Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)
  3. Quyển 3 - Nhân sinh xán lạn-Chương 400 : Sau núi
Trước /1144 Sau

Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Quyển 3 - Nhân sinh xán lạn-Chương 400 : Sau núi

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Những chuyện vừa gặp phải trong nghi thức thăng cấp này đã vượt tầm kiểm soát của Bologo, nhưng Bologo vẫn giữ bình tĩnh, hắn biết rất rõ rằng sự hoảng loạn sẽ chỉ đẩy nhanh thất bại của mình mà thôi.

Bologo cố gắng hết sức để kiểm soát cảm xúc, quan sát tất cả những điều này trên góc độ lý trí. Hắn không rõ về tình cảnh mà mình đang phải trải qua vào lúc này, vì thế chỉ có thể phân tích nó bằng kiến thức nông cạn của bản thân.

Vào lúc này, linh hồn của Bologo đã bị đông cứng lại thành một tác phẩm điêu khắc bằng băng đứng trên đất. Còn tinh thần của hắn thì vọt ra, bị cơn bão chói lòa lôi đi, gần như bị cuốn vào trận gió rít chỉ trong nháy mắt như một chiếc lá rụng.

Khi đến gần hơn, Bologo buộc phải mở mắt ra để quan sát tâm bão. Đó là một ánh sáng rực rỡ. Sau khi nhìn thẳng vào nó trong một thời gian ngắn, hai mắt của Bologo có cảm giác đau vì bị bỏng, buộc hắn phải gắng gượng nhìn đi chỗ khác. Sau đó, Bologo nhìn thấy những hình bóng bay xung quanh nó.

Đó là hàng nghìn bóng ma, những bóng ma tương tự như Bologo, vô số bóng ma đang bao quanh rìa ngoài của cơn bão, tạo thành một phần của sự hủy diệt khổng lồ này.

Bologo khó có thể hiểu nổi tình cảnh hiện giờ, nó hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của hắn. Thậm chí Bologo còn không phân biệt đâu là thật, đâu là biểu tượng của một thứ sức mạnh nào đó, chẳng hạn như thể xác, tinh thần và linh hồn của chính hắn.

Hắn đã trở thành một phần của cơn bão, bị sức gió kéo quay tròn. Cơn bão chói lòa tiếp tục tiến tới cánh đồng băng, nhấn chìm các tác phẩm điêu khắc bằng băng đứng trên đó. Hầu hết đều bị nứt vỡ, rồi hòa vào cơn bão ngay khi nó đến gần.

Dần dà, bức tượng băng của Bologo, hiện thân của linh hồn sẽ bị cơn bão nuốt chửng. Bologo trở nên lo lắng, hắn không biết chuyện gì sẽ xảy ra khi mình bị cơn bão nhấn chìm... Nhưng đối với Bologo thì đó chắc chắn không phải là tin tốt. Linh hồn của hắn vốn đã không hoàn chỉnh nên không thể để xảy ra sai sót gì.

Như một người sắp chết đuối, Bologo vung tay loạn xạ, cố gắng chộp lấy thứ gì đó trong tầm với, nhưng hắn chỉ có thể tóm được bụi tuyết bay lên, sau đó là hết hồn ma này đến hồn ma khác bay ngang qua hắn với âm thanh reo hò, và rồi Bologo va chạm trực diện với một hồn ma khác.

Bologo không va chạm với hồn ma này mà giao thoa với nó và chồng lên nhau. Ngay lập tức, Bologo nhìn thấy hàng ngàn bức ảnh bị vỡ, chúng như một cơn bão, tràn vào trong trí nhớ của Bologo.

Một đứa trẻ cất tiếng khóc chào đời, bi bô tập nói, sau đó chập chững học đi cho đến khi theo sau người lớn như một chú nai...

Bologo đang trải nghiệm cuộc sống của người khác theo một cách thức kỳ diệu, nhìn con người xa lạ này dần lớn lên.

Người lạ này sống ở thời xa xưa hơn Bologo, khi đó người cai trị các vùng đất là vua và lãnh, không có đường sắt hay báo chí, giao thông thì nghèo nàn và dân chúng thì dốt nát.

Không giống như những người lớn đã chết lặng đó, người lạ này khao khát thế giới bên ngoài ngay từ khi còn nhỏ. Hắn thường ngồi trên bãi cỏ, nhìn những ngọn núi phía xa, tự hỏi điều gì nằm sau những ngọn núi đó.

Mỗi khi hắn nói điều này với cha mình, thì chỉ nhận được một câu trả lời chiếu lệ: “Sau núi vẫn sẽ là núi”.

"Sau đó thì sao? Sau những ngọn núi đó? Phải có thứ gì đó sau đó chứ?"

Đứa con nhìn cha mình với vẻ mặt mong đợi. Người cha im lặng. Người đàn ông mệt mỏi này chưa bao giờ đi xa đến vậy. Những ngọn núi cao đó là một bức tường không thể vượt qua đối với người dân trong làng.

