Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit by Kiera
Người Câm đang quay về phía tường mà ngủ, ở góc tường màu trắng còn có chút mốc.
Cho nên lúc cô tỉnh dậy thì trước mắt chính là thứ màu xanh lục kia, còn bên tai là hơi thở đều đặn ấm áp của hắn.
Cô lặng lẽ xoay người, nhìn chằm chằm vào hắn.
Lông mi, cái mũi, cái miệng, râu vừa mới mọc trên mặt còn có hầu kết của hắn.
Khi làm tình thì lông mi hắn sẽ run rẩy, cái mũi mấp máy, miệng khẽ nhếch còn hầu kết thì sắc tình lăn lộn lên xuống.
Thật ra cô đều quan sát rất rõ ràng, cô thật sự rất thích, cực kỳ thích.
Khi làm tình, hắn chảy mồ hôi xuống cô đều khát vọng muốn nhìn thấy, gợi cảm, mãnh liệt, nồng đậm, chứa đầy tình yêu chiếm hữu.
Cô lại gần dùng môi hôn lên môi hắn sau đó lại bò vào trong lòng ngực ai kia nhắm mắt lại.
Bà nội của Lưu Manh đã được chôn cất rất nhiều ngày.
Người Câm có hỏi qua Lưu Manh là tại sao không nhìn thấy nỗi thương tâm của hắn.
Lưu Manh nói, bởi vì bà nội hắn vẫn luôn nghĩ về ông nội cho nên hắn chỉ cảm thấy thực sự may mắn vì cuối cùng bà cũng có thể gặp lại được ông.
Người Câm nói:【 Em cũng luôn nghĩ về anh.
】
Lưu Manh ôm cô vào trong lòng ngực: "Hiện tại thì có thể, nhưng nếu anh chết rồi thì em cũng không thể nghĩ tới anh nữa."
Người Câm che lại miệng của hắn: 【 Không được nói những lời không may mắn như vậy.
】
Lưu Manh vừa ôm vừa hôn cô, không biết là đang nghĩ đến cái gì.
______
Bà chủ của cửa hàng may vá có thể một lần nữa gặp lại Người Câm, đã là chuyện của một tuần sau.
"Ồ, chịu tới rồi sao? Cô còn tới làm cái gì? Một tuần nay không một chút âm tính, có phải muốn từ chức cũng không muốn nói với tôi một tiếng hay không."
Người Câm không ngừng xin lỗi.
Bà chủ nhìn thấy một cái váy trắng mới tinh trên người cô liền cười trêu ghẹo: "Là tên Lưu Manh của Trần gia kia mua cho cô sao?"
Người Câm gật đầu.
"Đối với cô thật tốt nha.
Nhìn cái váy này liền biết là rất đắt rồi."
Người Câm cười đến đôi mắt cong cong.
Chiếc váy này là hắn đưa cho cô, hắn nói cô mặc váy trắng này sẽ rất đẹp.
"Thế nào? Khi nào thì hai người kết hôn." Bà chủ lại hỏi.
Người Câm cũng không biết nên nói với bà như thế nào, liền dùng tay làm động tác giơ một ngón tay lên.
"Một tháng sau sao? Còn rất nhanh.
Cũng tốt về sau gả đi rồi tôi cũng không cần giúp cô đuổi người nữa rồi."
Người Câm lắc đầu.
"Một năm?"
Người Câm gật đầu.
"Vậy một năm nay cô vẫn sẽ ở trong thôn? Còn hắn thì đi nơi khác sao?"
Người Câm gật đầu.
"Chậc, cũng không sao.
Một năm cũng không dài, cô chỉ chờ một chút liền tới.
Nhưng nhìn hai người các cô rất ngọt ngào nha sợ là một ngày cũng nhịn không nổi đâu." Bà chủ nói đùa.
Người Câm đỏ mặt lắc đầu.
Ngày mai Lưu Manh muốn đi rồi.
Hắn cũng muốn mang Người Câm đi cùng với hắn tới nơi khác, nhưng lại nghĩ tới cuộc sống của mình ở nơi đó, còn sống chung nhà với người khác trong một căn nhà thuê nhỏ, thật sự là rất bất tiện nếu cùng cô sống với nhau.
Cô là một người câm, ở nơi khác xa lạ cũng không thân với ai, hắn cũng không thể lúc nào cũng trông chừng cô, nếu như bị người khác bắt nạt, hắn chắc chắn sẽ cảm thấy đau lòng cũng hối hận chết mất.
