Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tôi tên là Tường Vi, một người làm công ăn lương bình thường, mỗi ngày đều phải đi khắp các xó xỉnh trong thành phố, công việc hiện tại của tôi rất bận rộn. Sở thích của tôi là tham quan những công trình kiến trúc cổ. Bởi vì tôi là người Mãn, nên mỗi khi đến những nơi này tôi luôn có một cảm giác rất khó tả, nghĩ nếu mình ở quá khứ, thì có thể làm gì đây? Ha ha! Dù sao cũng không như bây giờ, mỗi ngày đối mặt với các báo cáo bảng biểu cùng phân tích tài vụ nhàm chán.
Hôm nay trời trong gió thoảng, lại là ngày nghỉ, sáng sớm tôi đã thức dậy, dự định đi thăm quan Cố Cung. Tôi cũng chỉ là một công chức nhỏ bé, bao giờ đi cũng tìm con bạn thân, cùng nó nói chuyện trên trời dưới đất, mặt khác lại tiết kiệm tiền vé vào cổng, tôi cũng thuộc công chức đi làm túng thiếu mà!
Sau khi xuống tàu điện ngầm, tôi đi theo đường cũ đến cổng bên hông, bác canh cổng cũng nhận ra tôi, cười nói: "Lại tới tìm Tiểu Thu sao?"
"Chào bác!". Tôi lớn tiếng trả lời, sau đó vội vàng lén đi, ông bác kia rất thích tán gẫu, lần đầu tiên đến đây, không biết tình hình, tôi bị ông bác giữ ở cửa những hai tiếng, chuyện này đã khắc sâu vào ký ức của tôi. Rút kinh nghiệm xương máu, sau này mỗi lần thấy ông ấy tôi đều lớn tiếng chào hỏi rồi nhanh chóng chạy mất.
Tiểu Thu nhắn tin nói nó đang ở ngự hoa viên phía bên kia, bảo tôi sang đó tìm nó. Tôi đi dọc theo hành lang dài, trên đầu là bầu trời xanh, dưới chân là con đường hẻo lánh, cho nên im ắng lạ thường. Tôi đắm chìm trong suy nghĩ miên man, giả như có một vị hoàng thân quý tộc đi qua nơi này, có hay không như tôi tâm tình vui vẻ, hay là...
Chầm chậm bước tới, phía trước là một cánh cửa nhỏ. A, tôi nhớ rõ ràng phải là một khúc rẽ, như thế nào lại hết đường, lầm rồi sao? Quên đi, xe đến trước núi ắt có đường. Qua khe cửa nhìn vào bên trong, hình như là một khoảng sân, tôi nhẹ nhàng đẩy cánh cửa, "kẹt" cửa được đẩy ra, thò đầu vào trong thì thấy hình như không có ai trông nom, đánh bạo đi vào. Chỉ cảm thấy sân này âm u lạnh lẽo, rêu xanh bám đầy các góc tường, một tứ hợp viện(* Google search nha) nhỏ hẹp, thoạt nhìn như đã lâu chưa được tu sửa, trên cửa chính treo tấm bảng lờ mờ một chữ "Tú" bằng Mãn văn, đáng tiếc tôi tuy là người Mãn nhưng nửa chữ Mãn bẻ đôi cũng không biết, tiến lại gần khe cửa nhìn vào trong. Ai ngờ cửa này lâu năm không tu sửa, trụ không nổi tôi dựa vào, cửa bật mở, tôi lảo đảo ngã vào trong, chỉ cảm thấy bên trong không khí ngột ngạt, đầu choáng váng, nên cái gì cũng không biết.
Đầu đau quá, trước mắt thế nào lại một mảnh đen nhánh? Mở to mắt cẩn thận nhìn, bên ngoài tấm màn che có chút ánh sáng. Tôi giãy dụa ngồi dậy, kéo chiếc chăn mỏng trên người xuống, tự hỏi đây là nơi nào, phòng trọ của Tiểu Thu chăng? Chưa từng nghe nó nói qua, quên đi, trước xuống giường rồi tính, tôi vén tấm màn lên...
Cảnh trí trong phòng sắp xếp theo phong cách cổ, tôi thử lại gần cửa sổ hướng bên ngoài, xem thử mình đang ở phòng làm việc của ai tại Cố Cung...
