Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ánh chiều tà dần lẩn khuất để nhường lại chỗ cho bóng đêm vô tận.
Thế nhưng mặc cho màn đêm buông xuống, một đoàn người ngựa vẫn lầm lũi băng qua Hỏa Hải Xích Hoàng Thu, tiến về phía đông…
Lúc này, giữa đoàn người ngựa, bên trong một chiếc xe bò kéo thật lớn, một âm thanh già nua cất lên: " Xin thứ lỗi cho sự đường đột này! Lão hủ có chút lo trước lo sau, mạo muội dùng quẻ bói thấy được thầy trò thánh tăng mang phúc khí trên người, vì thế mong muốn cho lũ tiểu bối trong nhà dính tí phúc phần để một đường thuận lợi."
Phổ Đức Thánh Tăng vội vàng đáp lời: " Quỳ lão thí chủ chớ bận lòng.
Chuyện này bần tăng cũng phải đa tạ chư vị thí chủ mở lòng giúp đỡ, đưa chúng ta một đoạn đường."
Tiểu hòa thượng Tuệ An đưa ánh mắt tò mò nhìn về phía bà lão trước mặt, trong lòng sinh ra hoài nghi.
Bà lão trước mặt chú tiểu thần bí vô cùng, từ lúc ba thầy trò hắn tiến nhập đoàn người, chỉ có một mình bà lão đưa lời cất tiếng, mà mỗi lần đều nói ra những lời mờ mịt, khiến cho hài tử như hắn khó có thể hiểu.
Mặc dù bản thân là như vậy, thế nhưng chú tiểu thấy sư phụ mình không có nửa điểm bối rối, rõ ràng rằng lão hòa thượng hiểu được thâm ý trong lời bà lão.
" Quỳ thí chủ quả là kỳ tài thần cơ diệu toán hiếm có trên đời, khó có thể tưởng tượng được thí chủ lại không có tiếng tăm gì trên giang hồ nhiều năm qua.
" – Phổ Đức Thánh Tăng chậm rãi vuốt râu, cười nói.
Quỳ lão cười móm mém, đáp: " Ta nghe nói người tu hành thường không hỏi sự đời, nhưng Thánh Tăng có vẻ là người quan tâm chuyện thế tục."
Lão hòa thượng nghe vậy chỉ lắc đầu cười nhạt: " Tâm không tịnh, khó tu hành.
Bần tăng cũng chẳng phải Thánh Tăng gì cho cam, chỉ là một lão phật tử còn vương vấn một vài chuyện trên thế gian này."…
Hai vị lão niên trò chuyện có trước có sau, duy trì một bầu không khí hòa ái khiến cho đám tiểu bối trong thương đoàn cảm thấy vô cùng thoải mái.
Trần Bạch Hoàng lúc này im lặng ngồi yên ở một góc xe, quan sát một hồi thấy mọi người có vẻ không đả động gì đến mình, hắn cũng không có ý làm phiền thêm.
Thiếu niên đã dần quen với hành động vô tư hào sảng của đám người Ly Xứ này, bởi vì theo như hắn thấy, dường như còn có vài người mặc trang phục không giống thương đoàn này những vẫn có thể cười nói vui vẻ trong đoàn.
Rõ ràng thiếu niên cũng không phải là khách quá giang duy nhất ở đây.
Đúng lúc này, bóng tối đã hoàn toàn bao phủ bốn phía, một cơn mưa bất ngờ xuất hiện khiến thương đoàn buộc phải dừng lại cắm trại giữa Hỏa Hải.
Cơn mưa bất chợt đến thật nhanh, không hề có dấu hiệu trước, Trần Bạch Hoàng tự nhiên là thấy phiền.
Mưa trên Hỏa Hải sẽ khiến đường đi lầy lội khó đi hơn nhiều, cái này rõ ràng sẽ cản lại tốc độ cước bộ của thương đoàn.
Lúc này, vốn đang vui vẻ trò chuyện với Phổ Đức Thánh Tăng, Quỳ lão bỗng nhiên dừng lại câu chuyện, ánh mắt chẳng hiểu là do vô tình hay cố ý rơi tại trên người thiếu niên họ Trần, lộ ra vẻ thâm thúy.