Người cha xoa xoa đầu đứa nhỏ, "Đừng nghĩ mấy chuyện như vậy, thứ ở sau núi không có nghĩa lý gì cả, việc con nên làm chính là học nghề của ta."

Cha của hắn là một thợ rèn, là con trai của ông ấy, hắn hẳn sẽ là một thợ rèn trong tương lai.

Đứa nhỏ không hiểu ý nênn chỉ cười. Nhưng mà hắn không biết là khi hắn lớn lên, sự tò mò của hắn về những ngọn núi ngày càng lớn, đi kèm với đó sự kiềm chế đến từ người cha ngày càng trở nên ngột ngạt.

"Con phải quên thứ nằm sau những ngọn núi đó đi, tập trung học nghề từ ta để trở thành một thợ rèn. Chỉ như thế thì con mới có thể tự nuôi sống mình!"

Nhìn hắn lấm lem bùn đất và cỏ dại, người cha đã biết hắn vừa làm gì.

Vượt qua dãy núi.

Hắn vẫn luôn cố gắng leo qua những ngọn núi, nhưng lần nào cũng thất bại.

Đối mặt với lời khiển trách của cha mình, lúc đầu hắn sẽ phản bác lại vài lời, nhưng lâu dần chúng biến thành im lặng.

Hắn nhận ra rằng những ngọn núi đó quá lớn, dù hắn có cố gắng thế nào cũng không thể nhìn thấy điểm cuối, có lẽ hắn nên nghe theo lời khuyên của cha mình, trở thành một thợ rèn và sống một cuộc sống yên bình ở ngôi làng hẻo lánh này.

Người lạ thỏa hiệp, cuộc sống bình thường tiếp tục diễn ra mà không có bất kỳ điều bất ngờ gì, hắn từ một đứa trẻ trở thành một thanh niên, tiếp quản cây búa của cha mình và trở thành thợ rèn giỏi nhất trong làng.

Hắn vốn cho rằng đây sẽ là cả cuộc đời của mình. Trong cửa tiệm nóng rực, không ngừng gõ, không ngừng rèn thép cho đến khi con của hắn nối nghiệp. Nhưng một ngày nọ, sự xuất hiện của một người tha phương đã phá vỡ mọi thứ.

Rất ít người tha phương đến ngôi làng xa xôi này, chỉ trong một khoảng thời gian nhất định mỗi năm khi mà có các đoàn lữ hành đi qua, hoặc là người thu thuế của lãnh chúa.

Vào ngày hôm đó, dân làng tụ tập quanh quán rượu, quan sát anh chàng ăn mặc kỳ lạ kia. Người tha phương ấy rất phóng túng, tu rượu ừng ực và kể những câu chuyện vô cùng mới lạ.

Nhà thơ lang thang. (Bard)

Đó là cách mà dân làng gọi người tha phương. Ngay giây phút đầu tiên nhìn thấy nhà thơ, hắn đã bị cuốn vào trong đó. Hắn không biết cảm xúc này là gì, nhưng giữa ngôi làng cổ kính và suy tàn này, nhà thơ ấy lại nổi bật, sống động đến thế.

Nhà thơ không còn trẻ nữa, gương mặt phong sương, tóc đã điểm hoa râm, nhưng khi cười, kể về chuyện nơi phương xa ấy, ông ta lại trở nên trẻ trung, vượt xa mọi người.

Người lạ trò chuyện với nhà thơ trong quán rượu đến tận khuya, đây là lần đầu tiên hắn nói chuyện với người khác lâu đến như vậy, hắn rút tiền tiết kiệm ra để mời nhà thơ uống hết ly này đến ly khác, nhà thơ nói rằng ông ta sẽ không ở lại đây lâu, sẽ rời đi sau vài ngày nữa.

Vì lý do đó, người lạ đã mấy ngày nay không làm việc mà đóng cửa tiệm rèn, say mộng cùng nhà thơ, nói về rất nhiều chuyện, vượt qua cả ngọn núi.

Người lạ hỏi, "Ngươi có biết điều gì nằm sau những ngọn núi này không?"

Nhà thơ say sưa trả lời: “Sau núi ư? Vẫn là núi”.

Người lạ hơi thất vọng, câu trả lời này cũng giống như câu trả lời của cha hắn, nhưng hắn vẫn kiên trì hỏi tiếp: "Vậy sau núi nữa thì sao?"

Lần này nhà thơ im lặng, đặt ly rượu xuống, nghiêm túc đáp: “Đó là một thế giới bao la rộng lớn”.

"Có những cánh đồng bất tận, những dòng sông lớn chảy qua nhiều vương quốc, những đỉnh núi phủ đầy tuyết cao chót vót tạo thành dãy tường thành và cao nguyên lộng gió không ngớt."

