Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hôm nay thời tiết đẹp làm tinh thần người sảng khoái. Sáng sớm đã bị nha đầu gọi dậy rửa mặt chải đầu trang điểm, tôi lờ đờ ngái ngủ, hai mắt không mở được, cũng mặc kệ nàng dày vò, lúc nàng đang định bôi vẽ lên mặt tôi, tôi liền tỉnh táo, nói làm gì cũng không nguyện ý. Tôi vốn không thích trang điểm, cho nên bất giác đi mò mặt sờ lỗ mũi, lại đánh phấn đồ hồng thế này, tôi duỗi tay vừa sờ, thấy mình càng giống trò cười. Nhưng Tiểu Đào lại bảo, làm gì có tú nữ nào để mặc mộc tiến cung? Cũng không phù hợp quy củ. Tôi nghĩ cũng đúng, vậy mặc nàng đi, chỉ nhắc nàng trang điểm thanh nhã là được. “Người cứ yên tâm, trang điểm cho người từng ấy năm, ta còn không biết mức độ sao?” Nha đầu cười nói.
Tôi nhắm mắt dưỡng thần, cảm giác đầu óc trống trải, cũng không biết đang nghĩ điều gì, Tiểu Đào tay chân luôn nhanh nhẹn, không bao lâu sau công phu của nàng đã khiến tôi tường tận. Tôi nhìn vào gương, gặp một cô gái mi thanh mục tú, sáng sủa văn nhã đang cười nhìn mình, quả thật không có nửa điểm mị tục.
“Ừm, tốt lắm. Tiểu Đào thật lợi hại, khiến ta xinh đẹp hơn nhiều.” Tôi không keo kiệt khích lệ, nha đầu vui vẻ cười: “Nào có, tại vì tiểu thư gần đây thay đổi, không giống trước.” Tôi hơi giật mình, nhìn lại nàng, nàng lại không cảm thấy gì: “Thật đó tiểu thư, cả người người bộ dáng cùng trước kia không giống, ta không nói rõ được, dù sao cũng là khác.” Tôi yên lòng, xem ra nàng chỉ cảm thấy khí chất của tôi thay đổi, không có liên tưởng đến điều gì khác, liền cười hỏi nàng: “Là biến tốt hay biến thành xấu?”
“Đương nhiên là tốt hơn, cảm thấy người trở nên vui vẻ, hơn nữa bộ dáng trở nên có nét giống đại thiếu gia, rất nho nhã.” Tôi không khỏi cười: “Tiểu nha đầu miệng càng lúc càng ngọt.”
“Mới không đâu, em đi nhận bữa sáng cho người đây.” Tiểu Đào cười.
Nhắc đến vị đệ đệ kia, tôi không khỏi nghĩ đến hôm kia nhận bức thư nhà, trong thư viết đệ đệ của tôi Minh Huy hiện là thư đồng của Bát a ca, cũng thường ở trong cung, mong bọn tôi quan tâm lẫn nhau chút ít. Tôi chưa từng gặp qua vị đệ đệ do di nương sinh này, di nương cùng muội muội cũng chưa thấy, thời điểm tôi còn ở nhà, bọn họ đều đi Tô Châu thăm người thân. Tôi khéo léo hỏi thăm Tiểu Đào, cũng chỉ biết quan hệ giữa chúng tôi khá tốt. Đệ đệ rất thông minh giỏi giang, cùng tôi cũng hoà hợp, tôi hơi yên lòng, chỉ cần không vô duyên vô cớ tìm tôi gây phiền toái là được, về phần cậu ta phải chăng có thể thông minh đến mức nhìn thấu hết thảy, cũng chỉ có thể đi một bước nhìn một bước. Đang nghĩ ngợi, chợt thấy Tiểu Xuân bước vào muốn cùng tôi chung bữa, tôi cười bảo nàng ngồi xuống cùng nhau ăn cơm. Dùng cơm xong, hai người chúng tôi tay nắm tay đi đến tiền viện tập hợp. Vừa đến tiền viện, đã thấy Nạp Lan Dung Nguyệt chúng tinh phủng nguyệt quyến rũ đi tới, đến trước mặt tôi dừng một chút, tôi cười khẽ gật đầu, nàng ta ngẩn ra, rồi bước qua. Tôi quay đầu xem Tiểu Xuân cũng đang sững sờ nhìn nàng ta rời đi, không biết đang nghĩ cái gì.
“Sao vậy?”
“A, không có gì, tỷ tỷ, chúng ta cũng qua đó đi.” Nàng như bừng tỉnh, mau chóng lôi kéo tay tôi. Tôi cảm thấy có chút buồn bực, phát giác cảm xúc của nàng không thích hợp, nhưng nàng không nói ra tôi cũng bế tắc, đành phải tự lưu tâm nhiều hơn. Chúng tôi được chia hai người một tổ lên xe ngựa, tôi cùng Tiểu Xuân không được cùng một chỗ, cô gái đi cùng xe chỉ là quen mặt, bình thường gặp cũng chào hỏi, thế nên một đường không nói chuyện.
Xuất phát hướng về Tử Cấm thành, tôi dựa vào cửa xe, ngước nhìn bầu trời bên ngoài xanh thẳm, nghĩ Bắc Kinh hiện đại nào có như vậy sạch sẽ, song không biết vì sao, tôi lại càng muốn trở về. Từ sau khi tôi tới nơi này, đây là lần đầu tiên tôi tưởng niệm người nhà cùng sinh hoạt trước kia của mình. Tôi không biết điều này nghĩa là sao, vì cái gì cùng chung một bầu trời, trong suốt trong veo thế nào cũng xem không giống. Một lát sau đã đến Tây Hoa môn. Bốn phía đứng đầy cẩm vệ, cầm đao mang kiếm, cửa cung cao cao, rất an tĩnh. Nơi này vốn ở thế kỷ 21 nhìn quen, có điều hiện tại tôi lại cảm thấy nó cực kỳ uy nghiêm, một loại cảm giác áp bách dị thường mãnh liệt, lòng tôi có chút nhảy loạn, trên mặt vẫn bình thường, quay đầu nhìn thoáng qua cô gái đi cùng, chỉ thấy nàng đang liều mạng xoay xoay khăn tay, hai mắt thẳng tắp nhìn tôi.