Vốn là lúc đầu quẻ bói của bà lão chỉ tính ra chữ cát trên người ba vị khách, thế nên mới cố ý cho đoàn trưởng là Đỗ Hùng cho mời họ đi cùng đoàn.
Trong tâm bà lão cho rằng quẻ cát này là phúc khí trên người thầy trò Phổ Đức Thánh Tăng mang tới, vì thế từ đầu đến cuối không có quá để ý đến Trần Bạch Hoàng.
Những tưởng chuyện chẳng có gì, thế nhưng thời khắc ánh mắt bà lão va vào đôi mắt trầm buồn của Trần Bạch Hoàng, bà mới nhận ra thiếu niên trước mặt không phải thứ bà nên chứa chấp, vì vậy thái độ dần thay đổi.
Nếu là bình thường, có lẽ Quỳ lão sẽ không để ý, dù sao dọc đường thương đoàn cũng không thiếu hiểm cảnh chém giết sinh tử cũng như tương ngộ kỳ nhân dị sĩ, thế nhưng những lúc đó lão bà đều đã tính được một chút thiên cơ, tin tưởng sẽ có quý nhân phù trợ, vì thế tâm tịnh không nhiễu.
Chỉ là Trần Bạch Hoàng mang lại cho bà lão cảm giác cực kỳ bất an.
Có vẻ không thể giữ được bình tĩnh, Quỳ lão mới trầm giọng lên tiếng: " Chẳng hay vị tiểu hữu này là đệ tử tục gia của Thánh Tăng chăng? Ta nhìn khí vận y cũng không được tốt cho lắm."
Mặc cho trời mưa to lớn bên ngoài, Trần Bạch Hoàng vẫn có thể nghe được âm thanh âm trầm văng vẳng bên tai mình phát ra từ miệng lão bà mặt mũi nhăn nheo kia.
Không đợi cho Trần Bạch Hoàng kịp cất tiếng, Phổ Đức Thánh Tăng liền đáp:
" Vị tiểu thí chủ đây là người có duyên gặp mặt với bần tăng, lại tiện đường đi đến đất Bát Vương, vì thế chúng ta tựu chung cũng là người thân thuộc.
Mong Quỳ thí chủ cùng mọi người không phiền việc này."
Quỳ lão nhướng mày, bà đương nhiên là nhìn thấy một vài điều gì đó không được tốt trên người Trần Bạch Hoàng, nhưng dù sao Phổ Đức Thánh Tăng cũng đã rào trước đón sau, vì vậy lão bà cũng không muốn tỏ thêm ý kiến gì, chỉ là ánh mắt không được tự nhiên cho lắm.
Trần Bạch Hoàng làm sao có thể bỏ qua được biểu cảm trên khuôn mặt bà lão cho được, hắn tuy tiếp xúc không quá nhiều người, nhưng nhãn lực cũng không phải hạng xoàng, vì thế thiếu niên ngầm hiểu rằng đối phương không có mặn mà với sự có mặt của y cho lắm.
Lúc này, một vị thiếu phụ trẻ tóc tết đuôi sam nhỏ, đeo các loại dây vải đẹp mắt đội mưa bước vào trong xe bò, mang theo sữa nóng cũng như lương khô mời khách.
Thiếu phụ không ai khác, chính là Mộc Thù Nhi.
Sau khi nói vài lời lễ phép với thấy trò Phổ Đức Thánh Tăng, nhìn thấy Trần Bạch Hoàng vẫn đang ngồi một góc yên lặng, thiếu phụ mới quay sang che tay nói nhỏ với Quỳ lão điều gì đó, càng khiến cho bà lão híp mắt lộ ra khó hiểu.
Được một khắc, Mộc Thù Nhi mới quay sang nói với Trần Bạch Hoàng:
" Vị tiểu ca này! Sau khi dùng bữa xong phiền đi đến chiếc xe phía sau, có người muốn gặp ngươi."
Nghe thấy lời vậy, Trần Bạch Hoàng nghe vậy lộ ra bất ngờ, từ lúc mới vào y cũng không tiếp xúc với ai, chả lẽ có người nào đó nhận ra thân phận của y.
Thấy người lạ bỗng nhiên hỏi đến Trần Bạch Hoàng, tiểu hòa thượng Tuệ An vội lên tiếng thay y:
" Xin hỏi là ai tìm huynh đệ của ta."