Cho nên chỉ có thể để cô lại ở quê một thời gian.
"Một năm nữa anh sẽ trở về cưới em." Cha mẹ hắn gần đây làm việc cho một ông chủ mới, sẽ rất nhanh trong một năm có thể trả hết nợ nần.
Đến lúc đó, hắn sẽ có thể nhẹ người mà tới cửa cưới cô về.
Người Câm cười gật đầu.
Vào mùa hè, cô còn đi đến chỗ của hắn tìm hắn, còn thấy được cha mẹ của hắn.
Cha mẹ đối với cô con dâu dịu dàng này thực sự rất hài lòng, tuy rằng không nói chuyện được nhưng lại đối với con trai mình rất tốt, nên cảm tình của hai người đối với cô cũng tốt do đó cuộc gặp gỡ cũng rất vui vẻ.
Cô còn ở lại với hắn vài ngày.
Lưu Manh cố ý đặt phòng ở khách sạn cho cô, lấy đồ của cô đi tới khách sạn rồi còn xin ông chủ cho hắn nghỉ mấy ngày để có thể chuyên tâm ở cùng cô.
Lưu Manh đã nghĩ về Người Câm mấy tháng nay nên vừa vào tới khách sạn liền lập tức hôn lên môi cô.
Mấy tháng nay không gặp cô khiến sự nhớ mong dường như đã cuốn hết lý trí của hắn đi rồi, hiện tại hắn chỉ muốn yêu cô thật tốt.
Nụ hôn nóng bỏng của Lưu Manh mang theo cuồng nhiệt cùng mong nhớ dành cho cô, hắn gấp đến không thể chờ nổi mà vươn đầu lưỡi ra cùng cô triền miên, Người Câm bị hắn vừa mút vừa cắn đến toàn thân đều tê dại, ở phía sau là ô cửa với đôi giày.
Hắn bế cô lên để cô ngồi trên bệ cửa sổ.
Đầu tóc hỗn độn, trên gương mặt tinh xảo động tình ửng hồng, miệng cô thì bị hắn hôn đến ẩm ướt hết lên, cánh mũi nhẹ nhàng mấp máy, hai tròng mắt ngập tràn hơi nước sương mù.
Cô nhìn người đàn ông trước qua qua ánh đèn mỏng manh phía trên - da lại đen thêm một chút, tóc cũng dài hơn, không biết có phải là lâu rồi chưa được gặp hắn hay không mà cô lại cảm thấy hắn đã gầy đi rồi.
Đáy mắt của hắn hình như có ánh lửa mà nhìn chằm chằm cô không nhúc nhích, độ ấm cũng truyền qua người cô.
Cô bị hắn nhìn đến thẹn thùng hết cả lên, cúi thấp đầu, khoé miệng lén lút cười một chút.
Lưu Manh gần sát lấy cô, trên người hắn còn mang theo mùi vị rỉ sét bởi vì làm việc, hương vị ấy hoà với hơi thở của hắn xông thẳng vào người cô.
Chóp mũi hắn vừa cọ cọ chóp mũi cô vừa hỏi: "Có nhớ anh không?"
Người Câm ngẩng đầu lên gật đầu một cái, cái cằm bị ánh sáng chiếu tới vừa tinh xảo lại vừa đẹp.
Cô hôn một cái lên môi hắn rồi dùng tay kéo tay của hắn lại mà nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay của hắn.
Lưu Manh dường như có thể nghe được cô muốn nói cái gì, đang suy nghĩ miên man.
Thì Lưu Manh đột nhiên đè cô lên chiếc giường máu trắng tinh, quần lót màu trắng treo trên mắt cá chân tinh tế, đôi chân trắng ngọc bị hắn gấp lại làm tiểu huyệt ướt át bại lộ trước mắt hắn, hai môi huyệt đầy đặn hồng nhạt không ngừng co rút lại chảy ra chất lỏng, sau đó hắn hung hăng mà cắm vào nơi sâu nhất.
Người Câm kêu không được, trong lỗ mũi hừ ra hơi thở ái muội, cả người đều phát run lên.
Bọn họ dường như đã làm tình suốt cả một đêm.
Tấm phủ trên tủ đầu giường của khách sạn đã bị dùng hết, còn những áo mưa chứa đầy tinh dịch thì trải đầy trên mặt đất..