Cái gì cũng không thấy, bởi vì cửa sổ dán bằng giấy, chuyện gì xảy ra vậy? Tôi tự nhắc nhở mình phải tỉnh táo, trước mắt phải tìm Tiểu Thu, xoay người, gương đồng trên bức tường bên trái chiếu ra một bóng dáng, hình như là tôi. Lại gần nhìn một chút, không sai là tôi, nhưng là mái tóc dài này là của ai? Tôi cúi đầu hung hăng kéo tóc, má ơi đau quá! Nước mắt cũng chảy xuống rồi, cẩn thận đánh giá thêm một lần chính mình, trừ khuôn mặt không đổi, tóc, quần áo này cũng không phải của tôi! Chẳng lẽ nói, tôi thật sự gặp phải đường hầm thời gian quay về quá khứ mà nhân loại chưa biết? Hay là ông trời thấy tôi đi thăm Cố cung nhiều lần, dứt khoát để tôi khảo sát thực địa một phen?
Mặc dù tôi đã từng như thế này mà ảo tưởng nhưng chưa từng nghĩ tới mình thật sự gặp phải chuyện này nha. Cúi đầu nhìn hình thức quần áo, không sai là triều Thanh, cũng may không đến thời đại khác, tương đối mà nói tôi đối với lịch sử triều Thanh hãy còn quen thuộc chút. Nhưng vẫn không rõ, tôi giờ cả người xuyên đến đây, hay là Tá Thi Hoàn Hồn gì đó? Vả lại nửa ngày cũng không có ai tới để ý tôi. Cũng may tôi trời sinh lạc quan, nghĩ tới tám phần không quá hai ngày mình sẽ được quay về, cho nên phải quý trọng hiện tại, nên nhìn xung quanh xem xét một chút.
Đang suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa, tiếp theo nghe thấy tiếng bước chân đi tới, "kẹt" cửa mở ra, một phụ nữ bước vào, y phục áo ngoài màu xanh lam đậm, váy cùng màu, ngẩng đầu nhìn thấy tôi đứng ở chỗ này: "Hả" một tiếng thét chói tai, vọt lại đây, đem tôi ôm vào lòng, khóc hô: "Tiểu Vi, con thật sự đã tỉnh lại, hù chết ngạch nương rồi!" Tôi chân tay luống cuống đứng đó, chỉ có thể an ủi mà vỗ vỗ dỗ dành bà, nghe bà kích động lẩm bẩm. Cẩn thận ngắm nhìn bà, mặt mày đoan trang, da trắng nõn, rất thanh tú nhã nhặn đúng kiểu phụ nữ trung niên có gia đình. Đang cân nhắc, chợt nghe bà hỏi: "Tiểu Vy, con bây giờ cảm thấy thế nào, có muốn nương đi tìm đại phu không?"
"Hả... Không cần, con cảm thấy rất khỏe, không có việc gì..." Một tiếng "ngạch nương" tôi quả thật không dám nói ra, vì vậy ậm ờ cho qua. "Thật sự là ông trời phù hộ, con đại phúc đại quý, hết thảy bình an!" Vị phu nhân này chắp tay trước ngực, không ngừng niệm a di đà phật: "Tốt lắm, bây giờ ngạch nương đi gọi bọn nha hoàn lại đây, giúp con rửa mặt một chút, con cũng nghẹn khuất vài ngày rồi. Ta còn phải vội phái người nói cho a mã con một tiếng, đỡ cho ông ấy lo lắng." Nói xong xoay người đi ra ngoài gọi người, tôi ngu ngốc đứng đó, nghĩ thầm hình như mình đã tới một gia đình phú quý, hơn nữa là người Mãn. Chỉ không rõ tại sao con gái nhà này lớn lên so với tôi giống nhau? Ôi! Xem ra chỉ có thể tìm cơ hội hỏi rõ ràng.
Hai cô gái đi đến, khom người hướng tôi vấn an, mỗi người đều rất thanh tú, mặt đều mang vẻ mừng rỡ, xem ra đều cao hứng khi tôi bình phục, cũng rất nhanh nhẹn giúp tôi bắt đầu rửa mặt. Tôi nhân cơ hội theo các nàng nói chuyện phiếm, đại khái hỏi rõ ràng tôi ở nơi nào, tại sao ngã bệnh, tôi là ai. Chỉ cảm giác mọi chuyện rất phức tạp, không nghĩ tới ngày đầu tiên đến thời đại này đã có chuyện phiền toái chờ mình.
