nhưng trí tưởng tượng cằn cỗi của hắn không thể phác thảo ra một cảnh tượng như vậy, càng không thể phán đoán hành vi của Bologo.
Lebius lắc đầu, "Ta không nghĩ ra."
"Ừ, ta cũng không nghĩ ra. Thế nên mới phải cố gắng tránh mấy chuyện chưa biết mà dễ mất kiểm soát như này,” người đàn ông mỉm cười, “Nếu có thể để hắn phát hiện ra được muộn lúc nào thì tốt lúc đấy."
"..."
Lebius đáp lại bằng sự im lặng.
“Đừng như vậy, Lebius, ta cũng không muốn thế này”, người đàn ông nói trong bất lực, “Tất cả chúng ta đều là những con tốt trên bàn cờ, những vai phụ trong một kịch bản lớn”.
Lebius nói, "Ý ngươi là, ngươi cũng không biết toàn bộ câu chuyện, phải không?"
"Có thể nói là vậy."
Người đàn ông suy nghĩ một lúc, "Người duy nhất biết toàn bộ bức tranh chắc chỉ có cục trưởng. Về phần suy nghĩ của hắn? Ta đã không đoán được từ rất nhiều năm trước."
Biết tính khí tùy hứng của người đàn ông, Lebius thở dài. Hắn vẫn nhớ mình đã được triệu tập bởi 'Phòng Ra Quyết Định' trước đó, để rồi được sắp xếp vào hành động bí ẩn có thời gian cực kỳ dài này.
Đồng thời, người đàn ông trước mắt càng ngày càng xuất hiện thường xuyên trước mặt mình.
Người đàn ông đã nhận thấy sự chán ghét trong mắt Lebius, giọng của hắn cố ý xen lẫn chút buồn bã hoàn toàn không phù hợp với ngoại hình và thân phận của mình, "Có vẻ như ngươi không thích ta cho lắm, Lebius."
"Không... chỉ là ta không thể chịu được mùi khói trên người ngươi, Bộ trưởng. Ngươi có mùi như một hộp thuốc lá đang cháy dở, ngay cả một người hút thuốc lâu năm cũng sẽ bị sặc nếu ngửi thấy. Ta cảm thấy phổi của mình như đang lão hóa với tốc độ ngày càng nhanh."
Lebius phẩy tay trước mũi, về cơ bản thì hắn là một người gọn gàng và ngăn nắp, thế nên chưa bao giờ thích ở gần với một người tùy hứng như Nethaniel.
Nethaniel thờ ơ nói, "Sao có thể, ngươi là một Phụ Quyền Giả cơ mà, một kẻ mà cơ thể đã bắt đầu trở nên Aether hóa, sẽ không thể mắc những căn bệnh bình thường. Nguyên nhân duy nhất có thể là nội tạng bị lão hóa."
Đôi khi Lebius thấy Nethaniel và Palmer khá giống nhau, ở một khía cạnh nào đó, cả hai có lối suy nghĩ rất khác thường, không quan tâm đến người khác nghĩ gì.
Lebius nói, "Ngươi đến đây không chỉ để trò chuyện với ta về mấy chuyện phải không?"
"Đương nhiên, chủ yếu là để giúp ngươi thoát khỏi tầm mắt của hắn."
Đôi mắt của Nethaniel lóe lên. Từ nãy đến giờ, một sức mạnh vô hình đã can thiệp vào thực tại, bóp méo sức mạnh đang dâng trào trong Phòng Khai Hoang.
"Hắn rất để tâm đến Bologo, thậm chí còn luôn mong muốn được chia sẻ tầm nhìn với Bologo," Nethaniel nhìn mặt đất, cùng với khách sạn ngập trong ánh sáng mặt trời bị vùi sâu dưới đó, "Bọn ta đã từ chối, nhưng hắn sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy."
Ánh mắt lấp lánh lại hướng về phía Lebius, hắn tiếp tục, "Ta ở đây là để chặn ánh mắt tò mò của hắn và che giấu cuộc trò chuyện giữa ta, ngươi và Bologo.