Lời Tuệ An khiến cho bầu không khí càng thêm kì lạ, một vị hòa thượng xưng huynh gọi đệ với một kẻ xa lạ, lại ra vẻ muốn vì người khác phân ưu, điều này đương nhiên khiến Mộc Thù Nhi và Quỳ lão hai mắt nhìn nhau khó hiểu.
Nếu không phải biết rõ người xuất gia không nói dối, nếu không 2 người có chết cũng không tin Trần Bạch Hoàng không phải đệ tử tục gia của Phổ Đức Thánh Tăng.
Đương nhiên, Trần Bạch Hoàng cũng vì lời nói của chú tiểu mà cảm thấy ấm áp, ít nhất giữa chốn xa lạ này, hắn không bị coi là kẻ vãng lai cô độc.
Thiếu niên đương nhiên hiểu chỉ có người trẻ tuổi ngây thơ như Tuệ An vì chút duyên quen thuộc mới nói lời đó, còn về Phổ Đức Thánh Tăng mặc dù đạo mạo đáng kính, xong ngoại trừ việc liên quan đến an toàn, lão hòa thượng sẽ không lên tiếng xen vào chuyện người khác.
Mộc Thù Nhi sau khi lấy lại sắc mặt, mới mỉm cười nói:
" Tiểu sư phụ yên tâm! Vị tiểu hữu sẽ không gặp bất lợi gì, vì người muốn gặp hắn nhân phẩm cũng là hạng hảo hán kỳ hùng đương thời."
Nghe thấy lời vậy, Tuệ An hòa thượng cũng chỉ nhẹ gật đầu, cũng không nói gì, ánh mắt tươi cười nhìn về phía Trần Bạch Hoàng, ý nói yên tâm có sư phụ của hắn tại, Trần Bạch Hoàng ngươi sẽ không việc gì.
" Đa tạ quý đoàn ban cơm.
Sau khi xong xuôi vãn bối sẽ đến gặp người kia ngay, sẽ không dám chậm trễ.".
Mộc Thù Nhi gật đầu mỉm cười hiền lành: " Tốt lắm.
Vậy mời chư vị dùng bữa tạm.
Thù Nhi cáo lui."
Sau khi Mộc Thù Nhi rời đi, cũng không lâu sau đó, Quỳ lão vội vã đứng dậy, cười giả lả nói: " Mời thầy trò thánh tăng cùng vị tiểu hữu đây dùng bữa.
Ta sẽ không quấy rầy nữa."
Thế nhưng mới bước chân đến cửa lều, Quỳ lão quay lại nhìn về phía Tiểu Ô bên cạnh Trần Bạch Hoàng, rồi lại nhìn thiếu niên, sau đó trầm giọng nói:
" Quạ đen xuất hiện vốn là điềm gở, song có những tồn tại còn xấu hơn cả quạ đen.
Vị tiểu hữu kia vận mệnh sau này không được tốt cho lắm! Vẫn là cố gắng xa rời người khác thì tốt hơn.
Người kia...!ngươi vẫn là không nên gặp thì tốt hơn."
Dứt lời, bà lão đã rời khỏi lều, thân hình già nua dần chìm vào màn mưa, bỏ lại ba vị khách lạ.
Tuệ An thấy bà lão có vẻ quái gở, lại lo lắng Trần Bạch Hoàng vì đó mà thấp thỏm không yên, vội trấn an:
" Trần huynh đệ đừng có để ý lời lão bà kia nói, hẳn là người già lẩm cẩm a.
Thế gian cũng không phải ai sáng suốt minh mẫn như sư phụ ta đấy."
Trần Bạch Hoàng cười gượng, trong lòng có chút phiền muộn.
Thế nhưng bà lão đi rồi, đâu đó trong cơn mưa tầm tã ngoài kia ba người Phổ Đức Thánh Tăng vẫn có thể nghe được tiếng ngâm nga buồn não nề đầy ẩn ý.
" Vương thành xa hoa trong tầm mắt,
Một thân đi đến chẳng phiền ai.
Đường ngắn dần, đường thênh thang rộng,
Mưa dẫu lớn, mưa khó cản bước người.
Cỏ ướt nước không chậm mình ta,
Thập phương khách tới cũng khó vậy.