Nhã Lạp Nhĩ Tháp - Minh Vi, đây là tên thân phận hiện tại của tôi. Phụ thân Anh Lộc vốn là Tương Hoàng kỳ(1), quan bộ hộ thị lang, một chức quan béo bở.
Tổ tiên vốn xuất thân võ nhân, đi theo Thái Tổ Thái Tông(2) chinh chiến sa trường, hăng hái chiến đấu tắm máu đổi lấy vinh hoa phú quý hiện tại. Mẫu thân Văn thị xuất thân thư hương thế gia, gia cảnh cũng không quá giàu có. Phụ thân bởi vì ngưỡng mộ tài hoa ông ngoại mà cầu thân cưới Văn thị về nhà. Văn thị chỉ sinh một cô con gái -- chính là tôi bây giờ. Nha đầu trong nhà hiểu biết nhiều chuyện, tôi từ miệng hai nha đầu này biết mình còn có hai di nương, một đệ đệ cùng một người muội muội. Mà tôi năm nay mười sáu tuổi rồi, sở dĩ sinh bệnh lần này, nguyên nhân trọng yếu nhất là vì... Tôi là tú nữ đợi tuyển.
"Tiểu thư không nhớ gì sao? Lão gia muốn tiểu thư tiến cung, người không vui, ầm ĩ một trận với lão gia, tức giận mới té xỉu." Nha đầu Tiểu Đào mở to hai mắt hỏi tôi. "Hả... Nhớ kỹ nhớ kỹ, chỉ là nhất thời có chút hồ đồ." Hi hi ha ha tôi đem vấn đề che đậy. "Tiểu thư, người trở nên có chút kỳ quái." Nha đầu Tiểu Cúc nói: "Trước kia người không thích cười, chỉ ôn nhu trầm mặc, bây giờ thoạt nhìn hình như vui vẻ không ít."
"Thật vậy chăng? Có thể là bởi vì khỏi bệnh rồi, tâm tình cũng nhân tiện tốt hơn rất nhiều chăng!" Tôi cười tủm tỉm nói.
"Vậy thật tốt, tiểu thư chính vì cái gì cũng không nói, buồn bực trong lòng, mới có thể ngã bệnh." Tiểu Đào nói: "Người muốn ăn gì đó hay không?"
"Tốt lắm, bụng ta thật đúng đang đói đây." Tôi sờ sờ bụng, nhớ tới bữa sáng chính là hamburger. Ôi! Tuy nói đó là thức ăn rác nhưng xem ra còn lâu nữa cũng chưa chắc được đụng tới.
"Vậy xin tiểu thư chờ chút, giờ ta đi chuẩn bị cơm cho người." Hai nha đầu hành lễ rồi đi xuống.
Thật đúng là vừa quen am hiểu ý người khác vừa biết chăm sóc! Tôi thầm nghĩ, được người hầu hạ như vậy thật đúng là chưa bao giờ hưởng thụ qua. Bất quá chuyện tuyển tú cần hảo hảo chuẩn bị rõ ràng, tôi chỉ muốn ở nơi này chơi đùa, cũng không nghĩ tới cái gì "Hồng nhan vị lão ân tiên đoạn"(3) đâu!
Đang suy nghĩ, phu nhân áo lam, chính là... Ôi! Quên đi... Chính là mẫu thân hiện tại của tôi, cười khanh khách tiến vào, nói với tôi: "Tiểu Vi, a mã con đã trở về. Ông ấy nghe nói con khỏi bệnh, còn chưa xong việc đã chạy về trước." Lời còn chưa dứt, lông mày bà hơi nhăn lại: "Nữ nhi à! Không nên quật cường thêm nữa, con lần này khiến a mã con tức giận không nhỏ, chính con lại mới sinh bệnh, việc gì phải tiếp tục?" Nói xong nhìn tôi.
