Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)
  3. Quyển 3 - Nhân sinh xán lạn-Chương 392 : Sách mới
Trước /1144 Sau

Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Quyển 3 - Nhân sinh xán lạn-Chương 392 : Sách mới

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

"Ta đã ngủ cả ngày sao?"

Ngồi vào bàn ăn, Palmer nhìn cảnh đêm đen kịt ngoài cửa sổ rồi dụi dụi đôi mắt ủ rũ của mình.

"Có vẻ như là thế, có thể là do say rượu, cũng có thể là do kiệt sức sau nghi thức thăng cấp..."

Bologo bưng bánh mì và xúc xích tới, đầy ắp cả một bàn, trông rất phong phú.

Sau khi dọn nhà xong thì phải tính đến vấn đề ăn uống, sau một hồi bàn bạc, Bologo quyết định nhận trách nhiệm nấu nướng, không phải Bologo nấu ăn rất ngon màhắn sợ rằng vận may của Palmer sẽ khiến phòng bếp phát nổ.

Vừa mới chuyển đến ở chưa được bao lâu nên Bologo không muốn lại phải chuyển nhà mới sớm như vậy.

Mặc trông có vẻ ngăn nắp nhưng Bologo lại là một người khá dễ tính về ăn uống. Do đã từng trải qua sự điên cuồng Đất Khô Cằn Chi Nộ nên Bologo rất dễ thỏa mãn khi nói đến thức ăn, miễn có thể lấp đầy bụng là được.

Do đó, những thứ mà Bologo làm rất đơn giản, về cơ bản là một số đồ ăn liền, xong hâm nóng lên là xong.

Palmer cầm nĩa lên ăn từng chút một, hắn không làm gì cả nên đương nhiên không thể phàn nàn.

"Chúng ta có thể cân nhắc đến việc mời Amy đến vào lần sau," Vừa nhai cái gì đó trong miệng, Palmer vừa ngồm ngoàm nói, "Hình như nàng đang học nấu ăn hay gì đó."

"Ngươi nghĩ tự dưng đi nhờ người khác đến nấu ăn cho chúng ta có hợp lý không?"

Bologo phết mứt lên bánh mì và cắn một góc.

Palmer dừng lại, cẩn thận quan sát Bologo với hàng nghìn lời muốn nói trong mắt. Chỉ tiếc là Bologo chẳng buồn đi đồng bộ hóa suy nghĩ của mình với Palmer.

“Hôm nay ta gặp một chuyện lạ.” Bologo nuốt miếng bánh mì.

"Chuyện gì?"

"Ta luôn cảm thấy như có ai đó đang theo dõi mình."

"Theo dõi? Ý ngươi là mấy tên thích theo dõi hay sao?" Palmer lộ vẻ kinh ngạc, "Đối phương phải chán sống đến mức nào mới đi theo dõi ngươi."

"Không... rất khó để diễn tả, kiểu như có ai đó đang theo dõi ta từ đâu đó."

Bologo suy nghĩ một lúc rồi đưa ra một câu trả lời mơ hồ.

“Vậy à?” Palmer nói một cách nghiêm túc, “Không hiểu lắm.”

"Quên đi, ngươi hiểu thì mới có vấn đề."

Bologo xua tay, cũng chẳng buồn thảo luận tiếp chuyện này với Palmer nữa. Hắn đang tự hỏi liệu mình có phải đã quá nhạy cảm hay không, hay là do ngày nay mải nghĩ về quá khứ của Chúa tể Cyrin quá nên trở nên đa nghi.

Qua ô cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn, những tòa nhà dài như vô tận nằm sừng sững trên mặt đất. Trong ánh sáng chói lóa nhiều màu, bóng đen kia theo sau, trong góc tối mờ nào đó, một đôi mắt đang quan sát Bologo từ xa.

Mặc dù khoảng cách này đã vượt quá giới hạn tầm nhìn của con người, nhưng hắn có thể quan sát mọi cử động của Bologo rất rõ ràng, thậm chí còn hiểu được lời nói của Bologo thông qua khẩu hình.

Tiếng cười quỷ dị điên cuồng vang lên trong cổ họng, lòng bàn tay áp vào tường, sau đó năm ngón tay chậm rãi nắm lại, móng tay cắm sâu vào trong đó, cạo ra một lượng lớn bụi đất.

"Ta nhìn thấy hắn! Ta thấy rồi!"

Giọng của người đàn ông đầy vui mừng mà kìm nén. Để đáp lại, một sự thỏa mãn dâng trào trong cơ thể người đàn ông, cảm giác ấy phấn chấn đến mức khiến cơ thể mệt mỏi vì bôn ba khắp nơi này thấy nhẹ nhàng hơn chút.

