Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 5:
"Ồ, vậy sao? Một mụ đàn bà chỉ biết chăm chăm bò lên giường đàn ông thì có đủ tư cách nói chuyện với tôi sao?"
Hạ Băng vẫn không bao giờ quên chính người đàn bà này là người đã gián tiếp hại chết mẹ cô. Chính bà ta là người đã khiến mẹ cô, Hàn Như Uyển, con dâu Hàn gia phải ra đi trong đau khổ. Bà ta là kẻ thứ ba nhưng nghiễm nhiên trở thành Hạ phu nhân cao quý và cả con gái bà ta Hạ Tư Tư.
Hạ Băng cô làm sao quyên được cái ngày đó, chính những kẻ này đã khiến mẹ cô chết không nhắm mắt, khiến cô từ một tiểu thư cành vàng lá ngọc trở thành con dối ngu ngốc cái gì cũng không biết để người ta lợi dụng đến khô kiệt.
"Các người cũng đều như nhau cả thôi, không phải sao? Tất cả đều là những kẻ lòng lang dạ sói, thú đội lốt người!"
"Hạ lão phu nhân, Hạ tổng và cả Hạ phu nhân đây, các người nghĩ rằng bây giờ mọi thứ đều nằm gọn trong lòng bàn tay mình sao? Các người nói với tôi tất cả là" mộng "sao?"
"Hahaha.. Là" mộng "sao?"
Hạ Băng bỗng trở nên điên cuồng, sát khí tỏa ra từ người cô cứ như là satan từ địa ngục đến đòi mạng.
Chính là những kẻ trước mắt này đã phá huỷ tất cả mọi thứ mà cô năng niu trân trọng. Cả Hàn gia, ông ngoại, mẹ và..
"Hay cho một kế hoạch gọi là" mộng ". Các người giết chết mẹ tôi, tàn sát cả Hàn gia không một ai còn sống chỉ vì một tai nạn" ngoài ý muốn "thì tưởng rằng không ai có thể tra ra chân tướng sự thật sao?"
"Hàn lão phu nhân, bà nghĩ rằng cho tôi uống thứ thuốc kia thì Hạ Băng này sẽ nghĩ rằng những giấc mơ kia chỉ là" mộng "thôi sao? Bà nghĩ tôi sẽ vĩnh viễn không bao giờ nhớ ra những việc độc ác các người đã làm sao?"
"Là ai cho bà cái tự tin đó? Là ai cho bà vậy?"
Ngọn lửa thù hận đang không ngừng thiêu đốt cả thể xác lẫn tâm hồn Hạ Băng khiến cô không cách nào hô hấp được.
Thật đau đớn..
"Vậy cô nghĩ bản thân có thế làm được gì?"
Hàn lão phu nhân đủ độc ác khi nói ra những lời này. Cho dù Hạ Băng có biết tất cả thì có sao chứ, mọi chuyện đều không phải vẫn theo ý của bà ta hay sao. Nhưng, chuyện Hạ Băng có thể biết đến thứ thuốc bà ta đã cho cô dùng suốt thời gian qua cũng thật gây bất ngờ. Phải biết đó là thứ mà Hạ gia đã phải tốn công sức mới có thể mua từ Đường gia ở thành phố C kia. Rất ít ai biết đến thứ thuốc đó và cũng rất khó để phát hiện ai đã dùng nó, cho dù có là bác sĩ giỏi đi nữa.
"Một kẻ như cô thì có thể làm gì Hạ gia, mẹ cô, Hàn gia cũng đều không biết điều mà nhận một kết cục. Ngay cả tên đàn ông yêu cô không phải cũng vì cô mà chết sao?"
Khi bà ta vừa dứt lời thì bầu không khí trở nên im lặng quỷ dị, sự lãnh lẽo của mùa đông cũng không bằng sát khí trên người con gái phía trước tỏa ra.
Đôi mắt Hạ Băng bùng lên ngọn lửa thù hận mãnh liệt, tay nắm chặt khẩu súng đến nổi đầy gân xanh. Sự đau đớn, thống hận hoàn toàn ăn mòn chính bản thân, nụ cười băng lãnh đầy chết tróc.. nhưng lại thê lương, bi thống.
"Hahahaha.."
Hạ Băng cười một cách điên cuồng mất khống chế.
Người con gái đẹp như vị thiên sư thánh thiện nhưng lại mang nụ cười đáng sợ của ác quỷ.
Đau! Thật đau, thật sự đau đớn, nỗi bi thống lan tỏa ngấm vào mọi ngóc ngách cả tâm hồn lẫn thể xác. Trái tim đã chết một lần nữa thức tỉnh thấm đẫm máu tươi đầm đìa. Sự nhung nhớ cùng nỗi bi thương cứ vậy phá kén chui ra hóa thành điên cuồng lẫm liệt.
"Bà câm miệng! Tất cả các người, nhất là cái thứ độc ác ghê tởm như bà không có tư cách để nhắc đến anh ấy!"
"Đúng, các người đã thành công huỷ hoại tất cả những gì tôi có, kể cả anh ấy! Nhưng, đừng có vui vẻ quá sớm như vậy!"
"Đoàng.."
Một tiếng súng vang lên khiến tất cả đều run sợ. Sau tiếng súng là cảnh tưởng thật đáng sợ.
Bọn họ không hề biết Hạ Băng nổ súng khi nào, chỉ thấy một cái cây to phía xa cứ theo tiếng súng của cô mà đổ nát, vỡ vụn.