Tôi cũng không biết phải nói gì, nên cũng chỉ lẳng lặng nhìn bà. Bà khẽ thở dài: "Chúng ta gia cảnh như thế, loại chuyện này vốn tránh không được. Tuy nói vào cung, muốn gặp lại cũng khó khăn. Nhưng đây cũng là vinh quang của chúng ta, thể diện của phụ mẫu con. Huống chi nếu không đi, đó chính là kháng chỉ, là trảm cả nhà!" Bà cầm lấy khăn tay xoa xoa nước mắt, nhìn tôi vừa bất đắc dĩ vừa chờ đợi. Lòng tôi nghĩ, thì ra là thế. Nhưng nếu tôi đáp ứng hình như cũng không có tác dụng gì, nếu ngày nào đó tôi đi rồi phút chốc quay trở về (*trở về hiện đại - suke), người không thấy, vậy chẳng phải còn trảm cả nhà?!
"Tiểu Vi?"
"Hả, nữ nhi biết rồi, sẽ không ngang ngạnh nữa, người yên tâm đi!" Tôi mỉm cười nói, chỉ có thể thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, dù sao không thể làm cho mẫu thân đáng thương này vì tôi mà khóc! "Người không phải nói a mã đang chờ gặp con sao? Đừng làm cho ông ấy đợi lâu, chúng ta mau đi đi." Tôi đứng lên kéo ống tay áo mẫu thân, vừa cười vừa nói.
"Hả, được được, đây mới đúng là nữ nhi thông minh của ta!" Mẫu thân cực kỳ cao hứng, kéo tay tôi, bước dọc theo hành lang đi qua sân.
Tôi vừa đi vừa thưởng thức cảnh trí xung quanh, trăm hoa đua nở, nước chảy dưới cây cầu nhỏ. Không khí tự có một loại mùi vị thanh trong. Tôi âm thầm hít sâu một hơi, nghe mẫu thân bên tai dông dài, thầm nghĩ, theo như bọn nha đầu lúc nãy nói, bây giờ hẳn là năm Khang Hi thứ bốn mươi, như vậy vị hoàng đế vĩ đại này đã đến năm mươi tuổi, nếu như bị ông ta chọn trúng, chẳng lẽ phải đi theo một ông lão qua nửa đời sau? Nghĩ đi nghĩ lại, đọc nhiều như vậy sách sử, còn có một số phim truyền hình, hình như bị chọn trúng cũng không phải chuyện dễ dàng, các phương diện chinh phục trái tim cũng phải triển khai này nọ, huống chi tôi cũng không phải thiên tiên mỹ nữ gì, nhiều nhất chỉ là thanh tú động lòng người thôi. Quên đi, cần gì lo sợ không đâu đây? Buông xuống bao quần áo, tâm lý lại trở nên nhẹ nhõm, bước chân cũng thoải mái hơn, trong lúc đó đảo mắt cũng đã tới một gian phòng chính, nha đầu trước cửa thấy chúng tôi tới, lập tức vén màn lên. Tôi theo mẫu thân đi vào, vừa nhấc đầu liền thấy một người đàn ông trung niên mặc quan phục, đoan chính uy nghiêm ngồi trên ghế. Mẫu thân cúi người thỉnh an, tôi sửng sốt, cũng vội vàng làm theo, mặc dù không đúng tiêu chuẩn, nhưng cũng coi đúng lễ nghi.
"Nghe ngạch nương con nói, thân thể con đã tốt hơn, không có việc gì phải không?" Ông hỏi. "Đúng vậy, làm phiền a mã quan tâm, nữ nhi thân thể quả thật tốt hơn nhiều." Tôi cúi đầu nhẹ nhàng nói. Nghe nói trước kia vị tiểu thư này vốn là một người ôn nhu trầm mặc, dáng điệu này bây giờ của tôi, hẳn là sẽ không khiến người ta hoài nghi. Đang suy nghĩ, chợt phía trên truyền đến: "Vậy là tốt rồi, hai ngày sau chính là sơ tuyển, cũng hy vọng con có thể vì Nhã Lạp Nhĩ Tháp nhà chúng ta mà tăng quang diệu cổ(4) nhưng tuyệt đối không được ngang ngạnh thêm nữa."