Xe chậm rãi đi, tôi nhìn quanh bốn phía, đình đài lầu các, cung điện san sát, cái gì cũng cao cao, đại đại, lẳng lặng, không hề gặp cả một ngọn cây. Tường đỏ ngói kim dưới bầu trời xanh, lan can cẩm thạch, đẹp đến thế nhưng lại không mang đến cho tôi một chút ấm áp, chỉ cảm thấy da gà gai ốc nổi lên, tôi bất giác xoa xoa cánh tay. Nói mà buồn cười, tôi đối nơi này rất quen thuộc, trước kia không biết bao lần lui tới, xem đường đi này hẳn là hướng Long Tông môn, đi qua một chút phía trước chính là ngự thiện phòng, lòng nghĩ sắp đến nơi nào, chắc không phải bị trực tiếp đưa đến ngự thiện phòng để băm vằm chứ…
“Xì” tôi không khỏi bật cười, hơi giương mắt, nhìn thấy cô gái nọ lấy biểu tình không thể tưởng tượng nổi xem mình, tôi cười cười với nàng, rồi quay đầu nhìn bên ngoài. Quả nhiên như tôi đoán trước, đi qua Long Tông môn liền có người hô chúng tôi xuống xe, kiểm kê nhân số sắp xếp đội hình rồi hướng Trữ Tú cung phương hướng đi đến. Tôi càng đi càng cảm thấy đường đi này với lúc tôi đi tìm Tiểu Thu khá giống, nên càng lưu ý bốn phía, nhìn xem có thể phát hiện gian phòng thần bí kia không. Thế nhưng vừa mới đi được hơn nửa đường thì phải đi theo hướng tây đến một căn đại viện mới dừng lại, mỗi người được phân đến mỗi căn nhà có một gian, có thái giám hầu hạ, một lão thái giám tuyên bố quy củ, đại ý là không thể đi lung tung, phải tuân thủ quy định vân vân. Tôi và Tiểu Xuân chỗ ở cách khá xa, bất quá cũng còn có thể, tôi nghe hình như canh giờ quy định vẫn có thể la cà.
Bước vào gian phòng của chính mình, ngắm nhìn bốn phía, chỉ có một chiếc giường đơn, bàn, ghế dựa, tủ. Tôi đem bao đồ để sang một bên, muốn uống miếng nước, nhưng lại tìm không thấy ấm nước, không khỏi nghĩ đến thời điểm còn có Tiểu Đào hầu hạ, cảm thấy ai thán, quả nhiên là từ xa xỉ mà vào tằn tiện thật khó! Mới hai tháng thôi tôi đã có tính ỷ lại. Đẩy cửa bước ra nhìn xem bên ngoài có hay không có người quản, chỉ thấy xung quanh rất yên tĩnh, hình như tú nữ nào cũng đang nghỉ ngơi, tôi từ nhỏ đã không thích ngủ trưa, lại ngại ngùng đi quấy rầy Tiểu Xuân, chỉ có thể tự mình cầm ấm nước ở trong sân đi lại, coi có thể tìm được thủy phòng hay không. Đi đến một đường hành lang, kinh ngạc phát hiện nơi này có vườn hoa nho nhỏ, núi giả, cầu nhỏ, nước chảy, không khỏi vui vẻ bước tới, ngồi lên mép đá, xem cá chép trong nước hướng tôi bơi, khả năng chúng cho rằng tôi muốn cho ăn, tôi vươn tay ra đùa nghịch chúng.
“Này, ngươi vẫn như vậy tự tại nhỉ.” Một câu trêu chọc từ phía sau truyền tới. Tôi cả kinh, vội quay đầu lại, gương mặt không hẹn mà gặp phiền nhiễu tôi hai tháng nay đang cười với tôi. Tôi đứng lên, cảm thấy có chút cao hứng, còn có cả một vài cảm xúc chưa biết tên đang xáo trộn: “Hừ, ngươi vẫn một kiểu xuất quỷ nhập thần nha, tiểu quỷ.” Hắn nhướn lông mày: “Đã bảo ngươi không được gọi ta là tiểu quỷ, chúng ta đều một dạng!”
“A a, đúng lắm.” Tôi cười, mặc kệ thế nào, ở chỗ này thấy được người mình nhận thức vẫn là một việc rất vui vẻ. Nhưng nghĩ lại, “Sao ngươi lại ở chỗ này, ngươi đi cùng ai?” Tôi nhìn thẳng hắn, chỉ gặp hắn cười vô lại tiến đến: “Ngươi hôn ta một chút, ta sẽ nói cho ngươi biết.” Tóc tôi suýt dựng thẳng, tiểu sắc quỷ này rõ là…
Đang nghĩ giáo huấn hắn thế nào. "Thập tam đệ, không được hồ nháo!” Một giọng trách mắng truyền tới, rất uy nghiêm, tôi quay đầu nhìn lại, là một người thanh niên trên dưới hai mươi tuổi, một thân trường bào thiên thanh, trên eo buộc một thắt lưng màu vàng, vẻ mặt đứng đắn, lông mày uy nghi, mặt mũi đoan chính, chỉ là đôi con ngươi tối tăm lạnh lùng, rất có cảm giác áp bách. Mà lúc này, đôi mắt kia đang yên lặng nhìn lại tôi. “Tứ ca, sao huynh tới đây?” Tiểu tử không kinh ngạc ngược lại cười hỏi.
Tuyệt, cái này quá tuyệt, tóc tôi thật sự dựng thẳng rồi, nếu còn không rõ bọn họ là ai, tôi quả thật đần độn. Tôi ngây ngốc đứng tại chỗ, nhìn nhân vật chỉ tồn tại trong sử sách rõ ràng đứng trước mặt mình, đột nhiên có một loại cảm giác muốn khóc, đầu óc hỗn loạn.
