Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngồi bên phải Thẩm Di Châu là người phụ nữ mà Lương Phong đã nhìn thấy trong buổi họp báo mùa thu ở S&T.
Trần Hàm nói cô ta tên là Lạc Sinh.
Lương Phong nhớ lại lần trước Thẩm Di Châu không đến chào hỏi cô ta mà đã rời đi luôn, không biết sau đó anh dùng lý do gì để giải thích.
Nhưng sau khi thay đổi suy nghĩ một chút thì cô lại cảm thấy nếu Thẩm Di Châu tình nguyện mở miệng giải thích với cô một câu, cho dù là lý do giả đến không thể giả hơn được nữa thì cô chắc chắn vẫn sẽ tin và coi đó như một món quà vậy.
Huống hồ, Thẩm Di Châu thậm chí còn sẵn lòng đi cùng cô ta đến tham dự tiệc sinh nhật của Trần Hàm.
Cũng cho cô ta đủ mặt mũi rồi.
Không khó để nhìn ra được biểu cảm trên khuôn mặt của cô ta vào lúc này.
Trong phòng bao có mấy người nổi tiếng trên mạng, giờ phút này cũng vây xung quanh Lạc Sinh mà nói chuyện.
Họ không dám dời chủ đề đến Thẩm Di Châu, nhưng cũng không ngăn được ánh mắt đảo đến người anh.
Người đã đến đông đủ, trong phòng cũng hoàn toàn nóng lên.
Dưới ánh sáng mờ tối không nhìn thấy rõ được nhiều nơi, sự cảnh giác của cô cũng dần được buông lỏng.
Âm nhạc được chỉnh lên mức to nhất, Trần Hàm kéo hai em gái nhỏ của mình lên cùng nhảy điệu nhảy Hàn Quốc nổi tiếng vừa mới học được.
Bành Vũ vừa mới ra ngoài nhận điện thoại, khi trở về thì đặt mông ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh Lương Phong.
Lưng dựa vào đệm dựa mềm mại phía sau rồi cau mày lại.
Lương Phong thấy cô ấy không vui thì từ từ dựa sát vào gần cô ấy.
“Sao thế?”
Bành Vũ bỏ điện thoại vào trong túi rồi lắc đầu một cái: “Là chuyện đi nhà trẻ của con trai chị, ba nó vừa mới liên lạc đến những nhà trẻ trước đó, họ nói đã kín lớp rồi, tối khuya về nhà phải xem thêm những nơi khác nữa.”
Lương Phong gật đầu một cái, cô vừa muốn mở miệng an ủi thì bỗng cảm nhận được bàn tay kia rõ ràng đã rời đi rồi mà bây giờ lại phủ lên phía sau lưng cô.
Lần này bởi vì cô dựa vào sô pha nên Thẩm Di Châu gần như đang ngồi ở sát bên cạnh cô.
Cho nên cái tay này bị cơ thể của hai người che giấu hoàn toàn.
Dưới ánh đèn mờ cũng chẳng ai có thể nhìn thấy được.
Nhưng cơ thể Lương Phong lập tức cứng đờ ra.
Trong phòng bao ồn ào, thậm chí cô còn nghe thấy Thẩm Di Châu vẫn còn thờ ơ nói chuyện với Lạc Sinh ở bên phải.
Sao anh dám.
Sao anh dám.
Có thể là không có cách nào để không thừa nhận rằng anh có gì mà không dám.
Lạc Sinh là cái gì của anh, Thẩm Di Châu đã từng thừa nhận với bất kỳ ai chưa? Mà Lương Phong cô thì xem là gì đây? Nếu là thật, có lẽ cô nên cảm thấy vui vẻ vì hành động lúc này của anh.
Bành Vũ lại nói tiếp: “Trẻ con bây giờ muốn đi học cũng phiền lắm, muốn nhà trẻ tốt một chút thì ba mẹ cũng phải đi phỏng vấn, phỏng vấn về điều kiện gia đình đó.”
Lương Phong cũng bình tĩnh mà ồ một tiếng: “Thật vất vả ghê.”
Cô còn muốn nói thêm gì đó để tỏ ra bản thân đang không qua loa cho có lệ, nhưng lại cảm giác được tay Thẩm Di Châu đang nhẹ nhàng di chuyển vị trí một chút.
Từ phải sang trái, nhẹ nhàng nắm lấy thắt lưng của Lương Phong.
Cô rất gầy, cả phần eo chẳng qua cũng chỉ bằng một vòng cánh tay.
Sau khi tay anh nắm nhẹ thì ngón tay cái nhẹ nhàng xoa nắn vài lần.
Trên làn da mịn màng lại lần nữa bị sự đụng chạm như có như không của anh làm nổi cả da gà, Lương Phong không nhịn được giả vờ ho khan hai tiếng.