"Dạ, nữ nhi đã biết." Tôi cúi người phúc thân, nhìn thấy ông phất phất tay liền đi xuống. Ngoài cửa Tiểu Đào đang chờ tôi, thật là tốt quá! Bằng không tôi cũng không biết đường trở về. Trên đường về nghĩ nghĩ, thời đại này phụ nữ thật đáng thương, so với trong sách viết còn không có nhân quyền hơn. Cho dù sinh tại gia đình giàu có, cũng chỉ là không lo ăn mặc thôi, giống nhau đều là vật phẩm phụ thuộc, bị người ta dùng để giao dịch. Vừa đi đến một khúc rẽ, Tiểu Đào gặp sự cấp bách, tôi để nàng đi nhà vệ sinh, tôi ở lại tại chỗ chờ nàng, đột nhiên một cánh tay vươn ra, kéo tôi đến phía sau núi giả...
"Tiểu Vi, nàng không có việc gì rồi chứ? Thật sự là tốt quá, ta không có biện pháp đi thăm nàng, chỉ có thể tự lo lắng. Hiện giờ nhìn thấy nàng không việc gì, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm..." Tôi còn đang hoảng sợ, chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy những lời như đạn bắn lại đây. Cổ tay bị nắm chặt, rất đau! Nhưng lại giãy không ra. Không có biện pháp, ngẩng đầu lên xem vị nhân huynh nào tình cảm mãnh liệt dâng trào đến thế.
"Tiểu Vi, nàng không có việc gì rồi chứ? Thật sự là tốt quá, ta không có cách đi thăm nàng, chỉ có thể tự lo lắng. Hiện giờ nhìn thấy nàng không việc gì, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm..." Tôi còn đang hoảng sợ, chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy những lời như đạn bắn lại đây. Cổ tay bị nắm chặt, rất đau! Nhưng lại giãy không ra. Không có biện pháp, ngẩng đầu lên xem vị nhân huynh nào tình cảm mãnh liệt dâng trào đến thế.
Đầu tiên là nhìn thấy một người ngực rộng vạm vỡ, nhìn lên, một gương mặt nhã nhặn đoan chính hé ra, chỉ bởi vì kích động hoặc là do nguyên nhân nào khác mà đỏ lên, cảm giác ngũ quan có chút vặn vẹo. Thấy tôi nhìn hắn, hắn rất vui vẻ mà cười: "Làm sao vậy, vài ngày không thấy, không nhận ra?"
"Ha hả..." Tôi cười ngây ngô hai tiếng, nghĩ thầm, đúng thật là không biết! Bất quá nhìn trang phục hắn ta, có thể tự nhiên ở trong nhà này, có lẽ là người quen, nghe khẩu khí hắn, khó mà không phải bạn trai cô gái này...
"Tiểu Vi?"
"Hả? Sao vậy?" Tôi đang cân nhắc, đột nhiên cổ tay lại bị nắm chặt hơn, giật mình, phục hồi tinh thần lại: "Huynh trước buông tay, như vậy rất đau." Tôi hướng người xa lạ này nói. "À, nàng nhìn ta, vì cao hứng liền quên, không làm bị thương nàng chứ?" Tôi xem hắn ta vô ý thức mà mặt đỏ lên, đang muốn an ủi đôi câu...
"Biểu thiếu gia, sao ngài lại ở chỗ này ạ?" Xoay người lại nhìn, Tiểu Đào đã trở về. Biểu thiếu gia!? Không phải chứ? Đây chính là họ hàng gần! Làm thế nào có thể... Tôi thầm kinh hãi, nhưng nghĩ lại như vậy ở xã hội phong kiến rất bình thường, nhưng đối với người hiện đại như tôi mà nói đã là bất bình thường lắm rồi, xem ra vài câu an ủi của tôi có thể bỏ đi, bên tai truyền đến tiếng nói chuyện của bọn họ, vội bình tĩnh lắng nghe.
"Ta nghe nói thân thể biểu muội đã tốt lên, vội vàng đến thăm, đúng lúc trên đường lại gặp nàng." Tiểu Đào hướng tôi trông lại, thấy tôi yên lặng không nói gì, xoay người nói: "Lão gia và phu nhân đang ở phòng lớn phía trước, tiểu thư cũng vừa vặn đi ra, chính là đi về nghỉ ngơi, vậy ngài..."