“Tứ ca, nàng là tú nữ mà đệ đã nhắc với huynh…” Giữa lúc hoảng hốt, thanh âm của tên nhóc nọ - không đúng - phải nói là Thập tam a ca bên tai tôi vang lên, tôi đột nhiên phục hồi tinh thần, phát hiện Tứ a ca, cũng chính là vị Ung Chính hoàng đế tương lai, đã đứng trước mặt tôi, tôi âm thầm nuốt nước miếng.
“Nhã Lạp Nhĩ Tháp gia?”
“A, vâng.” Tôi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, an tĩnh đáp. “Ngươi biết rõ chúng ta là ai?” Tôi sửng sốt, nhìn hắn, lại nhìn thoáng Thập tam a ca, trực giác muốn tránh né vấn đề này, chỉ cảm thấy cùng bọn họ liên hệ một chỗ không tốt chút nào. Nhưng nhãn thần của vị Ung Chính này quá đáng sợ, cảm giác như hắn đang nhìn sâu vào trong nội tâm tôi, khiến trái tim tôi có loại cảm giác đóng băng. Khả năng là vì quá khẩn trương, trái lại tôi trấn định trở về, đoan chính cúi người phúc thân: “Hiện tại biết rõ, xin thỉnh an hai vị a ca, gia cát tường.” Tôi dựa theo quy củ đã học một chút cũng không qua loa.
“Đứng lên đi."
Tôi đứng dậy ngẩng đầu, lại nhìn thấy trong mắt vị Tứ gia này có chứa nhiều ít hứng thú. “Nàng thế nào? Thú vị mà.” Thập tam a ca một bên cười hỏi. “Hừ.” Tứ gia lạnh nhạt đáp lại một tiếng. Tôi bị người khác giáp mặt soi mói như vậy vẫn là lần đầu tiên, nhưng lại bế tắc, lòng nghĩ các vị xem tôi là người chết, tôi liền sống tốt. Đang khó chịu đứng tại chỗ, chợt nghe có giọng người truyền đến…
“Tứ ca thật hăng hái, dĩ nhiên lại chạy đến bên này xem tú nữ?” Một thanh âm hào phóng truyền tới, tôi hướng về phía thanh âm nọ nhìn lại, một người đang dựa vào núi đá giả bên cạnh, mày rậm mắt to, mũi sư tử miệng rộng, đang tuỳ tuỳ tiện tiện nhìn về bên này. “Xem ra Tứ ca bình thường cũng là nguỵ quân tử nha.” Người nọ bĩu môi.
“Thập đệ, đừng nói bậy.” Bỗng nhiên một thanh âm ôn tồn khác truyền tới, tôi nháy mắt mấy cái, nhìn thấy một người từ sau núi đá giả bước ra. Áo choàng màu bạch nguyệt, thân hình thon dài, mặt tròn, mày đẹp mắt sáng, mặt mỉm cười. Hắn ta nhìn sang. Ánh mắt tôi và hắn ta vừa vặn gặp nhau, hắn ta sửng sốt, đánh giá tôi, tôi cúi đầu, bày ra lễ nghi nên có, nhưng cảm thấy đã đoán ra bọn họ là ai, trong lòng lại có chút buồn cười. Ông trời đối đãi tôi thật không bạc, vừa mới tiến cung ngày đầu tiên, đã cho tôi mở mang kiến thức nhiều như vậy nhân vật, thật không biết bao nhiêu sử học gia ghen tị với cuộc gặp gỡ này của tôi. Nhưng lại nghĩ đến trong sách sử nói về đoạn lịch sử này, giữa đám huynh đệ đang tranh giành ngôi vị hoàng đế, không khỏi thầm nhíu mày.
Tôi không muốn đi trộn lẫn nước đục, tạm thời ở lại đây chỉ là nghĩ mở mang kiến thức một phen, cũng không muốn chết ở chỗ này. Lại nghĩ về thủ đoạn của những người trước mắt, tôi đột nhiên phát hiện trên người mồ hôi lạnh không ngừng chảy, bất giác lui về sau hai bước. Nhân ảnh chợt lóe, Thập tam a ca Dận Tường nhích lại gần, tôi ngẩng đầu nhìn lại, hắn nghiêng người che ở bên cạnh tôi, tuy rằng chỉ cao hơn tôi nửa cái đầu, nhưng lại mang đến cho tôi cảm giác rất an toàn, một bàn tay cầm cổ tay tôi, rất chặt, có chút đau, nhưng tôi biết không thể nào giãy thoát phiên hảo ý này của hắn, aiz! Đứa nhóc này… Về phần người khác nghĩ thế nào, cũng chỉ có thể miễn cưỡng không để ý.
“Bát ca, Thập ca hưng trí cũng không tệ.” Tôi nghe thấy hắn mỉa mai trở về, Thập a ca nghe xong sắc mặt miễn cưỡng, mở miệng định nói gì đó, nhưng nhìn thấy Tứ a ca lại nuốt trở vào, Tứ a ca Dận Chân vẫn như thế lạnh lùng, chẳng hề ra tiếng. “A a, chỉ là ngẫu nhiên đi qua, nghe thấy bên này có tiếng người, tới đây xem xem, vừa vặn gặp phải.” Bát a ca Dận Tự cười nói.
Tôi ở một bên lẳng lặng đánh giá, rõ là bọn họ đối với lão Tứ cố kị. Còn vị đứng bên cạnh tôi tất nhiên là không ai để trong lòng, nghĩ nghĩ bất luận là chính sử hay dã sử, Thập tam a ca này vận mệnh thật là sóng gió, làm người ta đáng thương đáng tiếc. Trong lòng tôi có chút nhói lên, không khỏi nhìn về phía hắn, đôi con ngươi đen sẫm đang nhìn về phía tôi. Tôi không biết rõ biểu tình của mình hàm chứa mấy phần thương tiếc hay là cái gì, hắn sửng sốt, sau lại cười vui vẻ. Tôi ngây ngốc nhìn, chỉ cảm thấy bộ dáng vui vẻ của hắn làm người ta thấy rất ấm áp.