Mắt thấy khắp nơi như trẩy hội,
Thế nhưng xa cách chẳng dám gần.
Tò mò cười hỏi bốn phía nhân,
Cớ sao thấy ta như thấy tà.
Khách lạ sợ hãi cắm cổ chạy,
Sau lưng văng vẳng mệnh cô tinh."
……
Trần Bạch Hoàng đương nhiên là nhíu mày chằm chặp, tâm phập phù có chút không yên.
Thiếu niên tuy học cũng không gọi là đến nơi đến chốn, thế nhưng lại là kẻ từng học qua thầy đồ, hơn nữa Dương lão khi xưa vẫn luôn dạy dỗ hắn nên suy nghĩ nhiều một chút, có những lời nói không đơn thuần mang nghĩa như mặt chữ ngân lên, mà sau đó có thể là tầng tầng lớp lớp thâm ý đả kích người, vì thế hắn vẫn là dễ dàng nhận ra thâm ý rành mạch trong tiếng ngâm nga kia.
Thiếu niên làm sao không nhận ra được tâm tư ẩn chưa trong từng lời ca tiếng hát kia cơ chứ.
Trần Bạch Hoàng rốt cuộc cũng chỉ biết cười cay đắng, dù sao đối phương dẫu là đuổi khéo, thế nhưng cũng đã tiếp đãi hắn thật tốt, hắn cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Lúc này, Phổ Đức Thánh Tăng ở bên cạnh lại không giữ nét điềm tĩnh đạm mạc vốn có của mình nữa, sư thầy liếc sang nhìn sâu Trần Bạch Hoàng một cái, sau đó thở dài, nhàn nhạt nói:
" A Di Đà Phật! Trần tiểu thí chủ nhân sinh nhiều màu sắc, đừng sợ đừng ngại, cũng đừng trốn tránh.
Vì bản thân cũng được, vì thiên hạ cũng tốt.
Chỉ cần tâm tịnh, lời thiên hạ khó quyết định nhân sinh của ngươi."
Trần Bạch Hoàng gật đầu cho là phải, hít sâu một hơi, cố gắng tập trung vào bữa ăn đầy đủ hiếm hoi của mình.
Trong lòng hắn rốt cuộc thông suốt rằng có những chuyện đến và đi ngẫu nhiên khó có thể đoán định, nếu là vận mình đã như vậy thì dẫu muốn tránh cũng khó có thể tránh, chi bằng cứ đương đầu đối mặt thử xem.
Đặt ngay ngắn lại bát sứ, Trần Bạch Hoàng uống một hớp sữa nóng thật lớn, sau đó lau miệng đứng dậy, ôm quyền hành lễ với Phổ Đức Thánh Tăng:
" Đa tạ Thánh Tăng chỉ bảo.
Vãn bối Trần Bạch Hoàng biết ơn không thể trả hết, thế nhưng hôm nay cũng chỉ có thể chung đường đến đây.
Sau này biển rộng sông dài, sẽ gặp lại."
" Tuệ An huynh đệ! Đa tạ ngươi đối tốt với ta.
Hôm nay từ biệt tại đây, hẹn xuất đạo thành nhân mới gặp lại."
" Cáo từ."
Lời dứt, Trần Bạch Hoàng liền ôm Tiểu Ô vào trong ngực rời khỏi lều tạm, bóng hình cô độc siêu vẹo khuất dần sau cơn mưa tầm tã, biến mất như chưa từng xuất hiện tại nơi đây.
Hắn rời đi mà chẳng hề quan tâm đến lời mời gặp gỡ kỳ lạ, cũng chẳng kịp nói lời cảm ơn đến thương đoàn.
Hắn cứ thế rời đi, thế nhưng trong lòng vẫn dư lại chút ân tình của bữa ăn ấm bụng vừa rồi.
Thiếu niên nói cho cùng vẫn là người ân oán rạch ròi, sẽ không vì chút khó chịu của người khác mà ảnh hưởng đến tâm cảnh của mình.
Suốt từ đầu đến cuối, Tuệ An như nửa tỉnh nửa mê, chưa hiểu chuyện gì, cũng chưa kịp nói lời gì, cứ thế nhìn bóng dáng người đồng bạn vừa tái ngộ kia rời đi, chỉ khi bóng Trần Bạch Hoàng đã khuất xa rồi, y mới giật mình định thần:
" Sư… sư phụ! Đêm mưa lắm tai nạn, vì sao hắn bỗng nhiên lại vội vã rời đi."