"Như vậy... Vậy biểu muội về nghỉ ngơi trước, ta qua thỉnh an cậu mợ, một lát trở lại thăm muội."
Tôi thản nhiên cúi đầu, khom người quay đầu bước đi, cũng không nghĩ trông nom người trẻ tuổi này tâm lý có ý nghĩ gì. Tôi đã không phải vị tiểu thư quý tộc trước kia, chỉ là một khách qua đường bị lạc, ân oán nam nữ trong đó tôi cũng không nghĩ bước vào phá hỏng. Trên đường đi, Tiểu Đào không ngừng nhìn trộm tôi, trong lòng tôi đều hiểu, trước kia vị tiểu thư này gặp biểu ca cũng không tỏ vẻ mặt cùng thái độ như thế này.
Vượt qua vài khúc rẽ, cuối cùng đã trở về, vào phòng bỗng nhiên cảm thấy căn phòng thật mát mẻ, vốn định ngã ngay lên giường, nhưng lập tức nghĩ đến hai nha hoàn còn ở bên cạnh, không thể làm gì khác hơn là thuận thế ngồi xuống giường, thả lỏng tâm tình tinh tế ngẫm lại những cuộc gặp gỡ nửa ngày nay.
"Tiểu thư?"
"Hả, làm sao?" Ngẩng đầu liền thấy Tiểu Đào đứng trước mặt: "Người có phải hay không... À... Ta muốn hỏi bây giờ tiểu thư có muốn ăn gì đó?"
"Tốt! Mới rồi cũng rất đói bụng, ngươi lại nói như thế, cảm giác càng đói." Tôi cười nói. Hai nha đầu cũng cười, xoay người đi ra ngoài.
"Chờ một chút." Tôi gọi lại các nàng: "Bình thường đối đãi các ngươi như thế nào?" Hai người hai mặt nhìn nhau, không biết tôi vì sao hỏi vậy, Tiểu Cúc nói: "Tốt lắm ạ, tiểu thư mặc dù không thích nói chuyện, nhưng chưa bao giờ trách phạt chúng ta, luôn đối xử điềm đạm."
"Ồ, vậy tâm sự của ta các ngươi cũng hiểu rõ?" Tiểu Cúc ngây ngẩn cả người, Tiểu Đào lập tức đi lại đây: "Người muốn nói chuyện của biểu thiếu gia?"
"Ừ." Tôi gật đầu, nghĩ thầm mượn cơ hội này chuẩn bị rõ ràng, tránh ngày sau ứng phó không ra.
"Ừ." Tôi gật đầu, nghĩ thầm mượn cơ hội này chuẩn bị rõ ràng, tránh ngày sau ứng phó không ra.
"Hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tất nhiên đối với nhau sâu sắc, lần này người với lão gia tranh chấp, cũng không phải vì..." Nói đến đây, Tiểu Đào dừng lại, có thể vì cảm giác chính mình nói nhiều, sắc mặt có chút sợ hãi.
"Không có gì đáng ngại. Ta hôm nay cũng nhìn thấy, vì cha mẹ thân tộc, ta phải tham gia tuyển tú, cho nên không nghĩ phức tạp thêm, lại vừa chậm trễ người nào khác." Tôi mỉm cười nói: "Các ngươi thân thuộc với ta như thế, bình tĩnh sẽ minh bạch sau này nên làm như thế nào."
"Dạ, nô tỳ đã rõ." Tiểu Đào cúi người, kéo Tiểu Cúc còn đang mơ hồ, Tiểu Cúc cũng vội vàng khom người xuống. "Tốt lắm, hai người tranh thủ giúp ta chuẩn bị chút cơm đi." Tôi phất phất tay, khiến các nàng đi xuống.
Rốt cục đã an tĩnh, tôi đứng lên đi lại trong phòng, nghĩ tới phương xa người nhà có thể hay không vì tôi lo lắng mà tôi đến khi nào, phải làm sao mới có thể trở về? Nghĩ tới nghĩ lui, cảm giác trong lòng rối như tơ vò, nhưng thế nào cũng không nghĩ ra một đầu mối. Chỉ là mơ hồ cảm giác, hình như chỉ cần quay lại Cố Cung, trở lại căn phòng tôi bị lạc nọ, mới có thể tìm được đáp án. Nói cách khác, vô luận thế nào, tôi phải tham gia tuyển tú, như vậy mới có cơ hội tiến vào nơi mà không phải người nào cũng có thể tùy tiện đi vào.