Bất kể hắn có vẻ trung thực, thân thiện và không nguy hiểm đến mức nào, thì điều đó vẫn không thể thay đổi bản chất ma quỷ của hắn. "
Lebius yên lặng gật đầu, đồng ý với lời của Nethaniel. Nếu có thể, Lebius hy vọng rằng sẽ không liên quan gì đến tồn tại ở trong Ngôi nhà hướng nặt trời mọc trong cuộc đời này. Nhưng đây chỉ là ảo tưởng hão huyền mà thôi, xiềng xích đã buộc chặt vào nhau ngay từ lúc bắt đầu và phải đến khi chết có thể kết thúc.
"Ta luôn tự hỏi. Ta có thể hiểu việc để Bạo Chúa định cư trong Khe Nứt Lớn, nhưng còn hắn thì sao? Để hắn chiếm cứ nơi sâu bên trong Phòng Khai Hoang, như một quả bom chôn vùi trong trái tim của chúng ta."
Vừa nghĩ đến việc đang phải chung sống cùng phòng với một ma quỷ khiến Lebius cảm thấy ớn lạnh.
"Hắn chỉ là lớp ngụy trang của chúng ta mà thôi."
Nethaniel không giải thích gì thêm mà tiếp tục nói về những chuyện khác.
"Sau nhớ nhắc Bologo phải cẩn thận. Mặc dù tên này chỉ thích làm tổ trong Ngôi nhà hướng Mặt trời mọc, nhưng ngươi cũng biết nỗi ám ảnh về 'tầm nhìn' của hắn."
"Ngươi thấy..."
"Hắn không thể có được tầm nhìn của Bologo, nhưng có thể để người khác quan sát thay mình... Hắn có khá nhiều tín đồ, ngay cả khi hắn chưa bao giờ chủ động đáp lại lời kêu gọi của những kẻ đó."
Nghe đến đây, Lebius cười khổ, ma quỷ ở trong Ngôi nhà hướng mặc trời mọc trước giờ luôn lười biếng, lười biếng đến mức không thèm quan tâm đến tín đồ mình. Nhưng hắn càng như thế thì những đám người điên loạn kia càng điên loạn và cuồng nhiệt hơn.
"Tốt, đã biết."
"Đúng rồi, còn một việc."
Khi chủ đề sắp kết thúc, Nethaniel đổi giọng và tiếp tục trò chuyện với Lebius.
"Chuyện gì vậy?"
Lebius mặt lạnh tanh nhìn Nethaniel, cố nén cảm giác khó chịu với mùi khói hôi thối tỏa ra từ hắn.
“Ta đã đích thân đi sâu vào trong Khe Nứt Lớn để tìm kiếm Cận vệ Lá Chắn.” Nethaniel nói một cách ngắn gọn thông tin gây sốc.
"Mặc dù không thể tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của chúng, nhưng ta vẫn tìm thấy một số thứ..."
Nethaniel nghĩ một lúc rồi nở một nụ cười ranh mãnh.
"Dường như ta đã biết Đức vua Bóng Tối là ai."
...
Trên đường về nhà, Bologo không ngừng suy nghĩ về những gì Lebius đã nói với mình. Không cần suy nghĩ những việc thừa thãi, chỉ cần tập trung vào sức mạnh của bản thân, phát huy tối đa sức mạnh của Chinh Chiêu Chi Thủ là được.
Điều này đã mang lại cho Bologo một nguồn cảm hứng lớn. Hắn ngồi trên ghế sofa, nhặt một vật trang trí bằng kim loại, rồi tạo hình và bóp méo nó theo ý muốn.
Trước kia, Bologo thường sử dụng chất lỏng vảy rắn để tạo hình giết thời gian, nhưng trong sự cố rối loạn trục thời gian vừa rồi, chất lỏng vảy rắn đã bị Trái tim bất diệt nuốt sạch, thế nên Bologo đã mất vũ khí giả kim vừa đa dụng vừa mạnh mẽ này.
Theo Jeffrey, vũ khí giả kim mà mình bị mất sẽ được Lõi Lò Thăng Hoa bổ sung, nhưng đã lâu rồi mà vũ khí giả kim bổ sung vẫn chưa được phân phối tới.
Đã có Amy ở đó nên Bologo không cho rằng Bailey sẽ cắt xén, trong lòng mơ hồ có một ti cảm giác a mong đợi, giống như đang mong chờ nghi thức thăng cấp của mình.
"Cyrin Kogardel..."
Bologo nằm xuống ghế sofa, nghĩ về người đàn ông đã chết.
