Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nghĩ tới đây, tôi thở dài, xoay xoay cổ. Gió trên mặt hồ thổi khá lâu, nếu tiếp tục, chắc tôi sẽ bị cảm mất. Xoay người hướng bên phải đi, tôi nhớ vừa nãy hỏi một tiểu thái giám, hình như Đông Liên các nàng cùng với hạ nhân đều ở khoang thuyền chờ hầu hạ. Hay là đi tìm các nàng trước, đối với chuyện hôn nhân này che giấu cũng không được, sớm muộn cũng phải nói ra. Tuy nghĩ vậy, nhưng nghĩ tới cảnh đó, không biết nói thế nào. Gió thổi, đèn giấy đung đưa, sóng nước gợn lăn tăn, bước xuống một cái cầu thang, như này cũng chắc chưa bao xa, chỉ là trước mắt có chút lờ mờ, tôi híp mắt lại, lấy tay vịn vách tường, cố gắng đi về phía trước. Ánh lửa lóe lên, một bóng người xuất hiện. Tôi khẽ giật mình, không tự chủ dừng bước, nhìn bóng người phía trước thoắt ẩn thoắt hiện, có thể đoán được là ai, trong lòng chỉ sợ là hắn... Không chờ tôi nghĩ ngợi, người kia đã đi tới. Tôi ngẩn cả người, đúng là Tiểu Xuân. Trong lòng buông lỏng một chút, không rõ mình như thế nào... Tôi giật giật khóe miệng, tạm thời không nghĩ nữa, Tiểu Xuân ở phía trước khiến tôi cũng không nói lên lời. Thực tế vừa rồi, gặp Tiểu Xuân, cái vẻ đẹp kia cũng bị màn đêm che hết.
"Ai" tôi nhẹ thở dài một hơi, hướng bốn phía mà nhìn, bên phải có một chiếc thuyền con, xem ra là rất yên lặng. Tôi xoay người, hướng chỗ đó mà đi tới.
Trong lòng biết rõ Tiểu Xuân sẽ đi tới. Làm gì có chuyện trùng hợp chứ, một ngày gặp nhau hai lần.
Gió lúc này làm tôi cảm thấy thoải mái, chỉ là như muốn gào thét. Trong lòng hiểu rõ, nếu tôi sáng suốt sẽ quay người rời đi, thay vì nghe nàng ta kể chuyện mà gây hại tới cuộc sống của tôi. Tiểu Xuân và Thái Tử tình cảm lưu luyến, có lẽ vì quá nhiều bất đắc dĩ nên tôi cũng chẳng hiểu lắm. Tôi cười khổ, cũng chẳng gọi là bất đắc dĩ, Tiểu Xuân nàng ta cũng không phải là... Vừa quay đầu, nhìn hướng Tiểu Xuân. Nàng như có suy nghĩ mà nhìn tôi, hoặc là xuyên qua tôi mà nhìn phía xa, tôi lặng yên đứng một bên, cái gì cũng không muốn nói, mà cũng không muốn. Ở hiện đại, mối quan hệ nam nữ là rất rộng, cái gọi là thứ ba cũng không dễ, huống chi đây còn là phong kiến cổ đại,...
"Tiểu Vy, vẫn là mệnh tỷ tốt." Thanh âm Tiểu Xuân truyền đến, làm tôi giật mình, đưa mắt nhìn sang, Tiểu Xuân bộ dạng lạnh lùng, đang nhìn cổ tay tôi, theo ánh mắt nàng mà nhìn lại, chiếc vòng phỉ thúy ở tay tôi nhu hòa mà lóe sáng. Tôi đưa tay che lại, đương nhiên mục đích cũng không giống như Tiểu Xuân, tôi chỉ là không muốn nhìn thấy nó. Mấp máy miệng, tôi đem ánh mắt nhìn thẳng Tiểu Xuân, nàng sững sờ lại không dám nhìn tôi, ánh mắt nhìn chỗ khác, nhìn nàng sợ hãi, bất quá cũng không cam lòng lại có chút đáng thương. Giờ tôi mới hiểu cái gì gọi là người đáng thương tất có chỗ đáng hận... "Muội vẫn là... coi như chưa có gì đi." Tôi khẽ nói, Tiểu Xuân có chút run lên, lại cắn chặt môi, không nói lời nào, tôi mở miệng, lại không nói nên lời. Cứ vậy mà đứng đối mặt không nói gì trong chốc lát, tôi nhẹ đi tới cạnh nàng, nhìn phía vách tường mà nói "Ta sẽ nhớ rõ đoạn thời gian mà chúng ta mới quen nhau, đến bây giờ vẫn nhớ." Tôi quay đầu nhìn nàng, Tiểu Xuân ngẩng đầu nhìn tôi, mắt đã đỏ bừng, nhưng không có nửa giọt nước mắt, tôi mỉm cười "Về sau ta sẽ vẫn nhớ rõ." Tiểu Xuân dừng lại, quay đầu nhìn tôi, tôi nhìn nàng, nhấc chân đi về phía trước.