“Vị cô nương này…” Thanh âm ôn hòa vang lên, tôi đột nhiên bừng tỉnh, nghĩ đến tình cảnh của mình, đang cùng ai một chỗ, vội âm thầm chỉnh đốn tinh thần, đánh tỉnh mười hai thành công lực tinh thần ứng phó. Nhắc tới cũng lạ, vừa rồi tâm tình vạn phần kích động thế nhưng lúc này bình tĩnh lại, khả năng bởi vì tôi tới từ tương lai, nói là nhìn thấu sự tình cũng đúng, hoặc là tự bản thân có cảm giác đặt mình bên ngoài sự việc cũng phải, đối với đám người mình đã biết vận mệnh họ ra sao, tôi có cảm giác rất thoải mái, có chút giống như đang xem phim, chỉ là chính mình đặt mình trong đó thôi. Bất quá vẫn thầm nhắc nhở bản thân, tận lực không thể ảnh hưởng lịch sử, nói chuyện làm việc cần cẩn thận. Chính là mặc kệ thế nào, trong lòng tôi đang bình tĩnh vẫn có chút giật mình, thở nhẹ, đoan chính cúi người phúc thân: “Thỉnh an Bát gia, Thập gia, nhị vị gia cát tường, nô tỳ…” Còn chưa nói xong…
“Tỷ tỷ?!” Một tiếng thét kinh hãi vang lên, tôi không khỏi đứng dậy nhìn lại, một cậu con trai cùng tuổi đang kinh ngạc nhìn tôi, mày thanh tú mắt sáng, cùng tôi có mấy phần tương tự, tôi cảm thấy minh bạch, mỉm cười hướng hắn gật gật đầu.
“Là tỷ tỷ của ngươi sao, Minh Huy?” Thập a ca thất kinh hỏi, lại quay đầu hướng tôi đánh giá.
“Thì ra là con gái yêu của Anh Lộc đại nhân.” Dận Tự cười khẽ nói.
“Vâng, là đại tỷ của nô tài, nghe phụ thân nói hôm nay tỷ ấy tiến cung, không nghĩ bây giờ lại gặp được.” Vị đệ đệ của tôi lễ độ cung kính nói, giương mắt lại nhìn thấy Dận Chân, Dận Tường đứng ở chỗ ấy, vội đi lên hành lễ, lại thấy tôi vị tỷ tỷ này cũng không dám nhiều lời, chỉ là trong mắt lóe vô số dấu chấm hỏi. Tôi nhìn cậu nhóc, chỉ có thể cười khổ, tôi còn có thể nói cái gì, tôi cũng không hiểu thế nào mình lại đụng đến những người này. Chỉ cảm thấy giữa huynh đệ bọn họ sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt, tuy tôi đứng trên bờ, cũng bị đầu sóng này ập đến khó chịu, nói là khó chịu, nhưng lại không thể tránh ra. Đang không biết ra sao hành xử, nhìn thấy một tên tiểu thái giám chạy tới, đột nhiên đương đầu gặp mặt các vị gia, hắn cũng bị dọa sửng sốt, nhanh chóng đi lên thỉnh an, nhìn thấy tôi, muốn nói chuyện, rồi lại đứng sang một bên.
“Có chuyện gì sao?” Tứ gia hỏi.
“A, bẩm chủ tử, nô tài là đi ra tìm vị này… Ừm… Vị này cô nương. Các tú nữ đang tập hợp đi Trữ Tú cung.”
“Ồ, không phải ngày mai mới chính thức tuyển sao?” Bát a ca hỏi.
“Vâng, hôm nay Nạp Lan chủ tử cùng mấy vị chủ tử khác cùng một chỗ cầu phúc, chọn canh giờ, buổi chiều hôm nay chỉ là muốn xem trước một chút, cho nên…”
“Đã biết, ngươi mau đem vị cô nương này đi đi.” Tứ a ca nói.
Tiểu thái giám chạy tới: “Cô nương bên này, mời.” Tôi giờ mới kịp phản ứng, hành lễ với bọn họ, biết rõ Thập tam a ca vẫn nhìn mình, tôi cũng hiểu được không thể quay đầu nhìn lại. Nhóm người tinh anh ở chỗ này, sai nửa bước sẽ gieo xuống mầm tai hoạ. Tôi ưỡn thẳng sống lưng, theo tiểu thái giám rời đi, không biết có phải hay không mình sắp điên rồi, chỉ cảm thấy mấy ánh mắt nóng bỏng bắn sau lưng, lòng tôi run lên, nhưng nửa điểm cũng không muốn bị nhìn ra, dùng tinh thần đi bộ còn hơn đi xe bước đi.
Bước đến hành lang, ngăn trở tầm mắt bọn họ, vừa mới thở ra, chợt nghe Thập a ca nói: “Hừ hừ, ngày mai tuyển tú nữ, ta phải đi ngó xem náo nhiệt, Tứ ca, Bát ca, Thập tam đệ, đi cùng chứ?” Ngữ khí khiến tôi cả kinh, chỉ cảm thấy trong đó ngập tràn ác ý bất minh. Tôi mới buông lỏng tâm thì giờ lại dâng lên, không rõ ngày mai lại gặp…
“Cô nương, đi bên này.”
