Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Phù ——" tôi thở một hơi dài, chỉ cảm thấy cả người đau nhức, không nhịn được lấy tay vỗ bả vai, lại nhìn xung quanh tìm một chỗ ẩn nấp, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.
Đang tìm cách rời khỏi cái chỗ kinh khủng kia. May mắn Đức Phi có chuyện căn dặn, tôi vội đi làm ngay, lúc này mới thở phào một tiếng. Vừa rồi đã sai tiểu thái giám trở về tìm Đông Mai, kêu nàng lấy đồ, tôi được dịp rãnh rỗi, liền thở phào. Tôi dựa vào cây cột ở hành lang ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn bầu trời sao, gió mát thổi vào mặt, tiếng sáo trúc ẩn ẩn truyền đến, thật hy vọng cảm giác này có thể kéo dài mãi. Ở nơi này càng lâu, lại càng thấy sợ, chỉ cảm thấy mình đã thay đổi. Tôi đảo mắt nhìn Thủy Đình* bên kia, ánh đèn mơ hồ hiện ra bóng dáng của Thập tam a ca cùng Tứ a ca.
"Aizz!" Tôi khẽ thở dài, Thập tam a ca có cảm tình đặc biệt với tôi, trong lòng tôi cũng không cảm thấy mừng. Giấc mơ Cô bé lọ lem cùng hoàng tử, chỉ sợ cô gái nào cũng từng mơ a! Nói về chuyện cổ tích thì, cũng chưa bao giờ viết về chuyện sau khi họ hạnh phúc mãi mãi về sau. Tôi không nhịn được cười khổ, chỉ sợ hiện thực khác với tác giả viết, cũng không có cách a, cuộc sống không giống như cổ tích, không phải sao? Tôi khép hờ hai mắt, nghĩ hiện giờ chuyện của tôi và Thập tam a ca thật giống cổ tích, còn sau này thì sao? Tôi rùng mình, mở to mắt, không nhịn được nhìn bóng dáng kia. Đến lúc đó, cổ tích kết thúc, hắn cũng sẽ lợi dụng tôi, sau đó không lưu tình chút nào... Tôi không dám nghĩ, chỉ cảm thấy bóng dáng Thập tam a ca ngày càng mơ hồ...
"Minh Vi cô nương?" Tôi sửng sốt, ngồi dậy thấy tiểu thái giám đi xung quanh tìm tôi. Tôi vội đứng dậy, dùng tay áo lau nước mắt, tự trấn định, bước ra:
"Ta ở đây, vất vả cho ngươi rồi."
Nhìn thấy tôi, hắn ta vội chạy tới:
"Cô nương, vật này giao cho cô, có chuyện gì cô cứ nói một tiếng là được."
Tôi cười nói:
"Được, đã hiểu. Ngươi đi đi!"
Tiểu thái giám hành lễ sau đó liên lui xuống. Tôi cầm đồ đi tới thủy đình.
"Vút vút!"
Đột nhiên tiếng roi vang lên, tôi sửng sốt, một bóng mờ hiện lên,tim nhảy loạn. Là Tĩnh Tiên**, Hoàng đế tới. Tôi ngẩng đầu nhìn, một loạt đèn lồng đang tiến tới, từng bước từng bước, trong đình lặng ngắt như tờ, các nô tài đều quỳ xuống, tôi cũng không dám thở mạnh, nuốt xuống một ngụm nước miếng.
Rất gần rồi. Đi đầu là một người đàn ông trung niên dáng người vừa phải, bước đi bình thản, tôi nhìn kỹ lại, khuôn mặt dài, dưới hàng lông mày dài mảnh là một đôi mắt trầm tĩnh, cơ trí, để chòm râu, được cắt tỉa gọn gàng. Một thân áo khoác dài màu trăng xanh, xen lẫn một áo lót màu vàng, vẻ mặt ôn hòa.
Tôi lăng lăng nhìn người đến gần. Trời ơi! Đây là vị, trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, lưu danh sử sách một đời minh quân —— Khang Hi hoàng đế sao? Trong lúc tôi nghĩ ngợi lung tung, Khang Hi đã đi lên thủy đình, chỉ nghe phía trên vang lên một trận đồng thanh vạn tuế, một giọng nói mười phần ôn hòa truyền tới: "Yến tiệc này là của trẫm, không cần cậu nệ tiểu tiết, cứ tự nhiên là được." Chỉ nghe phía trên một trận tiếng nịnh nót phụ họa theo, tôi không nhịn được cười, xem ra ai cũng không dễ dàng, vuốt mông ngựa( nịnh nọt) vất vả, chịu vị kia cũng rất vất vả.