"Đây chính là số phận của muội." Tôi đang muốn lên cầu thang, Tiểu Xuân đằng sau nói vọng lại. Tôi không khỏi nhíu mày. Không quay đầu lại, chỉ trầm giọng nói "Đây không phải số phận của muội, là lựa chọn của muội, đừng bao giờ đổ lỗi cho số phận." Nói xong liền nhấc chân đi, không quay lại nhìn bộ dạng của Tiểu Xuân. Chỉ là trong lòng như lửa thiêu. Nhanh chóng bước đi, không biết nên bày tỏ gì tâm trạng, hiện tại chỉ muốn tới một chỗ không người, yên tĩnh mà nghỉ ngơi, cái gì cũng không muốn.
"Ôi!" Đi quá nhanh, vô tình vấp ngã, mặt mũi muốn bầm dập, phản ứng không kịp, một cánh tay kéo tôi lên để tôi ngã vào một cái ôm ấm áp. Tôi thở hổn hển trên người hắn, có mùi xạ hương truyền đến, cảm giác đầu óc như muốn hóa bột...
Hô hấp chưa hồi lại, tôi vội lui về phía sau, phúc hạ thân "Nô tỳ thỉnh an Tứ gia." Tứ a ca đứng thẳng ở đó, nhìn tôi mà không nói gì, ngọn đèn dầu trong mơ hồ, phảng phất như chẳng thấy gì, chỉ có sắc mặt âm u của người tới dị thường. Không hiểu sao, tôi không muốn nhìn thẳng mắt hắn, cúi thấp đầu, liếc mắt lại thấy cái vòng tay, tôi giật mình, khuôn mặt Thập Tam bỗng hiện lên. Định trong chốc lát, tôi ngẩng đầu nhìn Tứ gia nói "Nếu như không có chuyện gì, nô tỳ cáo lui." Đợi một lát, không thấy gì, tôi định quay người rời đi. "Đây là lựa chọn của nàng?" thanh âm khàn khàn của Tứ gia truyền đến. Tôi dừng bước, thì ra hắn vừa ở đây, chắc đã nghe tôi và Tiểu Xuân nói gì, chúng tôi dù chưa nói rõ mấy, nhưng... Tôi quay lại nhìn phía hắn, ánh đèn càng làm mặt hắn hiện rõ, tĩnh mịch từ đáy mắt hắn tỏa ra...
"Vâng!" Tôi thấp giọng nói, lông mày hắn có chút nhíu lên, mí mắt không ngừng động đậy. "Đó cũng không phải là lựa chọn của ngài sao?" Tôi nhẹ nói, giương mắt nhìn hắn. Tứ gia sững sờ, sự thống khổ đã hiện lên mặt hắn, lòng tôi có chút đau xót, chưa bao giờ thấy bộ dạng này của hắn. "Ngươi thật sự rất tàn nhẫn." Tuy thanh âm Tứ gia rất nhỏ nhưng tôi vẫn có thể nghe được. Tôi cười khổ, thấp giọng nói "Nếu ta đối xử với Thập Tam gia cũng tàn nhẫn, ngài sẽ bỏ qua cho ta? Tối thiểu, trong nội tâm..." tôi dừng lại chút, Tứ gia nhìn về phía tôi, trong mắt có chút không tin, một chút kinh ngạc, cùng chút lưu luyến.
Có thể đây là lần cuối cùng cùng hắn nói chuyện, khiến tôi tự đa tình chút. Tôi nhàn nhạt cười, cẩn thận nhìn hắn "Tứ gia, sau này ngài sẽ có nhiều thứ, tin ta đi." Tứ gia khẽ giật mình, nhìn tôi không chớp mắt.