“A.” Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy tiểu thái giám nọ đang mờ mịt nhìn mình, giờ mới phát hiện tôi bất giác ngừng bước chân, quay đầu cũng nghe không được gì. Thở dài, mơ hồ phát hiện ra có chút sự tình đã thoát khỏi nguyên bản quỹ tích của tôi, tôi lại vô lực vãn hồi. Bước nặng nề theo tiểu thái giám, ánh mặt trời gay gắt chiếu rọi lên người tôi, tôi cảm thấy quanh thân lạnh băng, đây là lần đầu tiên tôi đến nơi này mà không dám nghĩ về chuyện ngày mai…
Vội vàng trở về, nhìn thấy mọi người đã sắp xếp xong đội hình, tôi vừa lộ mặt, mọi ánh mắt đồng loạt bắn tới. Tôi cũng quản không được nhiều, ngẩng đầu nhìn thấy Tiểu Xuân đang hướng tôi ra hiệu, liền nhanh chóng đi trở về vị trí của mình. Tôi biết rõ Tiểu Xuân đang nghi ngờ nhìn mình, nhưng trong lúc mấu chốt này cũng thật sự không biết nói gì, đành phải xoay đầu ra vẻ không để ý. Hơi giương mắt thì đối diện ánh mắt của Nạp Lan Dung Nguyệt, lạnh buốt, sâu sắc, tôi không khỏi rùng mình một cái, nhanh chóng quay đầu. Thầm nghĩ, từ khi nhận thức nàng ta đến hiện tại, chưa từng dám nhìn thẳng nàng ta, nhưng hôm nay sau khi phát sinh này đó sự tình, tôi càng không thể nhìn vào đôi nhãn tình tựa hồ biết rõ gì đó của nàng ta. Tâm lý nén giận, mờ mịt, lại có chút lo lắng, đủ loại cảm xúc giống như nước hấp đầy bông vải, gắt gao nhét vào lồng ngực tôi, khiến hô hấp của tôi càng thêm trầm trọng.
“Tỷ tỷ?” Lưng tôi bị đẩy nhẹ. “A?” Nhìn thấy Tiểu Xuân đang nghi ngờ nhìn tôi, tôi chợt thanh tỉnh, phát hiện đội ngũ đã đi vào thành thạo, vội cười cảm tạ Tiểu Xuân, nhanh chóng đi theo. Một đường đi vô tri vô giác, tâm lý như bị mèo cào, lại không tìm được đường ra, chỉ có thể không ngừng kiến thiết tâm lý chính mình, tự trấn an một chút, cũng chậm rãi bình tĩnh lại. Tâm lý an ổn, đầu óc liền tỉnh táo, tỉ mỉ nhìn xung quanh, hình như đang hướng Cảnh Nhân cung đi đến. Nghĩ đến lời nói vừa rồi của tiểu thái giám, vị Nạp Lan chủ tử kia hiển nhiên chính là mẹ ruột của Đại a ca - Nạp Lan quý phi. Minh Châu tuy rằng không còn quyền thế, nhưng tôi nhớ là vị nương nương này vẫn rất được sủng ái, người là phi tần đầu tiên sinh nhi tử, hiện tại chính cung bỏ trống, hiển nhiên người cũng ngầm là đứng đầu lục cung, loại chuyện tuyển tú này vốn là do hoàng hậu chủ trì. Tiếp theo lại nghĩ Nạp Lan Dung Nguyệt tự tin như vậy, chỉ sợ cũng là vì có vị di nương này nâng đỡ. Nghĩ nghĩ ánh mắt nàng ta vừa rồi, thật không thể không phòng, tôi âm thầm cảnh tỉnh chính mình. Không khỏi ngẩng đầu nhìn thoáng qua Nạp Lan Dung Nguyệt phía trước, thấy nàng ta đang văn nhã đoan trang bước đi, trên mặt chứa tươi cười ẩn hiện, đuôi lông mày hơi nhếch. Aiz, thật là tự tin! Tôi thầm than, qua vài năm nữa, Đại a ca ngã ngựa, vinh hoa phú quý của Nạp Lan gia chẳng phải tan thành mây khói? Không khỏi lắc đầu. Nghĩ lại, hiện nay lúc nào rồi còn lo cho người khác, nghĩ đến lời nói vừa rồi của Thập a ca, liền khiến tâm trạng bất ổn. Đang nghĩ ngợi lung tung, chợt đã đến một cái sân trống rộng rãi, thái giám dẫn đường kêu tất cả dừng lại, sắp xếp đứng vững, Tiểu Xuân sát bên tôi, thấy nàng mặt mũi trắng bệch, hướng nàng cười cười an ủi, nàng cũng tươi cười đáng thương tội nghiệp với tôi, tôi đè lại xúc động muốn trợn trắng mắt, tố chất tâm lý nha đầu này rõ là…
Đợi nửa buổi, cũng không thấy người tới, sáu trăm tú nữ đứng giống như tượng gỗ bình thường, trên đầu phơi nắng nóng rát, mỗi người một thân mồ hôi nóng, nhưng không người nào dám cử động. Tôi đứng tại chỗ, không khỏi nhớ đến thời gian luyện quân tư đợt huấn luyện quân sự khi mới vào đại học, cùng hiện tại không kém mấy, chỉ là lúc đó có huấn luyện viên nhìn chằm chằm, tôi không dám hỗn loạn, nhưng bây giờ không có người nào nhìn chằm chằm, tôi vẫn không thể náo loạn, người khác không sự, tôi cũng không thể quá giới hạn, thật là vạn bất đắc dĩ. Lòng nghĩ hiện tại nếu có người tố cáo tôi, không kiên trì nổi liền không đạt tuyển tư cách, tôi sẽ ngay lập tức đặt mông ngồi lên mặt đất, để bọn họ nâng tôi đi, không tiếp tục hưởng cái vạ này. Trên người tôi duy nhất có thể cử động chỉ còn con mắt, nhưng ngắm nhìn bốn phía cũng mỏi mệt, chỉ có thể nhắm mắt dưỡng thần.