Nghĩ ra phương hướng rõ ràng, cảm giác tâm lý dễ chịu đôi chút, không khỏi lại có chút kích động. Nghĩ tới ngày đó nhất định rất thú vị, có phải hay không như trong sách, trên phim ảnh đúng như thế? Có thể biết kết quả cuối cùng, nhưng lại có cơ hội nhìn thấy nhân vật trong lịch sử, rồi sẽ phát sinh chuyện gì đây?
Ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân, mơ hồ có mùi thơm thức ăn. Ha hả, nước miếng tôi đều muốn nhanh chảy ra rồi, nơi này không có rau dưa bị ô nhiễm, khẳng định vị rất ngon. Tôi duỗi lưng một cái, trong lòng lớn tiếng nói, hôm nay trước hết ăn cơm thật no, ngày mai tốt hay xấu, cũng là chuyện của ngày mai. Nhưng tôi khi đó còn không biết, ngày mai thật sự có chuyện đáng ngạc nhiên đang chờ tôi.
*
Chú thích:
(1) Tương Hoàng kỳ: thuộc Bát kỳ, một chế độ tổ chức quân sự đặc trưng của người Mãn Châu và nhà Thanh (sau này), đặc trưng của Bát Kỳ là mỗi đơn vị được phân biệt bằng một lá cờ khác nhau, tổng cộng có tám lá cờ cơ bản theo đó mọi người dân Mãn Châu đều thuộc một trong tám "Kỳ", đứng đầu là một kỳ chủ và tư lệnh tối cao là Đại Hãn, đó vừa là các đơn vị dân sự vừa mang tính chất quân sự. Thứ tự ưu tiên của các kỳ cao nhất là Chính Hoàng kỳ (Cờ Vàng chính), thứ đến là Tương Hoàng kỳ (Cờ vàng nhạt hay Cờ Vàng có viền, ví dụ: Vàng viền đỏ), tiếp đến là Chính Bạch kỳ (Cờ Trắng chính), sau đó là Chính Hồng kỳ (Cờ Đỏ chính), thứ nữa là Tương Bạch kỳ (Cờ màu Sữa hay Cờ Trắng viền), thấp hơn là Tương Hồng kỳ (Cờ Hồng hay Cờ Đỏ viền), kế cận là Chính Lam kỳ (Cờ Xanh chính) và thấp nhất là Tương Lam kỳ (Cờ màu Xanh lơ hay Cờ Xanh viền). Chế độ Bát Kỳ do Nỗ Nhĩ Cáp Xích sáng lập và được hoàn thiện dưới thời kỳ trị vì của Hoàng Thái Cực.
Ngoài Bát Kỳ là người Mãn (Mãn Châu Bát Kỳ), Hoàng Thái Cực còn tổ chức thêm Bát Kỳ người Mông Cổ (Mông Cổ Bát Kỳ) và Bát Kỳ người Hán (Hán Tộc Bát Kỳ) và Lục doanh người Hán để nhằm tăng cường thêm quân số của nhà Thanh để đủ lực lượng thực hiện các cuộc viễn chinh, đặc biệt là cuộc xâm lược Trung Hoa. Cùng với việc mở rộng lãnh thổ, Hoàng Thái Cực phỏng theo cơ cấu Bát kỳ Mãn Châu, tổ chức phát triển thêm các kỳ Mông Cổ ("Mông Cổ Bát Kỳ") và sau đó là các kỳ Hán ("Hán quân Bát Kỳ").
(2) Thái Tổ Thái Tông: Hai vị hoàng đế đầu tiên của Nhà Thanh - Thái Tổ Hoàng đế Nỗ Nhĩ Cáp Xích và Thái Tông Hoàng đế Hoàng Thái Cực.
(3) Hồng nhan vị lão ân tiên đoạn: Má hồng chưa phai, tình đứt đoạn - trích "Hậu cung từ" của Bạch Cư Dị.
(4) Tăng quang diệu cổ: Làm hiển hách, vinh quang cho gia tộc.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");