Dù sao cũng là Ung Chính hoàng đế, trong lòng vị trí đầu tiên vẫn là...
Tôi hít sâu, giương mắt cười nhìn hắn "Nô tỳ cáo lui." Tứ gia mở miệng, nhưng cũng không nói gì, chỉ là sững sờ nhìn tôi quay đi.
Lúc này tốt rồi, cái gì cũng rõ ràng, về sau không cần lo nghĩ, tôi cười rồi đi về phía trước... Vừa đi tới, Đông Liên từ một gian phòng đi ra, thấy tôi thì chạy tới "Tân phúc tấn đã tới, mới vừa rồi nhắc tới ngươi..." trong phút chốc đã tới trước mặt tôi, tôi cười toe toét, nàng lại khẽ giật mình "Ngươi sao lại khóc?"
Tôi giật mình, đưa tay lên mặt, có chút ướt, cười cười, đang muốn mở miệng, đằng sau Đông Liên thanh âm Ngân Yến truyền đến "Hừ, bay lên đầu cành, đương nhiên phải khóc." Tôi quay đầu nhìn, Ngân Yến đang dựa vào cửa, khuôn mặt đầy ghen ghét nhìn tôi. Tôi cười, xoay mặt cùng Đông Liên nói "Đi thôi, chúng ta vào trong nói." Đông Liên gật đầu, lườm Ngân Yến rồi cùng tôi đi vào một gian phòng khác. Còn chưa đi hai bước, đằng sau đã nghe thấy Ngân Yến cằn nhằn "Không phải là trắc phúc tấn thôi sao. Còn chỉ là vợ lẽ, hừ." Tôi dừng chân, còn chưa mở miệng, Đông Liên đã quay đầu nói "Nói nhăng nhít gì đấy, bình thường tỷ muội tốt, không so đo, lúc này thân phận Tiểu Vy đã bất đồng, ngươi còn nói vậy, thật đúng là không biết nông sâu, Đông Mai đang tìm ngươi, còn không mau đi." Ngân Yến mặt đỏ lên, cắn môi quay người.
"Này!" Tôi nhẹ giọng gọi, nàng hung hăng quay đầu, thấy khuôn mặt đạm mạc của tôi, ngược lại có chút sững sờ, tôi nhìn nàng "Ta khuyên ngươi,vợ lẽ mà nói, vẫn là tốt hơn." Ngân Yến bày ra bộ dạng sững sờ.
Nàng vẫn chưa rõ. Tôi lắc đầu "Ở chỗ này, ngoại trừ Hoàng hậu, người khác đều là..."
Tôi dừng một chút, nhìn về phía nàng "Vợ lẽ thì thế nào? Ngươi xem không dậy nổi sao?" Ngân Yến mặt trắng đi, không tính quá đần, tôi không để ý nàng, quay người kéo Đông Liên đi.
"Lộc cộc" xe ngựa không ngừng đưa đẩy, kinh thành đã gần ngay trước mắt, Hoàng thượng ngự giá hồi cung, theo Đức Thắng môn tiến đến, vòng qua Chính Dương môn, trên đường nghênh đốn hầu như là quan viên, dân chúng nhưng cũng là né tránh.
Đã đến Chính Dương môn, xe ngựa đột nhiên dừng lại, tôi cũng không để trong lòng, chỉ là cùng Đông Mai nói cười. Kể từ ngày hôm đó, mọi chuyện như được giải quyết, mười ba ngày vui vẻ đến rồi đi, tôi vẫn như cũ, chỉ là bên cạnh Đức Phi, cũng không đi đâu tránh gây thị phi. Hiện tại tôi cái gì cũng không muốn nói, cái gì cũng không muốn làm, ban ngày đều cùng Đông Liên các nàng nói giỡn, cùng Đức Phi nói chuyện phiếm, thậm chí còn học thêu hoa, buổi tối thì đi hầu hạ Dận Tường. Bởi vì thánh chỉ của Hoàng thượng, tiếp qua một năm chúng tôi mới được thành hôn, Dận Tường rất quy củ, buổi tối cũng không ở cùng tôi một chỗ. Tôi không sao, chẳng qua là cảm thấy mình rất hạnh phúc, bởi vậy mỗi ngày đều cười đến cười đi, đáng tiếc hiểu bản thân không cách nào cùng sự thật liên hệ, vì thế mỗi lần thấy Tứ gia bọn hắn tới thỉnh an, tôi lại né tránh. Đức Phi ngược lại rất hài lòng với thái độ của tôi, đối với tôi vô cùng tốt, có lần nhìn tôi, nói "Đáng tiếc." Tôi khờ khạo cười, trong lòng rất hiểu, một người có hai người con trai không đoàn kết, cuối cùng hy sinh còn không phải tôi. Chỉ có điều cũng may là hy sinh cho Thập Tam, cũng được tính là nhân họa đắc phúc. Nếu không hai chữ "Đáng tiếc" cũng đủ hình dung được như thế nào.
