Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)
  3. Quyển 3 - Nhân sinh xán lạn-Chương 431 : Nam sủng
Trước /1144 Sau

Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Quyển 3 - Nhân sinh xán lạn-Chương 431 : Nam sủng

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Một ngày nọ, câu lạc bộ Kẻ Bất Tử.

Mọi thứ vẫn như thường lệ, âm nhạc tràn ngập mọi ngóc ngách của quán bar, Sore mặc chiếc áo hoa xẻ đến rốn, nhảy nhót trong lúc pha chế đồ uống, Bode vừa ngâm nga vừa lau bàn ghế, còn Weil thì tìm một nơi thoải mái để làm tổ, bình thường nó có thể ngủ suốt cả một ngày trời.

Đúng rồi, lúc đó Saizon vẫn còn chưa bỏ đi, hắn đang nhảy nhót bên cạnh Bode, hy vọng Bode có thể chơi ném bóng cùng mình.

Bologo uống cạn cốc nước cam của mình và hỏi Palmer đang ngà ngà say bên cạnh.

"Đúng rồi, Palmer, ngươi suốt ngày nhắc đến vị hôn thê của mình, nhưng lại chưa bao giờ nói bất cứ điều gì về vị hôn thê ấy."

Palmer hỏi, "Ý ngươi là gì?"

"Nàng là kiểu người như thế nào?"

Bologo rất tò mò về kiểu người mà một kẻ tâm thần như Palmer sẽ yêu, và kiểu người sẽ chấp nhận tình yêu của Palmer.

Palmer trầm mặc vài giây, nhìn chằm chằm hình ảnh phản chiếu của mình trong ly rượu, hồi lâu mới nghẹn ngào nói ra một câu.

"Một người rất tuyệt vời," hắn nói thêm một cách dứt khoát, "Rất xuất sắc!"

"Đó là cách ngươi nói về những gì mình thích," Bologo nói. "Cụ thể hơn xem."

Thường thì Bologo sẽ không hỏi Palmer vấn đề riêng tư như vậy, nhưng hôm nay, khi đột nhiên nghĩ tới, sự tò mò của hắn ngày càng trở nên mãnh liệt.

Trong số nhiều người mà Bologo biết, Palmer có thể nói là một người cực kỳ thú vị và đặc biệt, và vì lý do này mà hắn càng tò mò hơn về Worthylin.

Trong một thời gian dài, Bologo luôn cho rằng cái gọi là "vị hôn thê" chỉ là cái cớ để Palmer không muốn thừa nhận thất bại của mình trong cuộc sống mà thôi.

Palmer sẽ gọi điện thoại cho vị hôn thê của mình vào một thời gian cố định hàng tuần. Mặc dù Bologo không biết họ nói về điều gì, nhưng sau khi cuộc gọi kết thúc, bất kể Palmer trước đó trông có vẻ chán nản đến cỡ nào thì sẽ lập tức tràn đầy sức sống, hệt như một chiếc xe được đổ đầy bình xăng.

Theo thời gian, hình ảnh "vị hôn thê" qua lời kể của Palmer trong lòng Bologo ngày càng chân thực. Bologo nghĩ với bộ não của Palmer thì hắn khó có thể bịa ra một lời nói dối hoàn hảo như vậy, cho nên chỉ còn lại một khả năng duy nhất.

Đó là cái tên này thực sự có một vị hôn thê.

Bologo không khỏi cảm thán, cô gái ấy phải tài hoa đến cỡ nào mới có thể khuất phục được cái tên Palmer quái dị này.

"Worthylin ấy à..."

Palmer ngập ngừng, không biết bắt đầu từ đâu.

Bologo dẫn dắt thay cho Palmer, "Hai người gặp nhau như thế nào?"

“Quá trình quen biết của bọn ta rất đơn giản, hai gia đình thường đến chơi với nhau. Worthylin sống ở cao nguyên Nguồn Gió nên ta đã quen nàng ấy kể từ khi còn nhỏ. "

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó... Thực ra là ngay từ đầu ta vẫn luôn coi nàng như một người anh em tốt."

"Tại sao lại là anh em tốt?"