Vừa mới nhắm mắt lại, liền nghe thấy một trận thanh âm bước chân hỗn độn truyền tới, mở mắt nhìn lại, một đội nhân mã uốn lượn đi tới. Đi đầu là mấy vị quý phụ, quấn đầy trang sức châu báu, mũ phượng kỳ phục, giẫm guốc gót tròn, ngẩng đầu ưỡn ngực hướng tới phía này. Tinh thần tôi không khỏi rung lên, cẩn thận nhìn về phía đám sủng phi của Khang Hi hoàng đế, tôi đã từng xem qua 《 Truyền kỳ về hậu phi của các triều đại Đại Thanh》, đối với một vài nhân vật trong đó rất hứng thú. Đi đầu là một người thân hình cao gầy nữ tính, mắt hạnh mày ngài, mặt trái xoan, mũi dài nhỏ, ba mươi mấy tuổi, có điều khóe miệng nhếch lên, lộ ra một cổ cao ngạo nói không ra lời. Tôi cảm thấy minh bạch vị này nhất định là Nạp Lan quý phi, không khỏi thoáng nhìn trộm sang Nạp Lan Dung Nguyệt, chỉ thấy trên mặt nàng ta mơ hồ lộ ra một tia hưng phấn cùng đắc ý, nên càng xác định mình đoán không sai. Nhìn kỹ lại lần nữa, phía sau Nạp Lan quý phi có một vị nương nương khác, mặt trái xoan, mày lá liễu, mắt xếch, thần thái an tường, đoan trang thận trọng, tôi đoán không ra nàng là ai, chỉ nghĩ địa vị nàng không thấp. Các nàng hai người đi đầu, còn lại các cung nhân khác cách một đoạn. Đi chốc lát sau liền đứng lại trước mặt chúng tôi, tôi đang phán đoán thân phận một vị phi tần khác, liền thấy thái giám đầu lĩnh vượt qua phía trước cúi chào thỉnh an: “Nô tài xin thỉnh an Quý phi nương nương, Đức phi nương nương.” Tôi giờ mới hiểu được, thì ra người chính là mẹ ruột Ung Chính, thái hậu tương lai, không khỏi cẩn thận nhìn. Đột nhiên ánh mắt Đức phi phóng đến, cùng tôi liếc nhau một cái, tôi cả kinh, vội vàng cúi đầu, chỉ chốc lát sau cảm thấy ánh mắt kia biến mất, âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Lại nghe có người nói: “Đây chính là tú nữ tuyển tiến cung đầu năm nay?” Tôi vội tập trung lắng nghe. “Vâng, bẩm quý chủ nhân, ngày hôm nay tổng cộng là 587 danh tú nữ, Bát kỳ là 571 danh, Hán quân kỳ 16 danh.”
“Muội muội, muội xem xem, bộ dạng tú nữ năm nay đều thật tươi tắn.” Nạp Lan quý phi quay đầu hướng Đức phi cười nói.
“Đúng vậy.” Đức phi ôn hòa gật đầu. Hai vị nương nương tao nhã đi đến trước mặt tú nữ hàng đầu, lần lượt nhìn, đến trước Nạp Lan Dung Nguyệt, Quý chủ nhân dừng một chút, lại không dấu vết đi qua. Tôi liếc trộm nhìn lại, trên mặt Nạp Lan Dung Nguyệt dĩ nhiên đỏ lên, chỉ là cố tự trấn định, tay có chút phát run. Không biết vì cái gì, tôi có chút muốn cười, xem ra vị Nạp Lan cô nương này không phải nhân tố có thể làm càn, vừa mới nhìn thấy người quen đã kích động. Đang cười trộm, nhân ảnh chợt lóe, tôi ngẩng đầu, nhìn thấy Nạp Lan quý phi đang đứng trước mặt, xem kỹ tôi. Tôi sửng sốt, bên cạnh lập tức có người nhắc nhở: “Còn không mau thỉnh an Quý chủ nhân.”
“A, nô tỳ xin thỉnh an Quý phi nương nương, nương nương cát tường.” Tôi vững vàng dùng cái thỉnh an tiêu chuẩn nhất cúi người xuống. “Ừm, ngươi là con nhà ai?” Nạp Lan quý phi trên dưới đánh giá tôi, lúc này Đức phi cũng đi tới đứng lại một bên nhìn tôi. Tôi thầm hít một hơi, bình ổn đáp: “Bẩm nương nương, phụ thân nô tỳ là Tương Hoàng kỳ Anh Lộc.” Tôi tuy cúi đầu, nhưng vẫn cảm giác được hơi thở của Nạp Lan nương nương biến đổi: “Là Nhã Lạp Nhĩ Tháp gia, ngẩng đầu lên ta xem xem.” Trong ngữ điệu của Nạp Lan quý phi rõ ràng hàm chứa chút gì đó tôi không nói nên lời, chỉ có thể lễ độ cung kính ngẩng đầu lên, cùng nàng liếc nhau một cái. “Ừm, thực là đẹp mắt! Muội muội nói sao?” Nạp Lan quý phi quay đầu cười hỏi Đức phi.
“Vâng, đúng ạ, sáng sủa văn tú, nghe nói phu nhân Anh Lộc đại nhân xuất thân thư hương thế gia, xem nha đầu này lớn lên cũng thật tốt, ngươi bao nhiêu tuổi?” Tôi phúc phúc thân đáp: “Cảm ơn nương nương khích lệ, nô tỳ năm nay mười sáu.” Lẽ ra bị nhân khích lệ là chuyện tốt, nhưng nơi này còn có những người đó, tôi thật không chút vui vẻ, vốn không muốn lộ diện, không hiểu vì cái gì lại liên tiếp tìm tôi hỏi này nọ có hay là không, song trên mặt vẫn là phải ra vẻ tươi cười. Đang nghĩ ngợi, một câu nói của Nạp Lan quý phi lại khiến tôi thực cười không nổi: “Đúng vậy, bằng không thế nào lại có người tranh đâu…”
Tôi nằm ngửa trên giường, nhìn nóc nhà cao cao, lọng che, cảm thấy trong lòng mình dần dần bình tĩnh lại, bắt đầu tỉ mỉ hồi tưởng sự tình buổi chiều phát sinh…
“Tỷ tỷ nói đùa.” Đức phi nương nương cười nhìn tôi một cái, mà tôi đã ngẩn người không nói nên lời, chỉ cảm thấy da đầu run lên, trên mặt càng ngày càng nóng, đầu óc điên cuồng các loại ý nghĩ quay chuyển. Lời này của người là ý tứ gì, từ khi tôi đi khỏi đó đến nơi này bất quá một giờ đồng hồ, chẳng lẽ đã có lời đồn đãi nào truyền đến hậu cung? Ai báo cáo, nói cái gì, còn có ai biết rõ? Lời này là đang cảnh cáo tôi hay là… Tôi đột nhiên có một loại cảm giác muốn té xỉu, có điều lòng tôi rõ ràng trong sạch, ý nghĩ kia chỉ trong phút chốc xẹt qua trong đầu tôi, tôi lập tức nâng đầu hướng Nạp Lan quý phi nhìn lại, nhưng nàng đã thản nhiên đi thẳng về phía trước, lại nhìn Đức phi, cũng theo nàng đi. Tôi vô lực từ trên mặt họ nhìn ra được điều gì khác, cũng không thể biết tới cùng là gì. Tôi ra lệnh chính mình trấn tĩnh lại, thở sâu hai cái, cảm giác tốt hơn nhiều, giờ mới đối xung quanh có cảm giác…
A a! Thì ra cảm giác được người người chú mục là như vậy, vô số ánh mắt bắn lên người tôi, trong đó có ánh mắt rất có lực xuyên thấu, tôi quay đầu xem Tiểu Xuân, phát hiện nàng đang yên lặng nhìn tôi, ánh mắt kia tôi rất quen thuộc, bên trong có một tầng sương mù, khiến người ta không rõ tới cùng bao hàm điều gì.