Tôi lặng lẽ đi lên, thấy mục tiêu của mọi người đều ở trên người hoàng đế, tôi nháy mắt với Đông Liên. Nàng nhẹ nhàng đi tới, tôi đem đồ vật giao cho nàng, sau đó tỏ ra không thoải mái, nói với nàng: "Ta muốn ra ngoài hít thở không khí một chút." Nàng thấy tôi như vậy, nói một tiếng cho tôi trở về là được, nàng đi cùng nương nương quay về là được. Tôi vừa nghe thấy hợp ý, nhìn nàng lặng lẽ đến bên cạnh Đức phi nói gì đó, nương nương không nhìn tôi, chỉ gật đầu, tôi nhẹ nhàng thở ra, ha ha, xem ra không thành vấn đề.
Quả nhiên, Đông Liên nhìn tôi gật đầu. Tôi cười cảm ơn, xoay người đi ra ngoài, vừa né tránh các cung nhân đang mang thức ăn lên. Vừa bước xuống lầu, chợt nghe giọng nói của Hoàng thượng truyền đến: "Lão Thập, sao lại im lặng như vậy? Ai làm con bực mình phải không?" Tôi vừa muốn trượt chân, thiếu chút nữa là ngã rồi, chỉ cảm thấy trái tim lập tức muốn nhảy ra ngoài, vội trấn định, bước nhanh xuống lầu. Ẩn ẩn truyền đến giọng nói của Thập gia, tôi một chút cũng không muốn nghe, một mạch chạy khỏi nơi đó...
"Phù phù..." Tôi chạy muốn hết hơi, mới chậm rãi đi chậm dần. Tôi khom lưng lấy tay chống đầu gối, thở hổn hển, trong đầu lộn xộn. Hoàng thượng vì sao hỏi như vậy? Chỉ là tùy ý hỏi, hay là đã biết cái gì...
(*)Thủy Đình: Môt loại nhà dựng trên mặt nước,không có tường bao quanh, và thường có dạng lục giác, bát giác hoặc tròn. Không phải nhà múa rối như ở Việt Nam, mà là nơi che nắng mưa, hoặc nghỉ chân.
Tôi ngẩng đầu nhìn, đây là chỗ nào? Nghĩ lung tung cũng không biết đã chạy đến chỗ nào. Hồ nước bị gió đêm thổi liền rung động, Dương Liễu theo gió mà múa, bên hồ cũng lập lòe một ngọn đèn lồng, thật là yên tĩnh. Tôi đi tới bên hồ tìm tảng đá bằng phẳng ngồi xuống.
Aizz! Xem ra trong sách viết đúng rồi, thật sự Hoàng đế có một hệ thống tình báo của riêng mình, muốn giấu diếm được người không dễ, hơn nữa trong cung đều là địa bàn của người. Nghĩ lại, tuy rằng tôi không quan trọng gì, nhưng người có mưu tính gì với các con của mình chứ, Hoàng đế không hẳn là không biết. Vậy lời người vừa nói ra là cảnh cáo sao? Cảnh cáo ai đó? Bát gia? Hay là Tứ gia...
Tôi nhớ rõ 42 năm Sách Ngạch Đồ* mưu nghịch Khang Hi, hiện tại mới 40 năm, vị trí thái tử vẫn ổn định, huynh đệ tranh chấp không nghiêm trọng lắm, kia...
Ha ha, tôi không nhịn được cười khổ, xem ra Băng Dày Ba Thước** nha! Các vị a ca đã sớm cắn răng từ lâu, chỉ là họ chưa có cơ hội thôi!
Từ từ nhắm hai mắt, lẳng lặng nhớ lại vị trí của căn phòng kia, quyết định sau khi hồi cung, dù thế nào cũng phải tìm đến chỗ đó, không nên phong hoa tuyết nguyệt, tôi lấy mạng sống ra thừa nhận, tôi không nên ở...
Quên đi, dù sao Thập tam a ca cũng không bị hại chết, là tự nhiên tử vong!
Lòng chợt cảm thấy đau, chỉ cảm thấy là vì mình ích kỷ tìm cớ, nhưng lại cảm thấy trên đời này không ai chia ly với người khác lại không thể sống. Mặc dù xảm nhận của tôi với Thập tam a ca khác nhau, nhưng...