“Em không khỏe sao?” Bành Vũ ngừng than phiền, hỏi cô.
Lương Phong lắc đầu: “Không có, sặc một chút thôi.”
Trong phòng có người hút thuốc, Bành Vũ gật đầu.
“Có lẽ hôm nay cổ họng em không thoải mái đó, về nhà sớm chút đi, về đến nhà thì gửi tin nhắn cho chị.”
Thật ra Lương Phong cũng muốn đi, nhưng cô không thể.
“Không sao cả, thỉnh thoảng đi chơi một chút.”
Bành Vũ lại có điện thoại, cô ấy nhìn xuống chú thích trên điện thoại rồi lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Bên trái trống không, còn bên phải thì cảm giác nặng nề càng nhiều hơn.
Lương Phong có chút không biết phải làm sao.
Cô đang chuẩn bị đứng dậy đi lấy đồ uống trên bàn trà để uống thì bị cái tay đang ôm ngang hông cô kéo ngã trở về, ngồi vào lòng của Thẩm Di Châu.
Giọng cô không nặng không nhẹ vang lên, còn có tiếng cười to ở phía xa của Trần Hàm truyền đến.
Nhưng Lương Phong cảm nhận được ánh mắt của Lạc Sinh đang nhìn đến đây.
Trong lòng cô đột nhiên trở nên hoảng loạn, cô vịn vào người Thẩm Di Châu và muốn ngồi xa ra một chút, nhưng cô không ngờ rằng Lạc Sinh hình như sợ cô nên cô ta lập tức dời ánh mắt đi nơi khác.
Đột nhiên Lương Phong thấy sửng sốt, sau đó ánh mắt cô cũng dời tới khuôn mặt chẳng mấy quan tâm của Thẩm Di Châu.
Mí mắt anh hơi rũ xuống, trong phòng bao mờ tối có thể nhìn thấy dưới mắt anh có một bóng mờ màu xám tro.
Dưới sống mũi cao là đôi môi không tỏ rõ tâm trạng.
Thuốc lá còn lại một nửa.
Lúc anh quay đầu nhìn sang Lương Phong cũng mang theo mùi đắng chát và lành lạnh của thuốc lá.
Cả người Lương Phong dần trở nên mềm nhũn.
Không phải Lạc Sinh không biết, mà là cô ta không muốn, cũng không dám biết.
Cái quy tắc này, tốt nhất là từ hôm nay cô cũng nên học rồi.
-
Thẩm Di Châu cũng không ở đây đến cuối buổi, đến giữa buổi không biết anh đã nói gì với Lạc Sinh mà Lương Phong nhìn thấy Lạc Sinh ngạc nhiên một chút, sau đó cô ta cũng chỉ gật đầu một cái.
Trong khóe mắt có nước mắt đảo quanh nhưng cô ta cũng lập tức len lén dùng đầu ngón tay lau đi sạch sẽ.
Lúc cô ta ngẩng đầu lên lần nữa thì lại vừa nói vừa cười như cũ với người ở bên cạnh.
Cô ta thích hợp sống ở bên cạnh người đàn ông này hơn cô, trong lòng Lương Phong thầm nghĩ như thế.
Cuối cùng lúc rời đi, Thẩm Di Châu chỉ nói với Lương Phong một câu tối thứ tư tuần sau sẽ đến nhà đón cô.
Bởi vì anh biết chắc chắn Lương Phong sẽ đồng ý.
Sau khi Thẩm Di Châu rời đi, Lương Phong cũng không ở lại nơi này lâu hơn nữa.
Cô đi đến nhà vệ sinh một lát, sau đó vừa khéo lúc đi ra thì chạm phải Lạc Sinh.
Cô nghiêng đầu muốn tránh sang bên cạnh, nhưng Lạc Sinh đã mở miệng trước.
“Cô tên gì?”
Lương Phong đứng ở bên kia hành lang nhìn cô ta.
Thật ra cô ta cũng là cô gái có vẻ ngoài rất đẹp.
“Có quan trọng không?” Lương Phong nhẹ giọng nói.
“Cô nói gì?” Lạc Sinh không hiểu.
Lương Phong cười một tiếng: “Tôi và cô, chúng ta tên là gì, có quan trọng không?” Cô nói xong thì xoay người rời đi.
-
Đến chiều thứ tư, Lương Phong xin nghỉ nửa ngày.
Cô ở trong nhà lấy ra một chiếc váy kẻ sọc mà cô nhìn thấy ở một cửa hàng cổ điển vào mùa hè năm ngoái, phía trên thì cô mặc một chiếc áo sơ mi dệt kim mỏng màu nâu nhạt.