Phổ Đức Thánh Tăng nhìn gương mặt ngờ nghệch của đồ đệ, chỉ biết thở dài, nói:
" Trần thí chủ cảm thấy bản thân không thuộc về nơi này, vì vậy liền đi."
Tuệ An có chút kích động, gào lên: " Vì sao chứ? Sao tự nhiên hắn lại làm vậy? Hắn từ đầu đến cuối chỉ im lặng có nói gì đâu?".
Phổ Đức Thánh Tăng chỉ lắc đầu không đáp, sau đó thu mình thiền định, mặc kệ tiểu đồ đệ náo động một bên.
Lão hòa thượng biết có những chuyện vẫn nên giữ trong lòng thì hơn.
…………………….
Thời khắc này, trong cơn mưa tầm tã, tại cuối thương đoàn xuất hiện một xe bò khác cũng yên mình bất động.
Trong lều xe, xuất hiện ba vị khách giang hồ, kỳ lạ là trong đó có hai người một nam một nữ duy trì tư thế quỳ, toàn thân hai ngươi toát lên vẻ uể oải mệt mỏi.
Nữ nhân kia là một thiếu nữ, tuy cả người phờ phạc thế nhưng lối ăn mặc che trên hở dưới cùng gương mặt kiều diễm trẻ trung khiến nàng như cũ toát lên vẻ mị hoặc.
Về phần nam tử đang quỳ kia lại là một bộ mặt hung thần ác sát, thêm cái đầu trọc lốc của y càng khiến người ta nhìn thấy mà sợ hãi.
Điều đặc biệt hơn cả là hai người này trên trán có khắc chữ Nô còn đỏ máu, là một loại nô ấn đơn giản nhân biểu thị thân phận nô lệ trên giang hồ, điều này rõ ràng hai người này mới bị khắc ấn nô lệ không lâu.
Nhìn vào có thể thấy, dường như hai người vẫn đang bất đắc dĩ chịu khổ sau lưng kẻ trước mặt kia.
Đó là một thanh niên kiếm khách tay trái chống kiếm xuống sàn xe, tay phải vén nhẹ tấm vải lều, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía màn trời đêm mưa bên ngoài, trên khuôn mặt phong trần lộ ra vẻ không vui.
" Độc Bộ Cô Tinh! Lão bà họ Quỳ này dường như hành động có chút thái quá, chắc là bói ra cái khỉ gió gì đây." – Nam tử kiếm khách bực mình càu nhàu.
Nữ nhân tóc tai rối bời quỳ phía sau kiếm khách thấy vậy liền cười lạnh: " Có vẻ người ngươi muốn gặp không đến."
Nam tử cũng không thèm biểu lộ cảm xúc gì, chỉ lạnh nhạt nói: " Hắn cũng không phải kẻ khờ khạo như huynh muội các ngươi, một thân công phu đạt đến nhất nhị lưu cao thủ mà kiến thức giang hồ vẫn hạn hẹp để người ta dắt mũi đến tự bán mình như vậy."
Nữ tử mị hoặc hừ lạnh: "Hừ! Một người có thể khiến ngươi để mắt mời gọi đương nhiên cũng là cao thủ.
So sánh như vậy quá không công bằng."
Nam tử đầu trọc bên cạnh chỉ biết lắc đầu trước lời nói của đồng bọn, hắn tuy kiến thức nông cạn song cũng biết rõ cao thủ để mắt người không đơn thuần là bản lĩnh, mà đơn giản là người kia có thứ mà cao thủ cần mà thôi.
Kiếm khách lúc này liền thở dài một hơi, đình chỉ chờ đợi, quay người vào trong lều vải, ánh mắt rơi trên hai người bị khắc nô ấn.
Nam tử kiếm khách không nhìn nhiều gã đầu trọc, y rơi ánh mắt trên thân thể thiếu vải của nữ nhân mị hoặc kia, sau đó đưa tay tung một đoạn chăn lông Ly Xứ khoác lên người nàng, lạnh nhạt nói:
" Một thiếu niên nhưng tâm cơ trầm ổn hơn các ngươi nhiều.