Chẳng qua, đây là lần đầu tiên nàng dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, tôi cười cười với nàng, quay đầu, không muốn xem biểu tình của nàng là gì, trong lòng thầm than, chẳng lẽ bằng hữu duy nhất của mình cũng sẽ mất đi sao? “Aiz!” Nghĩ đến điều này tôi lại không khỏi than thở, nghĩ nửa buổi, vẫn có chút cảm giác mơ mơ hồ hồ.
“Thật xem không ra, bình thường nàng ra vẻ…” Từng đợt thanh âm thì thầm từ ngoài cửa sổ truyền vào, tôi dùng ngón chân nghĩ cũng biết rõ là đang nói mình, xoay người trên giường, không muốn nghe, tôi đã phiền lắm rồi. “Hừ, chó biết cắn người không sủa lên thôi.” Một thanh âm rõ ràng truyền tới, cái này không phải nhỏ giọng nói thầm, xem ra Nạp Lan đại tiểu thư sợ tôi nghe không được, cố ý đập phá đây. Xem hôm nay thực giành được đầu ngọn gió của nàng ta, nhưng tôi vạn phần cũng không muốn nhé. Tôi không khỏi trợn trắng mắt, nàng ta thích nói gì thì mặc kệ nàng ta, hiện tại muốn mệnh cũng không phải nàng ta. Tôi ngồi dậy, xoa xoa huyệt thái dương, đột nhiên hoài niệm hai nha đầu. Aiz! Hiện tại không người hầu hạ, đành phải tự mình xoa bóp.
“Cốc! Cốc!” Có người gõ cửa: “Tỷ tỷ?” Tôi sửng sốt, vậy mà là tiếng của Tiểu Xuân, tôi vốn tưởng rằng trong vòng một khoảng thời gian nàng sẽ không tới để ý tôi, vậy giờ nàng… Trong lòng phán đoán tại sao nàng tới: “Tiểu Xuân sao? Mau vào.” Tôi nhanh chóng đứng dậy. Chỉnh lý một chút, Tiểu Xuân đã tiến vào, đứng tại ngưỡng cửa, nhìn tôi cũng không mở miệng, tôi cũng xem nàng, vô thức nghĩ từ trên biểu tình nàng nhìn ra cái gì đó, liền như vậy qua một lát, mới phản ứng kịp: “Khụ, cứ đứng ngây ra đó là sao, tới đây ngồi.” Tôi trước trấn định lại, bản thân cũng không am hiểu người khác dốc lòng dốc sức mà hao hết tâm tư, binh đến tướng ngăn, nước dâng đất chặn cũng chả sao. Tôi cười một tiếng, ngồi xuống trước, rót hai ly trà, đưa một chén cho Tiểu Xuân, chính mình chậm rãi thổi bọt trên lá trà, không hề mở miệng. Tôi biết rõ nha đầu này bình thường nhẫn nại là cố gắng lắm, bản thân cũng chẳng phải người có tính kiên nhẫn, cho nên không cần tôi nói, tự nhiên nàng sẽ hỏi. Khóe mắt nhìn trộm sang, ánh mắt nàng cũng không lạc trên người tôi, chỉ cúi đầu dùng lực văn vê góc áo. Đột nhiên nàng ngẩng đầu lên, tôi vội vàng thay đổi ánh mắt, chuyên tâm uống trà.
“Tỷ tỷ, chuyện hôm nay đến cùng là thế nào, các nàng bên ngoài nói thật khó nghe.” Tiểu Xuân sắc mặt hồng hồng, hô hấp có chút dồn dập, rõ ràng là thập phần khẩn trương nhìn tôi. Tôi nhìn nàng một cái: “Các nàng nói muội tin sao?” Tôi cũng không hồi đáp, mà hỏi ngược trở về, điều này hiển nhiên không giống Tiểu Xuân dự liệu, nàng sửng sốt, tôi rất thản nhiên nhìn nàng, nàng cúi đầu lẳng lặng nghĩ nghĩ, dứt khoát ngẩng đầu lên nhìn vào mắt tôi: “Muội không tin, muội chỉ tin lời tỷ nói.”
“Ồ, như vậy à…” Tôi nhìn nàng, lòng thầm nghĩ lời nói này đại khái có sáu phần là thật, bất quá lấy chúng tôi giao tình mà nói điều này cũng đủ rồi. Dù sao loại tri kỷ trăm phần trăm tín nhiệm không phải tùy tiện là có thể gặp được. Tôi nhợt nhạt cười: “Kỳ thật chính ta cũng không biết nhiều lắm, khả năng là vì phụ thân ta đi. Ông ấy dù sao cũng có chút quyền thế, cho nên thân là nữ nhi của ông, có người mơ tưởng cũng chẳng có gì lạ.” Tôi cho nàng một lời giải thích rất mơ hồ. Có người nói, mọi người bản năng đối với sự tình chính mình không hiểu rõ hoặc làm không được có một loại kính sợ, cho nên tuy rằng quyền thế người cha hiện tại của tôi khả năng căn bản không đem đến hiệu quả tới mức này, nhưng tôi cũng phải đành nói như vậy. Lường trước loại sự tình tranh giành quyền lợi này, cực kỳ mơ hồ, Tiểu Xuân xuất thân quan gia, đối với loại sự tình này tất nhiên là hiểu rõ, loại đáp án này nàng có lẽ còn có thể tiếp thu, muốn nói đến cùng cho nàng, khả năng bằng hữu không làm được, trái lại kéo địch nhân đến.
