Ngủ một giấc dậy, mọi người xung quanh đều nhìn ta bằng ánh mắt kỳ quái, bọn họ nói: Ta và Thẩm Kinh Mặc chưa từng gặp mặt, ta có vị hôn phu, nhưng là một người khác.
Thẩm Kinh Mặc cũng có vị hôn thê, lại là một người khác.
Bọn họ nói ta bị rối loạn tinh thần, nói ta không bình thường.
Phụ mẫu đau lòng, Lộ Trạch Khiêm cực lực che giấu sự thất vọng, ánh mắt Thẩm Kinh Mặc lại gần như lạnh nhạt, biến thành một cây đ.ao cắm thẳng vào tim ta.
Văn Án 2: Ta và Thẩm Kinh Mặc yêu nhau mười năm.
Ngủ một giấc dậy, mọi người đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn ta, bọn họ nói: Ta và Thẩm Kinh Mặc chưa từng gặp nhau, ta có vị hôn phu, nhưng là một người khác.
“Tiểu thư, hôm nay là đại hôn của Thẩm tướng quân, lão gia và phu nhân đang ở ngoài sảnh chờ ngài cùng đi.”
Vị hôn phu của ta, hiện giờ, lại muốn cưới người khác.
Tại thính đường của Thẩm gia, ta kề đoản kiếm vào cổ, giọng run rẩy:
“Thẩm Kinh Mặc, nếu người dám cưới nàng, hôm nay, ta sẽ ch.ết tại thính đường của Thẩm gia!”
Dáng người hắn cao lớn sừng sững, trước đây luôn đứng bên cạnh ta, bờ vai hắn từng là chỗ dựa vững chắc nhất của ta; nhưng hiện tại, hắn lại dùng nó để che chở cho Lộ Thu Nguyệt.