Aizz! Vẫn không nên tự mình đa tình.
Tôi nửa nằm xuống, nghĩ đến đau đầu. Nếu mâu thuẫn như vậy, dứt khoát không nên nghĩ nữa, dù sao toàn bộ tình hình bây giờ cũng không phải do tôi nắm giữ, đành phải đi từng bước từng bước. Nghĩ như vậy khiến cho tôi cảm thấy khá hơn rồi, không có cảm giác bị phản bội, lúc này mới bình tĩnh. Cứ như vậy đợi một hồi lâu, đột nhiên cảm thấy trước mắt giống hệt lần đầu tôi gặp Thập tam a ca, ngẫm lại tình cảnh ngày đó, tôi không nhịn được bật cười, tên tiểu tử kia...
Tiếng chân đạp đá "rắc Rắc" truyền đến. Tôi giật mình, có người đến, vừa muốn xoay người ngồi dậy, đột nhiên cảm thấy có thể là Thập tam a ca, đây là Tâm Hữu Linh Tê Nhất Điểm Thông*** sao? Tôi không nhịn được cười, không đứng dậy, chỉ dùng lực bả đầu ngửa ra sau, liền mất thăng bằng...
"A!" Tôi hét lớn, liên tục không ngừng xoay người đứng lên. "Ôi!" Xoay đến chân, ngoảnh lại nhìn, vội phúc thân: "Nô tỳ thỉnh an Tứ gia, Tứ gia cát tường." Tứ a ca lẳng lặng đứng ở nơi đó nhìn tôi, tôi giữ nụ cười trên môi đứng ở nơi đó. Hắn không lên tiếng, thật sự tôi sợ hắn, nói cái gì cũng không dám lộn xộn. Đột nhiên hắn đi tới, ngồi ở chỗ tồi vừa ngồi:
"Ngồi đi."
"A?" Tôi ngây ngẩn cả người. Tứ gia vừa mới nói cái gì, giống như để cho tôi... "Ngồi chỗ này." Hắn vỗ vỗ bên cạnh. Tôi nuốt nước miếng, cười làm lành nói: "Nô tỳ sao dám cùng ngài ngồi chung..." Tôi đang nói không bỏ sót từ nào, hắn quay đầu nhìn tôi, tôi phi nhanh tới ngồi xuống. Liền nhìn ánh mắt đầy uy lực của hắn, sau này hắn sẽ trở thành hoàng đế. Tôi theo bản năng quay đầu tìm Thập tam a ca, ở trong cung từ trước đến nay bọn họ rất ít khi tách ra, như thế nào lúc này chỉ còn có...
"Hôm nay ngươi đắc tội Thập a ca phải không?" Tôi khựng lại, sao hôm nay ai cũng hỏi vậy a? Không nhịn được có chút không kiên nhẫn, đành phải nhịn nói: "Cũng không có gì, chỉ nói với Thập gia hai câu."
"Phải không? Vừa rồi Hoàng thượng cũng hỏi hắn làm sao vậy." Tứ a ca thản nhiên nói. Lực chú ý của tôi lập tức liền tập trung lại, chờ câu sau. Tứ gia nhẹ nhàng bĩu môi: "Lão Thập nói, không cẩn thận bị chó cắn, hừ hừ!" Ta sửng sốt, lửa "bùng" trên trán, thốt ra: "Thế thì làm khó Thập gia rồi, tới trước cắn con chó này!" Tứ a ca sửng sốt nghiêng đầu nhìn tôi.
Aizz! Tôi lỡ lời, có chút cảm giác tự sa ngã, chẳng lẽ sống ở tiền triều quá lâu, đến cả năng lực khống chế ngôn ngữ cũng kém hơn sao? Tôi muốn khóc, cũng không dám nhìn Tứ a ca. "Ha ha!" Tôi ngẩng đầu nhìn, Tứ a ca thế nhưng đang cười, rất vui vẻ, tôi có cảm giác chân tay luống cuống, chính là lẳng lặng nhìn hắn. Hắn dần dần ngưng cười, chỉ yên lặng nhìn... Hắn chậm rãi duỗi tay lại, tôi một chút cũng không dám động...