"Có thấy không, hôm nay tất cả các người sẽ như cái cây đó!"
"Cô điên rôi!"
Hạ Phong ông ta cảm thấy sợ hãi với người con gái trước mắt này. Cô đúng như là quỷ đòi mạng chui lên từ địa ngục.
"Phải, tôi điên rồi! Hạ Băng tôi chính là bị các người ép điên rồi!"
"Những gì các người nợ mẹ tôi, nợ Hàn gia đều phải trả lại, đấy là điều tôi nghĩ khi nhớ lại mọi chuyện. Tôi nghĩ chính mình sẽ không giống các người giết người vô tội, giở thủ đoạn đê hèn để đạt được tham vọng. Chính là mối thù này không thể không đòi lại, khi ấy tôi rất muốn lấy mạng tất cả các người, nhưng chính là, chính là anh ấy không muốn bàn tay này dính máu nên Hạ gia mới còn cái mạng này a. Anh ấy chính là người đã cứu các người một mạng.."
"Hahaha.. Nhưng rồi sao? Là những kẻ ngu ngốc các người không biết thế nào là đủ, chỉ biết điên cuồng giành lấy mọi thứ để thỏa mãn cái tham vọng đáng chết đó. Là các người đã phá vỡ giới hạn cuối cùng của tôi!"
"Hahahaha.. Tất cả Hạ gia đều không xứng đáng làm con người."
Tiếng nói của Hạ Băng cứ như thanh âm vạng vọng từ địa ngục.
"Chỉ là một kẻ đáng chết mà thôi!"
Hạ lão phu nhân nhìn Hạ Băng đang đầy điên cuồng mà tay bất giác run run.
Nhưng một lời này của bà ta thành công khiến Hạ Băng đang cười ngừng lại.
Không gian tĩnh lặng đến tiếng hít thở cũng không nghe thấy.
Hạ Băng nâng bàn tay đón lấy những bông tuyết trắng. Cô đứng đó, thân hình nhỏ bé cô quạnh, chiếc váy màu trắng mỏng manh phiêu dật cùng với cái lạnh rét buốt nhưng chính cô lại không thấy lạnh. Vẻ đẹp của cô không vì đêm đông giá băng ảnh hưởng mà lại càng đẹp đến tà mị. Cứ dịu nhẹ, yên bình đứng đó so với người đáng sợ vừa rồi tưởng như hai người hoàn toàn khác nhau.
"Hạ lão phu nhân, bà biết không.. Khi tôi rơi vào đau khổ, tuyệt vọng thì chính người ấy đã kéo tôi lên khỏi cái vực thẳm không đáy đó!"
"Hạo, anh ấy dậy tôi biết đến cảm giác ấm áp là như thế nào, dậy tôi cách làm thế nào để mạnh mẽ, dậy tôi cách sống cho đúng nghĩa!"
"Ở bên anh ấy, tôi được là chính mình, được vô tư hồn nhiên mà sống như một đứa trẻ, được tự do thoải mái mà bung nở như đóa hồng bạch này."
Cô mê luyến nhìn rồi si mê ngửi hương thơm từ đóa hoa trong tay.
"Tất cả những gì các người tước đoạt đi của tôi, anh ấy đều một lần nữa vẽ lại trong cuộc sống này. Hơn thế.. Chính Hạo đã dậy tôi thế nào là yêu một người khắc cốt ghi tâm, thế nào là tâm tâm niệm niệm đối một người! Hạo, anh ấy chính là động lực sống, là nguồn sống duy nhất trên đời này cũng là vách ngăn cuối cùng giữa thiên điên và địa ngục, giữa thiên thần và ác quỷ."
"Không phải bà luôn luôn muốn Hạ gia đi lên đỉnh cao danh vọng sao? Không phải bà vì danh lợi, vì sự ích kỷ của bản thân, cái gì cũng muốn chiếm thứ tốt nhất cho Hạ Tư Tư đứa cháu yêu quý của bà sao? Bà muốn tìm cho cô ta một người đàn ông ưu tú, hoàn hảo sao?"
Dừng một chút, Hạ Băng nhìn người mặc váy xanh đứng bên cạnh Hạ lão phu nhân bằng ánh mắt băng lãnh.
"Hạ Tư Tư cô không phải cũng tham lam, ích kỷ, luôn muốn trèo cao hay sao? Muốn có được người đàn ông hoàn mỹ mà vứt bỏ vị hôn phu bị" què "sao?"
"Được, nếu các người ngu ngốc như vậy thì Hạ Băng tôi cũng không ngại nói ra một chút chuyện.."
"Người mà Hạ Tư Tư cô ghét bỏ, gia chủ Đường gia ấy, một người đàn ông hoàn hảo, tuyệt mỹ nhất trên đời chứ không phải cái người bị què như trong miệng các người. Đường gia cũng không phải chỉ là một gia tộc lâu đời ở thành phố A này mà chính là Đường gia của thành phố C, chính là gia tộc đã làm người ta nghe tên liền sợ mất mật, chính là gia tộc nắm giữ cả hắc bạch trong tay, ngửa tay có gió lật tay thành bão. Chính là nơi mà Hạ gia ti tiện các người không thể nào đặt chân vào".
Mặt Hạ Tư Tư vì bị sốc mà trắng bệch, cả Hạ lão phu nhân cũng không hơn là bao. Không ai ở đây là không khiếp sợ trước lời Hạ Băng Băng, thật không ngờ Đường gia ở thành phố A này lại chính là Đường gia ở thành phố C, gia tộc mà người người đều muốn có liên hệ.