Thử nghĩ xem có thấy xấu hổ không?"
Thiếu nữ mím môi, cũng không tiếp tục tranh cãi, trong thâm tâm nàng đương nhiên có chút thẹn vì sự ngu ngốc trong quá khứ của mình.
Nhìn thấy thiếu nữ biểu cảm như vậy, nam tử đầu trọc càng thêm chua xót, rốt cuộc không chịu được nhắm mắt trầm mặc.
Đột nhiên lúc này, một bàn tay to bản vén lên cửa lều, một tráng hán to lớn cùng một thiếu phụ đầu xuất hiện, ánh mắt vô cùng áy náy nhìn về phía nam tử kiếm khách.
Tráng hán lên tiếng trước: " Tàn Kiếm huynh đệ! Thật xin lỗi, nhưng thiếu niên kia đã rời đi rồi."
Nam tử kiếm khách cười lạnh: " Ta biết! Quỳ lão ngâm Độc Bộ Cô Tinh đuổi khéo người ta như thế, hắn nếu ở lại hóa ra lại thành mặt dày."
Tráng hán kia nghe vậy mặt tẽn tò cúi xuống, người trước mặt có ân với y, vì thế y không muốn làm mất lòng kiếm khách, chỉ là mọi chuyện lúc này đã vượt tầm kiểm soát của y.
Thiếu phụ bên cạnh thì không có biểu cảm mạnh như tráng hán, thế nhưng ánh mắt tràn ngập cừu hận liếc về phía hai người quỳ phía sau kiếm khách.
Trầm mặc một lúc, thiếu phụ mới lên tiếng:
" Trần đại hiệp tha lỗi! Quẻ bói của Quỳ lão trên người thiếu niên này không được tốt lắm, vì lo sợ có điềm xấu liên lụy đến đại hiệp nên mới tự ý chủ trương.
Lúc đó bà lão cũng không có nắm chắc thiếu niên kia sẽ hiểu, chỉ có thể là lời nói bâng quơ, vì vậy cũng không thể trách được."
" Chỉ là thiếu niên kia tâm nhãn không tệ, lại có thể hiểu được hàm ý sâu xa của Độc Bộ Cô Tinh.
Tuy nói bài đồng dao đuổi khéo xưa cũ này vốn ít nhiều vẫn còn xuất hiện ở thế hệ con cháu Ly Xứ chúng ta, thế nhưng tầng ý nghĩa của nó cũng không phải là người bình thường có thể hiểu."
" Vẫn là xin Trần đại hiệp hiểu cho! Ngươi đối với chúng ta có ân, sắp tới ngươi lại chuẩn bị hỏi kiếm Phong Lưu Kiếm Khách, vì thế Quỳ lão không yên lòng nên mới muốn vì ngươi phân ưu…"
Nam tử kiếm khách vội khoát tay ra dấu thiếu phụ im lặng, sau đó lạnh lùng nói:
" Thôi đừng dài dòng! Các ngươi hào sảng, ta biết.
Nhưng các ngươi tư tâm cũng không hề che giấu người ngoài.
Quỳ lão là người như nào, các ngươi lại không rõ ư?"
" Ta biết lão bà kia hẳn đã bói ra cái khỉ gió gì đó trên người thiếu niên nên mới đuổi khéo như vậy."
" Mà thôi… mà thôi! Chuyện này coi như xong, các người đi đi thôi."
" Hừm! Ngày mai chúng ta sẽ rời đi từ sớm, có lẽ sẽ không quấy rầy các người.
Trần mỗ đa tạ chư vị đã cho đi nhờ đoạn đường.
Nay xin bái biệt trước ở đây, sau này gặp lại hay không, vậy xem duyên trời đi."
Dứt lời, kiếm khách liền ra hiệu tiễn khách.
Tráng hán cùng thiếu phụ thấy vậy buồn bã lắc đầu, cũng không dám làm phiền thêm, chỉ nói:
" Trần đại hiệp sau này có việc gì cần người hỗ trợ, cứ đến tìm thương đoàn Đỗ Mộc chúng ta.
Chuyện hôm nay xin thứ lỗi."
" Không làm phiền chư vị nữa.
Cáo từ!".