Palmer nốc thêm một ly, "Bởi vì nàng ấy thực sự giống một người anh em tốt cả về ngoại hình lẫn hành động a!"

"Ví dụ thử xem?"

Bologo bắt đầu quan tâm hơn, hắn đoán câu chuyện giữa Palmer và Worthylin phải thú vị hơn những gì mình tưởng.

"Ví dụ, nàng ấy có sở thích khá kỳ lạ, thích đánh nhau, đấm bốc, đấu vật và các môn thể thao võ thuật khác. Tất nhiên, chuyện này hẳn là có liên quan đến truyền thống gia đình Worthylin, nhưng nó vẫn rất kỳ quái khi xuất hiện trên người một cô gái."

Khi nói đến đây, Palmer đột nhiên rùng mình, như thể nhớ ra điều gì đó rất tồi tệ.

"Ban đầu, ta quen nàng qua một trận chiến. Nhờ sở thích chết tiệt của nàny ấy, kết quả có thể đoán trước được, ta bị đè ra đánh."

Palmer vỗ rầm một cái vào quầy bar khiến rượu trong ly sóng sánh.

“Khi đó ta là ai, người thừa kế của gia tộc Krex, ngoại trừ cha mẹ của ta, ai dám đánh ta như vậy!

Nhưng bởi vì là người thừa kế của gia tộc Krex, sẽ quá mất mặt nếu để người khác chiến đấu thay ta, vì vậy ta đã bắt đầu rèn luyện bản thân với hy vọng một ngày nào đó sẽ giành lại được danh dự đã mất!"

Bologo hỏi, "Kết quả là?"

Khí thế bùng nổ của Palmer yếu dần, "Thua... chưa bao giờ thắng."

Bologo phải cố gắng kìm nén để không cười.

"Đã đánh không lại mà tránh thì không được... Kể từ đó, mối quan hệ của ta và Worthylin rất căng thẳng, nhưng bọn ta lại sống cùng một nơi và thường xuyên gặp nhau," Palmer nói: "Mặc dù đánh không lại nàng nhưng ta chạy khá nhanh, Worthylin không thể đuổi kịp ta."

"Đừng thấy Worthylin chiến đấu rất giỏi mà nghĩ nàng khỏe, về cơ bản sức chịu đựng của Worthylin rất kém, chạy được vài bước là phải nghỉ ngơi và hít thở lấy sức." Palmer nhớ lại tuổi thơ hạnh phúc nhưng không mấy êm đềm đó: "Ta đã tìm ra cách đối phó với Worthylin, đó là đấm một phát rồi bỏ chạy. Nàng không thể đuổi kịp ta nên chỉ biết đứng yên và nổi cơn thịnh nộ."

Tình yêu sinh ra trong lúc đánh nhau nghe rất phù hợp với phong cách của Palmer, Bologo tiếp tục lắng nghe.

"Nhưng chiến lược này không phải lúc nào cũng hiệu quả. Đôi khi nếu chạy chậm sẽ bị Worthylin túm lấy vạt áo và kéo xuống đất, hoặc bị nàng chặn lại và ăn một trận đòn.

Cứ như vậy từ nhỏ cho đến lớn, dần dần cả hai bớt thù địch với nhau, hơn nữa còn chơi cùng với nhau, khi rảnh rỗi không có chuyện gì thì sẽ 'tỷ thí' một lúc."

Palmer nhớ lại đủ mọi trải nghiệm thời thơ ấu, khi còn đang ngủ, Worthylin đập rầm rầm vào cửa để đánh thức mình, sau đó hào hứng kể những kỹ năng đấu vật mà nàng đã học được.

Lúc ấy, Palmer sẽ khen vài câu lấy lệ, sau đó Worthylin sẽ tóm lấy hắn và để Palmer tự mình trải nghiệm kỹ năng đấu vật mới này.

"Ghét nên sinh ra yêu?"

"Không hẳn là vậy." Palmer cẩn thận suy nghĩ, "Thực ra trong một khoảng thời gian dài ta không coi Worthylin như một người khác giới."

"Vì sao?"