Chiếc áo sơ mi tay ngắn dệt kim ôm sát người, ngực cô tròn đầy khiến vòng eo trông càng nhỏ hơn nữa.
Chiều dài vừa đủ để chạm vào phần lưng váy, khi cô đứng lên hay ngồi xuống cũng khá tiện.
Tối hôm qua trước khi đi ngủ thì cô đã dùng thuốc nhuộm để nhuộm tóc thành màu đỏ nhạt, bây giờ Lương Phong đang kiên nhẫn uốn từng lọn tóc.
Sau khi uốn xong lọn tóc cuối cùng, cô đặt máy uốn tóc xuống rồi dùng tay nới lỏng lọn tóc ra và vuốt lại tóc.
Ánh sáng trong nhà vệ sinh không tốt lắm nên cô tùy tiện đứng nhìn một chút rồi quay lại phòng ngủ.
Điện thoại có hai tin nhắn của mẹ cô gửi đến, một cái là hỏi cô đã ăn hết đồ ăn lần trước đem từ quê lên chưa, một cái là nói cho Lương Phong biết bà đã xuất viện và về nhà rồi.
Lương Phong chỉ trả lời: Ăn rồi, mẹ về nhà thì để ý nhiều một chút, có chuyện gì thì nhất định phải tìm con, không được phép giấu đâu đấy.
Tin nhắn vừa gửi đi xong thì cô lại vào WeChat chuyển ba trăm ngàn tệ cho mẹ mình.
Trong phút chốc, số dư từ bốn ngàn ba trăm đã trở thành một ngàn ba trăm.
Lương Phong nhìn nó là lại thấy phiền nên cô dứt khoát bỏ điện thoại vào trong túi xách.
Đến 3, 4 giờ là cô đã chuẩn bị xong hết mọi thứ, nhưng Thẩm Di Châu cũng không hề nói mấy giờ đến đón cô, cũng không nói cho cô biết phải đến nơi nào.
Mặc dù lần trước cô đã lấy số điện thoại của Thẩm Di Châu, nhưng Lương Phong chỉ để trong danh bạ như thế mà thôi, chú thích cô viết là: Cam bergamot.
Đến bây giờ cô cũng không biết họ tên người này viết như thế nào.
Nhưng bây giờ cô không muốn gọi điện thoại cho Thẩm Di Châu.
Nếu tỏ ra gấp quá thì sẽ khiến người ta cảm thấy phiền.
Lương Phong ngồi trên ghế sô pha, chân này gác lên chân kia rồi hơi lắc lắc.
Trong lòng cảm thấy hơi bối rối nên cô muốn đung đưa cơ thể để giải tỏa bớt.
Cô ngồi từ 3 giờ đến 4 giờ hơn, quả thật là rất chán nên cô lấy điện thoại ra lướt lướt một chút.
Trong nhóm của phòng làm việc, Trần Hàm vừa mới gửi một tin đồn nhỏ.
Lương Phong liếc nhìn một chút, là đang nói về chuyện Lạc Sinh và Thẩm Di Châu chia tay.
Cô đã biết từ lâu rồi nên cũng không nhìn nhiều thêm nữa.
Ngón tay vừa chuẩn bị lướt thoát ra thì chợt dừng lại một chút, sau đó mở Weibo lên.
Lương Phong nhìn lướt qua Weibo của Lạc Sinh, tấm hình mới nhất được chụp ở trong một biệt thự sang trọng, kết hợp với trạng thái: Em vốn cho rằng đây là nhà chúng ta.
Lương Phong cau mày lại, cô cảm thấy có ý tứ khác trong câu nói của Lạc Sinh, khi cô mở bình luận ra thì quả nhiên tất cả đều là các loại suy đoán, nói là có liên quan đến người đàn ông bị chụp lần trước.
Nhưng tranh tới cãi lui mà vẫn chưa đưa ra được kết luận.
Lương Phong nhìn một lát rồi trực tiếp tìm kiếm tên của Lạc Sinh trên trang chủ Weibo, sau đó cô nhanh chóng tìm được một bài viết nói về cách trở nên nổi tiếng của Lạc Sinh.
Khi cô muốn giết thời gian thì thường hay đọc tiểu thuyết.
Hóa ra, trước khi Lạc Sinh trở thành người nổi tiếng trên mạng như bây giờ thì trước đó cô ta đã từng làm hoạt náo viên ở khu vui chơi tận 5 năm.
Vốn dĩ định chuyển đến sân chơi tốt hơn nhưng bởi vì còn trẻ, còn ngốc nghếch nên cô ta đã ký hợp đồng với cường hào ác bá, không có cách nào thoát thân mà còn phải livestream miễn phí trên nền tảng đó nữa.
Sau 5 năm bị bóc lột, Lạc Sinh đã được lấy lại được tài khoản phát sóng trực tiếp ban đầu và bắt đầu lại từ đầu.