“Như vậy… Na Nạp Lan quý chủ nhân nói như thế… Tỷ cùng Nạp Lan gia quan hệ rất tốt sao?” Tiểu Xuân cũng có chút mờ mịt.
“Không có gì giao tình, lời nói hết sức tốt như vậy, nàng sẽ không nói ra…” Tôi làm mặt quỷ với nàng.
“A.” Tiểu Xuân ngốc nghếch nhìn tôi, hoàn toàn không hiểu rõ tôi đang nói gì. Tôi không khỏi lắc đầu, nha đầu này thẳng thắn như vậy, thế thì làm sao tồn tại ở loại địa phương này chứ, tôi cười cười, chỉ chỉ ngoài cửa sổ: “Muội cảm thấy cái này là hay ho sao?” Nàng sửng sốt, hiểu ra, cũng cười, lập tức liền thoải mái nói: “Thật đúng mà, hay ho ở chỗ tỷ tỷ luôn luôn lòng dạ sáng sủa, không để ý.” Tôi không khỏi cười khổ, không sáng sủa tôi còn có thể thế nào, nếu như hiện tại cánh cửa thời không ngay tại bên cạnh tôi mở ra, tôi lập tức nhảy ra ngoài cho mỗi bà tám một cái tát, sau đó biến mất. A a! Như thế nhất định rất sảng khoái, nhưng bây giờ… Aiz!
Tiểu Xuân thấy tôi một lát cười lại một lát thở dài, cũng không biết tôi đang nghĩ điều gì, bất quá cũng quen tật xấu tâm hồn treo ngược cành cây của tôi. Nàng đứng lên: “Tỷ tỷ?”
“A?” Tôi phục hồi tinh thần.
“Vậy muội không quấy rầy tỷ, một lát nữa đến bữa tối, muội bưng tới cùng tỷ ăn được chứ?” Tiểu Xuân cười tít mắt, nghe được đến đáp án, tất nhiên là khôi phục hết thảy bình thường.
“Được chứ, vậy tỷ chờ muội.” Tôi cười nói, cũng đứng dậy tiễn nàng đi ra.
“Phù” tôi thở phào một cái, tốt xấu xem như giải quyết một vấn đề, Tiểu Xuân dù sao tuổi nhỏ đơn thuần, tôi cũng không lo lắng nàng này thua tôi mười mấy tuổi. Chính là nghĩ tới quý phi, mấy vị a ca, cả mấy người biết rõ tôi, tôi còn chưa biết rõ con người họ, không khỏi bắt đầu nhức đầu. Từ khi đến nơi này, tôi trước giờ không có giống như đêm nay mãnh liệt muốn về nhà, điều này đã biến thành mục tiêu số một của tôi, tôi rốt cuộc không còn có loại tâm tình coi trọng cảnh sắc hay tìm kiếm mới lạ như lúc mới tới. Hiện tại điều tôi cần phải làm là khiến bản thân sinh tồn trong hoàng cung quỷ dị này, sau đó về nhà. Duỗi duỗi thắt lưng, có mục tiêu liền có hi vọng, tâm tình tôi tốt lên chút ít.
Cùng Tiểu Xuân ăn cơm tối xong, nói chuyện phiếm một hồi, rồi tự đi nghỉ ngơi, dù sao ngày mai là đại sự hàng đầu, nguyên bản tôi không để ý, nhưng bây giờ hết thảy đều bất đồng, tôi nhất định phải khởi động mười hai thành công lực tinh thần đi đối phó. Rửa mặt chải đầu loạn xạ, vừa mới nằm xuống, ngưỡng cửa đột nhiên truyền tới tiếng đập cửa nhẹ nhàng, tôi cả kinh, muộn như vậy, là ai chứ?
“Ai vậy?” Tôi hỏi một tiếng, không ai trả lời. Nhưng tôi khẳng định không nghe lầm, liền lại hỏi một tiếng, vẫn là không người nào đáp lại. Tôi có chút hoảng hốt, nuốt ngụm nước bọt, làm chính mình tỉnh táo lại. Không thể là Tiểu Xuân, chắc không phải có người nào đó đến hại tôi chứ? Dù sao hôm nay tôi đã có tiếng, xảy ra sự tình gì đó, cũng dễ hiểu. Nghĩ trước nghĩ sau một hồi, vẫn không nắm được mấu chốt, cắn răng một cái, khoác áo ngoài bước đến cạnh cửa, thở sâu, bất ngờ mở cửa ra… Bên ngoài không có ai, trời đen như mực, trừ tiếng gió ra, hết thảy đều rất an tĩnh, không khỏi cười thầm thần kinh mình quá nhạy cảm, cúi đầu định đóng cửa…
Ơ? Đấy là cái gì, tôi cúi người xuống xem, một tờ giấy nhỏ đang lẳng lặng nằm bên cạnh. “Oành!” Tôi chỉ cảm thấy máu nóng hướng thẳng lên trán, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, đem nó nhặt lên, đóng cửa, cởi giày, lên giường, một mạch làm xong, đầu chui vào trong chăn, há miệng thở sâu.
Một lát sau, mới cảm thấy tim đập bình thường, nhô đầu ra, lén nhìn xung quanh, chỉ cảm thấy thân thể chứa đầy cảm giác có tật giật mình, rất kích thích, chỉ là một chút cũng không buồn cười. Ổn định bản thân một chút, cũng không dám đốt đèn, chỉ có thể đi chân trần, lặng yên không tiếng động đến bên cửa sổ, nương theo ánh trăng, trong lòng tôi sợ hãi, chỉ cảm thấy lòng bàn chân lạnh buốt, nhưng tay một mực nửa điểm cũng không run, chậm rãi mở ra xem, chỉ có hai chữ…
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");