Trong đôi mắt điên cuồng của người đàn ông kia, nó dường như được kết nối với một thế giới khác. Các chi tiết nhỏ liên tục được phóng to, vô số chỗ ngồi xếp dày đặc dần lộ ra.

"Bologo... Bologo Lazarus..."

Tồn tại xấu xa và điên cuồng, đang ngả mình trên ghế như mọi khi, nhìn màn hình khổng lồ trước mặt. Với sự chia sẻ tầm nhìn, người đàn ông đã có thể thấy rõ Bologo đang làm gì vào lúc này.

Sau khi bức tranh được phóng to liên tục, màn hình bắt đầu bị chia tách, mọi góc độ của Bologo đều được hiển thị trước mắt hắn, như thể có vô số máy quay vô hình đang theo dõi Bologo.

Đưa hai tay bóp vào nhau thật mạnh, khiến ngay cả khớp xương cũng hơi trắng bệch, cố hết sức để kiềm chế cảm xúc vui sướng của mình, từ sâu trong bóng tối không ngừng truyền đến rung động, như thể một con vật khổng lồ nào đó đang vui mừng khôn xiết.

"Xin hãy cho ta xem câu chuyện hoàn mỹ nhất."

Nói xong, hắn đang định xem tiếp hành động của Bologo thì chợt nhớ ra chuyện khác, ấn điều khiển từ xa, màn hình bắt đầu chuyển, một bóng người quen thuộc hiện ra trước mặt hắn.

Người bên kia mặc một bộ trang phục con rối ngộ nghĩnh, trên đầu đội mũ trùm đầu chó, tai cụp xuống. Lúc hắn quan sát đối phương, đối phương cũng nhận ra hắn. SaiZon chậm rãi ngẩng đầu lên, nói với giọng khàn khàn.

"Cút đi, người ngoài cuộc."

Khoảnh khắc lời nói lọt vào tai người bị gọi là người ngoài cuộc, bức tranh vỡ vụn và nát tươm như một tấm gương, trong mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng than khóc đau đớn của người đàn ông, tiếp theo là tiếng nước bị ép phải phun ra, rồi đến âm thanh chua chát của xương bị nghiền...

Nụ cười trên khuôn mặt của người ngoài cuộc hơi ngưng lại, hắn tự lẩm bẩm một mình: "Tính tình của ngươi vẫn cục cằn như vậy."

May thay, hắn rất hiểu tính khí của Saizon, bởi vậy hắn nhấn lại điều khiển từ xa. Màn hình bắt đầu thay đổi, biến thành một vùng đất hoang vu vô tận, cỏ dại xanh tươi lấp đầy mọi nơi trong tầm nhìn, sau đó là tiếng còi xa xăm đang truyền đến.

Người ngoài cuộc nhìn thấy một đoàn tàu đang phi nước đại, lao vút đi trên đường ray băng giá cùng với những tiếng reo hò yếu ớt từ trên cao, như thể một bữa tiệc không bao giờ kết thúc đang tới.

...

Sau khi dọn dẹp bàn ăn xong, Bologo và Palmer cùng ngồi trước ghế sô pha và xem băng ghi hình, cả hai đều không nói câu nào mà chăm chú xem nội dung của phim.

Bologo rất thích bầu không khí như này. Hắn đã từng muốn làm một rạp chiếu phim tại gia từ trước đây rất lâu rồi. Và rồi bất giác mọi ước muốn nhỏ nhoi của hắn đang được thực hiện từng điều một.

Nhớ lại cảnh khi mới ra tù và hiện tại, đôi khi Bologo không khỏi cảm thán rằng chỉ cần sống đủ lâu, một số điều ước sẽ thành hiện thực.

Với nền nhạc chát chúa và hình ảnh đẫm máu, nhân vật chính cáu kỉnh đã dùng cưa máy để cạy cửa an ninh. Sau một tiếng hét, kẻ địch đã bị cưa thành một đống thịt vụn trên mặt đất.

Palmer chỉ vào màn hình, "Tên này nên cưa đứt hai chân trước, thế mới khiến đối phương nằm im chịu trận."

Bologo vặn lại, "Nhưng hắn không cần ngươi sống, cưa ở đâu chả giống nhau."

"Cũng đúng ha..."

Đây là một cảnh tượng rất kỳ quái, hai người đang xem phim dưới góc nhìn của giới chuyên môn, đồng thời nhận xét về tính chuyên nghiệp của bộ phim.

Gần nửa đêm, bộ phim kết thúc. Đây là một bộ phim bạo lực kinh phí thấp, về cơ bản, ngoài một vài câu thoại cần thiết thì đều là các cảnh hành động và máu me... Nếu nó có thêm những tình huống dở khóc dở cười thì Bologo cảm thấy bộ phim này y hệt công việc hàng ngày của mình.