"Aizz!" Tôi lười biếng ngồi ở hành lang gấp khúc, nơi này phong cảnh rất tuyệt, có thể nhìn thấy nửa Tử Cấm thành. Trường Xuân cung là nơi hẻo lánh nhất ở tây lục cung, cách Trữ hoa viên không xa, bởi vậy hành lang gấp khúc ở cạnh núi giả, cùng phong cảnh chung quanh hòa làm một thể. Mặt trên đường hành lang có hai lầu, bởi vì nơi đó râm mát lại thông gió, cho nên Đức phi đều cất thư tịch thư họa ở đây.
Hậu phi trong cung đều biết chữ, bởi vì Khang Hi hoàng đế thích đọc sách, cho nên mặc kệ thích hay không, người nào trong cung cũng đều cất giữ không ít thư họa, sách cổ cùng sách quý. Đức phi thích yên tĩnh, liền chọn chỗ này, gặp ta hiểu biết chữ nghĩa, liền giao toàn bộ bộ sách thư họa giao cho tôi quản lý, tất nhiên tôi vui muốn chết. Bởi vậy mỗi ngày, hoặc là sắp xếp lại sách, hoặc là xử lý thư từ qua lại của nương nương, lại không cần tôi dọn dẹp, nơi này cũng luôn sáng sủa sạch sẽ. Có khi ở đường hành lang gió mát thổi vào, từ trên cao, trên núi cao nhìn xuống, ngày qua ngày cũng thấy mãn nguyện.
Lập tức đã đến giữa thu, năm nay là lúc cử hành kì thi Hương. Đại Thanh thi Hương phân ra hai kinh mười ba tỉnh(?), nghe nói mỗi tinh trường thi đều có mấy nghìn người tham gia. Nếu thông qua thi hương, liền xưng là cử nhân, liền được tới Bắc Kinh thi hội. Đến lúc đó, cái gọi là mười năm gian khổ học tập sẽ có kết quả. Hoàng đế rất coi trọng việc này, không chỉ ủy nhiệm quan viên mà người tin cậy, còn đưa con của hắn tới, trên danh nghĩa là học tập, nhưng thực ra là để giám sát. Cũng bởi vì, Tứ a ca cùng Thập tam a ca cũng đi Chiết Giang mấy ngày. Hôm kia có thư gửi cho Đức phi, nói là đã nhiều ngày rồi, cũng sắp quay về, kêu nương nương không cần quan tâm.
Nói đến thú vị, Thập tứ a ca thật sự cùng Tứ a ca không thân thiết. Lúc này, hắn cũng chờ lệnh đi cùng Bát gia đến Tứ Xuyên. Cũng không biết trong lòng hoàng đế nghĩ gì, không nói gì, tôi ở một bên nhìn Đức phi trong lòng cũng không thanh thản.
Trong hoa viên trông rất nhiều cây hoa quế,từng từng ngọn đèn lồng băng lụa mỏng vì sắp đến tết Trung thu, hết thảy đều tiến hành đâu vào đấy. Mùi hoa thản nhiên bay quanh tôi, tôi từ từ nhắm hai mắt lẳng lặng thở...
Ngón tay hơi lạnh kia nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má của tôi, lại sờ soạng môi của tôi...
"A!" Tôi mở mắt ra, chỉ cảm thấy tim nhảy loạn lên, đã qua một tháng rồi, tôi chỉ muốn yên tĩnh, nhưng vẫn cảm thấy Tứ a ca đụng chạm. Tôi nặng nề tựa cái ót vào cây cột, theo bản năng nhìn lên xà nhà được trạm trổ, hình như là Hằng Nga Bôn Nguyệt. Tôi nhếch miệng cười khổ, không nhịn được nhớ tới ngày đó...
"A!" Tôi đứng dậy, đã quên nơi này có dòng suối, bị rêu xanh làm trượt chân. "Tách" liền đặt mông ngồi trong nước. Tứ a ca hoảng sợ, chúng ta liền như vậy ngơ ngác nhìn đối phương...
"Ha ha!" Tứ a ca đột nhiên cười lớn. Tôi lẳng lặng không biết làm sao, chỉ vô ý thức nghĩ loạn: tôi không phải người duy nhất thấy nụ cười của hắn nhỉ?
Mặt trời cũng có thể mọc đằng tây nha! Đang nghĩ lung tung, một bàn tay liền kéo tôi đứng lên. Tôi vội lui về phía sau hai bước, chỉ cảm thấy mông lạnh lẽo, có chút xấu hổ.