Một hồi tiếng vó ngựa truyền đến, tôi nhìn ra ngoài, một dáng người cao gầy dẫn theo đám binh mã đi qua, đang xuống ngựa ở phía trước cách không xa, chắc là vì Hoàng thượng xa giá. Tôi thuận miệng hỏi Đông Mai "Đó là ai?" Đông Mai tiến đến cửa sổ nhìn, quay đầu lại cười "Đó là Sách Ngạch Đồ đại nhân. Thiệt thòi cho ngươi, ở trong nội cung vẫn chưa biết mặt Tể tướng đương triều, ngài thường xuyên đi thỉnh an Thái hậu, nhưng lại là người nhà mẹ đẻ Thái tử gia." Tôi sững sờ quay đầu lại nhìn, mặc dù không thấy rõ, thế nhưng thấy được là một người thông minh, cảm giác này có gì đó không đúng, là gì nhỉ?
"A...!" Tôi đột nhiên kêu lên, Đông Mai giật mình "Ngươi, nha đầu kia, kêu quỷ gì vậy, hù chết ta rồi." Nàng trừng mắt nhìn tôi, tôi liền cười làm lành "Không phải, đột nhiên nhớ tới sáng nay nương nương có giao cho ta một phong thư, ta lại quên, trong chốc lát lại phải chạy."
"Khục, ta còn tưởng cái gì. Ngươi yên tâm, trở về cung, chủ tử nói phải đi thỉnh an Thái hậu trước, ngươi tới lúc đó đừng nói là một phong thư, thậm chí mười phong cho ngươi viết vẫn còn kịp." Đông Mai cười hì hì, tôi chỉ cười nhìn nàng, rồi quay lại sau, vẻ mặt trầm xuống. Không phải tôi nghĩ cái này, mà hiện tại là năm Khang Hy thứ bốn mươi mốt. Tới năm Khang Hy thứ bốn mươi hai, không phải Sách Ngạc Đồ có ý đồ với Khang Hy trong lúc nam tuần, bắt hắn thoái vị, đưa Thái tử đăng cơ sao?
Xe ngựa đã tiến vào Thiên An môn, rồi đến Đoan môn. Tôi thấy Sách Ngạch Đồ cùng mấy vị quan văn đang đứng cùng một chỗ, hắn đang cùng một người nói chuyện, người này tôi biết. Lúc ở Thừa Đức, hắn là quản binh, thân tín của Thái tử - Lăng Phổ.
Trong nháy mắt xe ngựa đã tới Tây Hoa môn, nhanh chóng bỏ qua bóng người kia, tôi nhìn thời tiết bầu trời ngoài cửa sổ, dựa người vào tường xe. Cứ tưởng rằng mọi phong ba đã trải qua nhưng chuyện thật sự lại chưa đến lúc. Theo như sử sách nói: Thái tử, Tứ gia, Thập Tam đều bình an, chỉ Sách Ngạch Đồ là bị cấm túc... Bây giờ phúc tấn bên cạnh Thập Tam lại là tôi, có lẽ lịch sử đã bị cải biến, biết được sẽ không... Tim tôi bống thắt lại, tay nắm chặt lấy ngực, có chút không thở nổi...
Xe ngựa dừng lại, tôi hít sâu, bình tĩnh lại một lát. Bất luận thế nào tôi vẫn phải đối mặt. Ai, Đông Mai xuống xe trước, tôi đi xuống sau, trách sao được, trên đời làm gì có ai không biết vận mệnh, nhưng vẫn là phải chịu khổ. Tôi cười khổ, vấn đề là tôi biết rõ người khác nhưng không biết rõ mình... Lắc đầu, tôi bước nhanh đuổi theo Đông Mai...
___________________
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");