Nghĩ đến đây, Bologo đột ngột quay sang hỏi Palmer, "Ngươi có muốn làm một bộ phim không?"

"Hả?"

Palmer bật đèn, cầm cuộn băng lên, không hề nghe rõ Bologo nói gì.

"Không có gì."

Bologo xua tay, làm phim đòi hỏi sự chuyên nghiệp cao, hắn chỉ là một người ngoài ngành, để làm được một bộ phim thì quá xa vời, nhưng ít nhiều đó vẫn là một trong những ước mơ của Bologo.

Sore đã nói với hắn rằng với tư cách là một kẻ bất tử, Bologo nên có tìm một vài ước mơ, để có điều gì đó mà làm trong phần còn lại của cuộc đời dài đằng đẵng, thay vì tốn hàng giờ liền trong rượu như Sore.

Lấy radio ra, Bologo dò kênh, tìm kiếm chuyên mục của Dudel.

Trong những ngày không có việc gì để làm, cuộc sống của Bologo rất quy luật, hắn thường xuyên nghe chương trình radio của Dudel mỗi tối. Có thể nói Bologo và Dudell là hai người xa lạ quen thuộc nhất.

Kèm theo âm rè chói tai, lời thoại đã nghe không biết bao nhiêu lần vang lên.

"Xin chào quý thính giả! Ta là Dudel, người bạn trung thành của các bạn, phát sóng hai lần một ngày. Chào mừng đến với chuyên mục này!"

Không biết vì sao nhưng lần nào nghe thấy lời mở đầu này, Bologo cũng muốn cười.

Palmer ở phía bên kia thò đầu ra, hắn cũng thường xuyên nghe các chương trình radio của Dudel, hét lên với Bologo, "To hơn!"

Bologo tăng âm lượng, chỉ có một nhà ở tầng này là bọn họ nên không phải lo lắng về việc làm phiền những người hàng xóm bên cạnh.

"Trước khi bắt đầu bữa tiệc âm nhạc của chúng ta ngày hôm nay, ta có một tin lớn muốn chia sẻ với các bạn nghe đài."

Palmer bước đến, thả mình trên ghế sofa và lắng nghe cùng Bologo.

"Ta đã phỏng vấn ngài Blue Jay vài ngày trước thay mặt cho chương trình radio 'Sương mù xám, công nghiệp và bánh mỳ tôm chiên giòn thơm ngon’."

Blue Jay?

Bologo thấy cái tên này có vẻ quen quen. Nhưng Palmer thì lộ ra vẻ ngạc nhiên, dường như hắn hiểu ý nghĩa đằng sau cái tên đó.

Bologo hỏi, "Blue Jay là ai?"

“Đến cả Blue Jays là ai mà ngươi cũng không biết sao?” Palmer ngạc nhiên nói, “Vậy thì ngươi đúng là quê mùa”.

"Đừng có nói nhảm."

"Blue Jay là một tác giả nổi tiếng, ông ấy là người đã viết cuốn "Thợ săn đêm"."

Nghe đến đây, Bologo nhận ra cảm giác quen quen kia đến từ đâu, hóa ra là vậy, chính là cuốn "Thợ săn đêm" mà hắn mới đọc được vài trang ở trên bàn kia.

Bologo thấy khsa hứng thú với câu chuyện này nên đang định dành thời gian để đọc nốt bộ truyện.

"Nhưng đã hơn mười năm Blue Jay không viết thêm một cuốn sách nào rồi. Nhiều người cho rằng ông ấy đã chết. Vậy nên ngươi không biết cũng là chuyện bình thường thôi..."

Palmer tiếp tục nói. Nhưng hắn còn chưa nói xong thì Durdel đã ngắt lời, hơn nữa còn khiến Palmer vô cùng sốc.

"Trong cuộc phỏng vấn, Blue Jay đã nói ông đang chuẩn bị cho một cuốn sách mới trong hơn mười năm, và cuốn sách mới này sẽ sớm được xuất bản."

Giọng của Dudel rất bình tĩnh, hệt như một phát thanh viên, như thể hắn chỉ đang kể một mẩu tin bình thường.

Palmer sững sờ tại chỗ.

Bologo vỗ vỗ Palmer, "Ngươi không sao chứ?"

Sau một khoảng lặng ngắn, Palmer chồm dậy khỏi ghế sofa, nhảy tưng tưng lên, sau đó nắm lấy vai Bologo và lắc mạnh trong sự phấn khích.

"Blue Jay! Sách mới!"

Hắn hưng phấn đến mức trông như một con đười ươi vừa nhận được một quả chuối.

Quảng cáo
Trước /1144 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Vợ Kế - Nhiễm Nhĩ

Copyright © 2022 - MTruyện.net