Giọng nhà thơ bỗng dịu lại, nở một nụ cười ranh ma, miêu tả một thế giới như thế cho người lạ.

"Đó là một thế giới muôn màu muôn vẻ, thú vị hơn nhiều so với ngôi làng này, có rất nhiều thứ ngươi chưa từng trải qua, chưa từng biết, chưa từng sở hữu..."

Nhà thơ ôm chầm lấy người lạ, miệng nồng nặc mùi rượu và tự hào.

"Đó là cuộc sống, đó là sống, bạn của ta!"

“Nhưng cái gì cũng có cái giá của nó phải không?” Người lạ không còn là trẻ con nữa, “Ngươi phiêu bạt khắp nơi, ngoại trừ thơ ca, hành trình của ngươi không khác gì lang thang, ngươi không có gì, ngay cả tiền uống rượu còn phải do ta trả."

Nhà thơ lắc đầu: "Không, ta có tất cả. Khi ta đặt chân vào cái đẹp bao la, cái đẹp bao la ấy sẽ thuộc về ta. Khi ta ngủ trên cỏ, vùng đất vô tận dưới chân sẽ là giường... Ta có thể thấy, bạn của ta, trong mắt ngươi ẩn chứa một niềm khao khát mãnh liệt, ngươi cũng khao khát thế giới đó phải không?"

Người lạ không nói gì.

"Tại sao không đi theo trái tim của mình? Có phải vì ngươi không thể từ bỏ cuộc sống an nhàn này?"

"Ta bị ràng buộc ở đây! Không, ta bằng lòng ở lại đây."

Cha của người lạ đã chết ngay sau khi hắn cầm búa, mẹ của hắn đã bỏ đi khi hắn còn nhỏ, Ở ngôi làng hẻo lánh này, đã không còn gì xứng để người lạ yêu thương. Chẳng có thứ gì đáng để hắn quan tâm, nhưng nó lại giống như một sức mạnh nhốt người lạ ở đây, không để hắn rời đi.

Nhà thơ khẽ mỉm cười, ông ta không nói gì nữa, người lạ nhìn ông ta, rõ ràng đã uống nhiều rượu như vậy nhưng lúc này đôi mắt của nhà thơ không hề mơ màng mà chỉ có sự sáng suốt và tỉnh táo. Dường như thứ say chỉ có thể xác của ông ta chứ không phải linh hồn.

Ông ta cầm cuốn sách ghim bên hông lên, bìa sách làm bằng da bò đã đầy vết nứt, giữa những trang giấy dày cộm còn kẹp rất nhiều ghi chú, nét chữ nguệch ngoạc lấp đầy từng inch trên đó.

Người lạ nói, "Đây là cái gì?"

"Ta là một nhà thơ," nhà thơ nói, "Và đây là bài thơ của ta."

Lật trang sách, nhà thơ cầm bút viết vài dòng chữ, vừa viết, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn người lạ.

"Ngươi đang viết gì?"

“Câu chuyện mà ta đã trải qua... Ở một vùng đất cổ xưa và mục nát, ta đã gặp được một trái tim tự do dính đầy bụi bặm. Tiếc rằng ta đến quá muộn, hắn đã hòa làm một với sự mục nát này rồi."

“Ngươi viết lại hết thì đã sao?” Người lạ biết nhà thơ ám chỉ mình, “Ngươi sẽ chết, những bài thơ của ngươi cũng vậy, hóa thành cát bụi, không còn ai biết đến.”

“Không, sẽ không,” hai mắt nhà thơ sáng lên, bác bỏ lời của người lạ, “Mọi thứ sẽ không bao giờ kết thúc.”

"Thánh Vịnh là vô tận... những bài thơ không có hồi kết!"

"Chỉ là mấy lời điên rồ mà thôi!"

Người lạ tức giận mà không biết vì sao, do nhà thơ quá hoàn mỹ chăng?

Đúng vậy, nhà thơ đã sống cuộc đời mà mình hằng mong ước, ông ta đã gửi lời mời đến mình, nhưng mình lại không đủ can đảm để chấp nhận sự thay đổi, để giữ phẩm giá kém cỏi ấy mà phủ nhận mọi thứ về nhà thơ.

Hắn nghĩ nhà thơ thông minh như vậy, mình hẳn đã bị nhà thơ nhìn thấu, vậy trong mắt nhà thơ mình nực cười đến mức nào?

Người lạ nhốt mình trong phòng mấy ngày, cố không nghĩ đến nhà thơ, không nghĩ đến những thứ ở sau ngọn núi, chỉ mong nhà thơ mau rời khỏi, trả lại cuộc sống bình yên cho hắn.

Và rồi...cuộc sống bình yên trở lại.

Nhà thơ đã chết.

Quảng cáo
Trước /1144 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Đời Này Em Không Thoát Nổi Tôi Đâu

Copyright © 2022 - MTruyện.net