Tứ gia cũng không nói gì. Tôi thật sự nhịn không được, lấy hết dũng khí giương mắt nhìn hắn, đáy mắt màu đen kia có cảm xúc mà tôi chưa từng thấy qua, tôi cúi đầu xoay người phúc thân: "Nô tỳ cần phải trở về. Đêm lạnh, cũng mời chủ tử sớm đi nghỉ." Nói xong xoay người bước đi, cũng bất chấp cái gì mà quy củ. Tay Tứ a ca kéo tôi lại, tôi một chút cũng không muốn quay đầu, tình hình như vậy đã vượt qua phạm vi khống chế của tôi, tôi thật sự rất sợ.
" Vừa rồi hình như Tứ gia đi hướng này..." Một trận tiếng người truyền đến, Tứ gia sửng sốt, tôi nhân cơ hội quăng tay hắn ra bước đi, hắn cũng không ngăn tôi.
(*)Sách Ngạch Đồ: là đại học sĩ thời Khang Hy Đế triều Thanh, xuất thân từ bộ tộc Hešeri (Hách Xá Lý thị), thuộc Mãn Châu Chính Hoàng kỳ. Sách Ngạch Đồ và Nạp Lan Minh Châu ( Đại học sĩ) có vị thế ngang bằng nhau, chèn ép lẫn nhau, bách tính Bắc Kinh vì thế chế ra ca dao: "trời muốn bình, giết Lão Minh; trời muốn an, giết Sách Tam" (天要平,殺老明;天要安,殺索三).Khang Hy Đế từng nhiều lần trách phạt Sách Ngạch Đồ song sau lại trọng dụng, rõ ràng có ý dùng ông để chế ngự Minh Châu, cũng như có suy xét đến vấn đề phế lập thái tử. Sách Ngạch Đồ bị Hán hóa rất sâu, đồ cổ tốt, phàm là từ thời Hán Đường đến thời sau, dù là đỉnh, hoạch (chảo), bàn (khay, mâm) hay vu (lọ), Sách Ngạch Đồ chỉ cần xem là biết thật giả, không ai dám lừa dối. Đến ngày 19 tháng 5 năm Khang Hy thứ 42 (1703), Khang Hy Đế hạ lệnh bắt giam Sách Ngạch Đồ, cuối cùng do Thái tử tranh vị mà bị xử tử. Đồng đảng của Sách Ngạch Đồ có nhiều người bị giết, bị giam, bị lưu đày.
(**) Băng Dày Ba Thước: nguyên văn là “Băng dày ba thước, đâu phải do lạnh một ngày”, ý nói không thể một sớm một chiều đã nên chuyện.
(***)Tâm Hữu Linh Tê Nhất Điểm Thông: Một câu trích từ bài thơ Vô Đề (Tạc dạ tinh thần tạc dạ phong(*Đêm qua sao trời, đêm qua gió nổi
) thời Đường của Lý Thương Ẩn.
Nguyên văn là:
Tạc dạ tinh thần tạc dạ phong
Họa lâu tây bạn quế đường đông
Thân vô thái phượng song phi dực
Tâm hữu linh tê nhất điểm thông
Cách tọa tống câu xuân tửu noãn
Phân tào xạ phúc lạp đăng hồng
Ta dư thính cổ ưng quan khứ
Tẩu mã lan đài loại chuyển bồng
Tẩu mã lan đài loại chuyển bồng
Nghĩa là:
Đêm qua sao đầy trời, đêm qua gió nổi
Bên tây lầu hoạ, phía đông nhà quế
Thân ta không có đôi cánh phượng lộng lẫy bay cao
Nhưng trong lòng có điểm sừng tê để cảm thông
Ngồi xa nhau chuốc chén rườu xuân nồng ấm
Cùng chia nhau niềm vui dưới ánh nến hồng
Ôi, nghe tiếng trống giục đi việc quan
Ruổi ngựa tới lan đài như ngọn cỏ bồng
*thính cổ ưng quan:Quy chế thời Đường, quan chưởng cung môn hết đêm đánh trống mở cửa, nghe tiếng trống là các quan đi chầu.
**Linh tê: một loài tê, cũng gọi là tê thông thiên; sừng bên ngoài có vệt trắng như tơ, bên trong có lỗ nhỏ thông suốt từ gốc đến mũi …
***Lan đài: còn gọi là ngự sử đài, tên một cơ quan trong triều đình cổ, giữ nhiệm vụ can gián vua và vạch lỗi các quan.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");