“Ngươi đã bao giờ nhìn thấy một cô bé thành thạo hàng chục kỹ năng đấu vật và cười khi quẳng ngươi đi chưa?” Tay Palmer run lên một cách mát kiểm soát, rồi nói thêm một câu không đầu không cuối, “Ta rất ít khi khóc.”

"À, đúng rồi, cách ăn mặc của nàng rất trung tính, với mái tóc ngắn và dáng người cao," Palmer nói và gãi gãi ngực, "Hơn nữa còn rất thiếu dinh dưỡng."

Bologo gật đầu. Hắn đã không thể giữ nổi vẻ mặt lãnh đạm thêm được nữa, khóe miệng thỉnh thoảng lại giật giật. Bologo chỉ có thể nắm chặt tay và kiềm chế bản thân để lắng nghe thay vì cười thành tiếng vào lúc này.

"Vậy sự chuyển đổi bắt đầu từ đâu? Ý ta là lúc ngươi bắt đầu coi Worthylin là người khác giới và có một bước ngoặt trong việc thích nàng."

"Chuyện này á? Ta đã từng nói với ngươi về nguyên nhân. Ta có một con chó lớn tên là Laika. Ta cưỡi nó khi không có việc gì làm. Vào ngày nọ Laika bị thương. Sau khi kiểm tra, bác sĩ nói rằng Laika đã già và sắp không chạy nổi nữa, nếu ta hành hạ nó như thế mỗi ngày thì nó có thể sẽ già đi nhanh hơn.

Lúc đó ta rất buồn, ta cứ nghĩ sự tùy hứng của mình đã đẩy nhanh quá trình lão hóa của Laika. Từ đó ta không cưỡi Laika nữa, để bù đắp, ta còn lén vào bếp đút thức ăn cho nó."

Palmer lấy chìa khóa xe từ trong túi ra và vẫy trước mặt Bologo. Chiếc mô tô sidecar tên Laika là chiếc xe yêu thích nhất của Palmer.

“Cha ta nhìn thấy bộ dạng ủ rũ ấy nên đã mua cho ta một chiếc mô tô. Do vẫn còn là một đứa trẻ nên ta điều khiển nó hơi khó, tuy nhiên điều này không ngăn nổi ta tiếp tục chạy ra khỏi cao nguyên Nguồn Gió.

Nhưng một hôm xe bị hỏng, ta không thể sửa nó còn cha ta thì chẳng quan tâm. Từ lâu ông ấy đã không hài lòng với việc ta phóng mô tô hàng ngày và nghĩ ta nên dành thời gian đó cho việc học. Đó là chuyện xảy ra ngay sau lễ thành niên, lẽ ra lúc đó ta nên bắt đầu học tất cả các loại kiến thức siêu phàm thay vì chạy nhảy vui chơi khắp mọi nơi.

Worthylin nói rằng nàng có thể sửa nó, ta không biết tại sao nàng lại biết sửa thứ này nhưng dù sao nó cũng đã hỏng rồi nên ta cứ để Worthylin thử. Sau đó thì... suýt nữa ta đã quên mất.

Một ngày nọ, ta nhận ra rằng đã lâu rồi không gặp Worthylin nên đã đi tìm nàng..."

Giọng Palmer dịu đi. Hắn nheo mắt, như thể đang nhớ lại mọi hình ảnh trong quá khứ. Mặc dù trong bản tự thuật, hắn bị Woxilin đánh cho bầm tím khắp người nhưng lúc này khóe miệng vẫn không khỏi nhếch lên.

"Ta vẫn còn nhớ đó là một buổi chiều đẹp trời, bầu trời không một gợn mây, ánh nắng chói chang thỏa thích vuông xuống, làn gió mang theo hương thơm của cỏ cây thổi vào người rất mát mẻ và dễ chịu.

Worthylin đang ngồi trong bóng râm ở góc tường, nàng mặc một chiếc áo ba lỗ đen bên trong, bên ngoài là bộ đồ lao động rộng thùng thình, trên găng tay của nàng còn có vết dầu sẫm màu, một số vết khác còn dính ở trên mặt và lẫn với mồ hôi.

Nàng đang mân mê những bộ phận xe và vặn mạnh cây cờ lê, trên cánh tay để trần của nàng, từng đường nét cơ bắp hiện rõ, cả sức mạnh và sự mảnh mai cùng tồn tại.