Hắn thử tưởng tượng về cuộc đời của Cyrin. Sinh ra trong một gia đình hoàng tộc, lẽ ra phải có một cuộc sống huy hoàng, nhưng lại phải trải qua một đêm đẫm máu thời thơ ấu. Sau đó, đáng lẽ phải sống cuộc sống như một con rối dưới sự điều khiển của cha mình, Khủng Lục Chi Vương, nhưng vào một ngày không xác định, hắn đã sở hữu sức mạnh để đảo ngược số phận của mình.
Rơi vào bàn tay ma quỷ.
Hiện giờ, với cái chết của Cyrin, sức mạnh này đã rơi vào tay của Bologo, hòa vào trong linh hồn sau những thay đổi của năm tháng.
"Liệu đây có phải là một phần của một âm mưu lớn nào đó? Hay chỉ là sự trùng hợp của số phận?"
Bologo thì thầm, không thể nghĩ ra câu trả lời.
Người duy nhất có thể giải mã cho hắn trên thế giới này hẳn chỉ có Cyrin, thế nhưng Chúa tể Cyrin đã chết rất nhiều năm về trước.
Bologo đang mải suy nghĩ thì đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt lạnh lùng đang đổ dồn về phía mình. Hắn đột ngột bật dậy khỏi ghế sô pha, cầm lấy con dao gọt hoa quả trên bàn, cảnh giác liếc xung quanh.
Là nhân viên của Cục Lệnh, một nhược điểm lớn khác của việc sống bên ngoài Phòng Khai Hoang là rất khó để bảo vệ sự an toàn của bản thân.
Thường có vài trường hợp như vậy ở Cục Trật tự, nơi ở của nhân viên bị lộ, sau đó họ bị kẻ địch tấn công.
Bologo đã từng lo lắng về chuyện này, nhưng hắn nhanh chóng nhận ra rằng tất cả những gì hắn cần lo lắng là đồ đạc sẽ bị hư hại. Là một kẻ bất tử, hắn sẽ dành cho mọi vị khách không mời mà đến một đòn tấn công trực diện.
Cầm chặt con dao gọt hoa quả, Bologo chậm rãi đi theo cảm giác kỳ lạ trong lòng về phía cửa. Các cơ của Bologo căng cứng, đôi mắt như có thể xuyên thủng sắt thép, nhìn thẳng vào đám mây mù đằng sau từng lớp chướng ngại vật.
Giảm nhịp thở, Bologo biết tầm quan trọng của việc ai sẽ ra tay trước. Vì thế, hắn không giải phóng Aether mà chỉ chờ một thời cơ thích hợp.
Khoảnh khắc khi vạn vật trở nên im lặng, Aether chợt bùng lên.
Vệt sáng rườm rà bao phủ cánh tay Bologo ngay tức khắc, sau đó kéo dài lên trên con dao gọt hoa quả. Sau khi Aether Khuếch Đại được kích hoạt nhanh chóng, Bologo dễ dàng ném con dao gọt hoa quả xuyên qua tấm cửa, miếng kim loại mảnh khảnh kéo dài ra từ tay Bologo, trông như một cây gai nhọn, đâm xuyên qua mọi nẻo đường.
Bước tới, cánh cửa chống trộm nứt toác ra hai bên, mở đường cho Bologo, những tưởng sẽ có kẻ địch hùng mạnh đang chờ sẵn ngoài cửa, nhưng tất cả những gì Bologo thấy chỉ là hành lang trống trải.
Những chiếc gai kéo dài đâm thẳng xuống mặt đất, khiến một ít bụi bốc lên, như thể vừa rồi là ảo giác của Bologo, không có ai ngoài cửa.
Bologo do dự mất một lúc, trực giác mà hắn luôn kiêu hãnh dường như đã sai, nhưng hắn không hề xem nhẹ mà cẩn thận quan sát xung quanh. Sau khi xác nhận rằng không có mối đe dọa nào, Bologo mới quay lại phòng và khôi phục lại cửa chống trộm.
Sau khi Bologo rời đi, những bóng đen trong góc bắt đầu vặn vẹo và sôi lên, tiếng thở hổn hển của sự phấn khích và sợ hãi vang lên không ngớt.
(Chúc mừng truyện lọt top 15 np tháng này của qidian :V)