Nhưng cô ta thực sự có một chút mạnh mẽ.
Sau khi thay đổi nền tảng, cô ta đã phải làm việc rất chăm chỉ để phát sóng điệu nhảy của mình trong 3 năm và cuối cùng cô ta cũng trở nên nổi tiếng nhờ một video mặc đồ xuyên thấu.
Với hơn 800.000 người theo dõi trên Weibo, cô ta có thể được coi là người thành công nhờ làm việc chăm chỉ.
Lương Phong nhìn qua một lượt, bỗng nhiên cô có một chút khâm phục.
Bành Vũ cũng không phải chưa từng đề nghị cô đi livestream như thế này, sau đó cô cũng đã từng thử một lần, nhưng chỉ cần vừa có những lời nói khó nghe về mình thì sắc mặt cô sẽ có chút khó nhìn, căn bản là cô không thể chịu được.
Cùng nói chuyện rồi lại cùng cười khiến trong lòng cô không thể nào thích ứng được.
Lương Phong nở nụ cười châm chọc, lúc đầu chỉ là mấy câu khó nghe và mấy lời khó nhìn thì cô không chịu được, bây giờ thì tốt rồi, bị Nghiêm Sâm thuyết phục đến làm cái chuyện này.
Nhưng cô không còn cách khác, sẽ mất bao nhiêu năm mới có thể livestream trực tiếp xuất hiện? Giống Lạc Sinh là 5 năm hay 3 năm?
Vốn dĩ cô cũng không gấp, cô vốn cũng có thể tiếp tục từ từ.
Nhưng bây giờ cô không chờ được nữa rồi.
Đang lúc suy nghĩ bậy bạ thì dưới tầng nhà cô vang lên tiếng còi xe.
Như là một linh cảm, Lương Phong nhanh chóng thu dọn đống suy nghĩ hỗn tạp của mình rồi chạy đến bên cửa sổ.
Là xe của Thẩm Di Châu.
Lương Phong đóng cửa sổ lại rồi đi đến chỗ huyền quan.
Cô cầm lấy chiếc túi xách đeo lên vai, sau đó lại lấy ra một đôi Mary Janes màu nâu đậm rồi đi vào.
Lúc ra cửa thì cô nhìn thấy mấy poster quảng cáo về mở khóa cửa mà cô vừa mới xé ngoài hành lang mấy hôm trước mà bây giờ lại mọc lên như nấm, Lương Phong thầm dặn lòng là tối nay về lại xé tiếp.
Trong cầu thang mờ tối, giày cao gót phát ra những tiếng cạch cạch cạch vang dội.
Khi đẩy cửa ra, một cơn gió không nhỏ đã thổi váy của cô lên.
Hôm nay thời tiết trong lành, hương thơm ngọt ngào của hoa quế truyền đến mũi.
Lương Phong cúi đầu sửa sang lại váy của mình rồi nhìn đôi giày Mary Janes để lộ ra bàn chân trắng nõn.
Khi đi bộ, sẽ có vài sợi tơ dài và nhỏ đung đưa.
Lương Phong vừa ngước mắt lên thì đã nhìn thấy một chiếc xe màu đen đang đỗ đối diện nhà của cô.
Cô bước từng bước chậm chạp đến chỗ chiếc xe hơi kia, tài xế cũng từ bên kia đi đến chỗ cô.
“Chào cô.”
“Chào anh.” Lương Phong nhìn anh ta rồi gật đầu.
Tài xế mở cửa xe phía sau ra.
Có gió từ bên cạnh thổi đến.
Làn da của cô vốn dĩ đã trắng sẵn, dưới ánh mặt trời sáng ngời, mái tóc đỏ càng khiến cô trông như một khối ngọc trắng tinh.
Mạch máu dưới da hiện lên rất rõ ràng.
Đôi mắt cô hơi nheo lại, lộ ra môi đỏ răng trắng.
Nụ cười kiềm chế đến mức giống như chỉ là một suy nghĩ nhất thời, cặp lông mi đang chớp chớp như điểm xuyết trên đôi mắt cong của cô.
Tài xế tránh sang một bên, Lương Phong đang muốn lên xe thì bỗng nhiên vẻ mặt cô đông cứng lại.
Trong xe không có Thẩm Di Châu.
Chỉ có một người phụ nữ xa lạ.
Cô ấy khoanh hai tay lại, mắt nhìn thẳng về phía trước, không thèm ném cho cô một ánh nhìn nào.
Sự thù địch quá mức rõ ràng.
Lương Phong hơi ngơ ngác đứng bên ngoài xe.
Bên tai cô như có bom nổ nhẹ.
Cô không biết, Thẩm Di Châu còn thích như thế này..