Lúc đó, ta có cảm giác mình không phải đang nhìn Worthylin mà đang nhìn một con báo đang cắn xé con mồi…”

Palmer dừng lại, lộ vẻ hoang mang trong mắt. Cho dù đã nhiều năm trôi qua, hắn vẫn không tìm ra được nguyên nhân của những cảm xúc của mình lúc đó. May là điều này không khiến Palmer phải bận tâm, bởi hắn là một người khá đơn giản, lười đi suy nghĩ kỹ càng rất nhiều chuyện.

"Ta có cảm giác những cảm xúc chồng chéo với Worthylin đã được giải phóng vào lúc đó, giống như một cây cầu phát nổ, sụp đổ từng phần, không thể ngăn cản.

Ta đã yêu Worthylin theo cáhc không thể cưỡng lại được."

Palmer uống cạn rượu trong ly rồi đập mạnh xuống bàn, màn tự thuật đầy cảm xúc đã kết thúc, với vẻ tự hào và thái độ tìm kiếm sự tán thành, hắn hét vào mặt Bologo.

"Con gái biết sửa xe máy rất ngầu đúng không!"

Bologo gật đầu lia lịa, cụng ly với Palmer. Sore đang ngồi lắng nghe câu chuyện cũng reo hò.

"Cụng ly vì câu chuyện tình yêu phi lý này!"

Sore nhảy lên quầy bar, lắc mạnh chai rượu khiến bọt trắng bắn tung tóe khắp nơi.

Trên đường về nhà sau buổi nhậu, Bologo lảo đảo khiêng Palmer trên vai.

"Cuối cùng Worthylin có sửa được xe không?"

Đúng là một suy nghĩ quái đản, Bologo vẫn quan tâm đến số phận của chiếc mô tô đó.

Palmer nấc lên, phàn nàn, "Nàng biết sửa cái rắm ấy, nàng chỉ nghĩ rằng sẽ rất vui khi tháo phăng nó ra. "

Quay về hiện tại.

Worthylin quàng một tay qua cổ của Palmer, còn Palmer bị ép phải rúc vào người nàng như một chú gà con.

Có thể là do đã quá lâu không gặp nên Palmer kích động tới mức đỏ bừng mặt, vỗ nhẹ vào cánh tay của Worthylin, thân thể run rẩy không ngừng.

"Ồ, ngươi là Bologo Lazarus phải không? Palmer nói về ngươi rất nhiều trên điện thoại."

Worthylin mỉm cười và vươn tay ra với Bologo.

"Worthylin Fieldard."

Bologo đáp lại với vẻ thân thiện.

"Xin chào, ta cũng thường nghe Palmer nhắc đến ngươi."

Khi quan sát kỹ lưỡng Worthylin, ban đầu Bologo chỉ nghĩ rằng Worthylin là một chàng trai quá đẹp, nhưng sau khi biết giới tính của Worthylin thì lại cảm nhận được một khí chất khó tả đọng trên người nàng.

Lạnh lùng, tao nhã, điềm tĩnh, và cả một chút... bá đạo? Giống như một nữ hoàng băng giá.

Ngược lại, Bologo không cho rằng Palmer là người bạn đời của Nữ hoàng mà giống nam sủng của nàng thì đúng hơn.

Ồ, đúng, Palmer.

Bologo nhìn về phía Palmer dưới nách Worthylin thì thấy hai mắt của tên này trắng dã vì quá kích động, ngất đi trong hạnh phúc.

"Ngươi đặc biệt hơn ta nghĩ rất nhiều," Bologo nói thêm, "Nhưng may mà ta đã dần quen với những thứ đặc biệt hơn mình mong đợi."

Mọi thứ ở cao nguyên Nguồn Gió không thể nhìn nhận theo lẽ thường. Bologo đã có một nhận thức sâu sắc về điều này.

"Haha, ngươi thật hài hước."

Worthylin đưa tay lên che môi, trông như một quý cô duyên dáng.

Quảng cáo
Trước /1144 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Sơn Hà Nhất Thủ Ca

Copyright © 2022 - MTruyện.net