Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Yến Hồng, đem gối thêu phù dung đến đây; Trân Châu, đi tới phòng bếp, kêu đầu bếp nấu một bát canh hạt sen......"
"Vâng, nô tỳ đi ngay......" Tứ phúc tấn phân phó hạ nhân, tôi được chăm sóc, nằm nghỉ trên giường, chỉ thấy trong phòng nha hoàn, thái giám luôn chân luôn tay. Cổ tay tôi đã sưng đỏ, mắt cá chân đau rát, nhưng tôi cũng không để ý tới, chỉ là ngẩng đầu nhìn mạn che, ánh nến lung linh, chỉ chiếu ra từng mảnh bóng đen. Phủ Tứ gia, nhà của hắn, trong không gian dường như cũng chứa đựng hơi thở của hắn, mơ hồ rải rác bốn phía tôi......
"Tiểu Vi."
"A." Tôi bừng tỉnh, quay đầu nhìn về phía Na Lạp thị, thấy nàng đang ngồi trên ghế, lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán. Một mùi thơm xông vào mũi, hơi thở tôi cứng lại, cố nén chờ nàng lau xong mới dám thở ra.
"Đau lắm à? Nhìn muội trông nhợt nhạt, thái y lập tức sắp đến, nhịn một chút, Tứ tẩu cho người đi giục rồi." Tứ phúc tấn nhỏ giọng nói. Tôi dùng sức mà khẽ động da mặt, khẽ cười: "Muội không có việc gì, chỉ là làm Tứ tẩu nhọc lòng, khiến muội cũng không an tâm."
"Xem muội nói gì kìa, chớ nói chúng ta là chị em dâu với nhau, lòng ta đã coi muội như muội muội ruột, tỷ muội sao lại khách khí như vậy." Na Lạp thị biểu cảm có chút hơi giận. Tôi hơi hơi mỉm cười: "Tứ tẩu nói đúng, cũng chỉ là muội lo nghĩ." Nói xong lời chỉ cảm thấy tim đập một trận dồn dập, nhịn không được dùng tay ôm ngực, há miệng thở sâu liên tục. Na Lạp thị thấy tôi như vậy, xoay người lại kêu nha hoàn bên cạnh: "Ngươi đi xem, Tần Toàn bây giờ tới đâu rồi, sao thái y vẫn chưa tới."
"Vâng." tiểu nha đầu vội vàng lui xuống đi ra ngoài.
"Muội nằm xuống rồi nhắm mắt lại, đừng nói nữa."
Tôi nhẹ gật gật đầu. Cùng Tứ phúc tấn nói chuyện khiến tôi có chút mệt...
Mới vừa nhắm mắt lại, liền nghe thấy rèm cửa, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên. Chỉ nghe thấy hình như nha hoàn bên cạnh đi tới chỗ Tứ phúc tấn, nói gì đó với Na Lạp thị với âm thanh cực nhỏ, tôi loáng thoáng mà chỉ nghe thấy mấy chữ "Niên chủ tử"
Chưa kịp căng tai ra nghe, liền cảm thấy ánh mắt Na Lạp thị quét về phía tôi. Lòng tôi run lên, cố gắng hết sức ra vẻ mệt mỏi phờ phạc không để ý gì. Cứ vậy mà qua một lát, tiếng quần áo sột soạt vang lên, cảm giác Tứ phúc tấn đứng dậy khỏi ghế đi ra ngoài cùng nha hoàn, trong phòng lập tức yên tĩnh. Tôi liền như vậy nhắm mắt lại, cảm thụ được từng cơn gió đêm thổi trên mặt, dưới mái hiên kim qua thiết mã thỉnh thoảng phát ra âm thanh leng keng, trong sự yên tĩnh có chút ảm đảm. Trong lòng cảm thấy nặng trĩu, tựa như một khối bọt biển bị người ta cầm chặt...
"Rầm"! Tiếng rèm ngọc vang lên, giọng nói cũng truyền tới: "Lục thái y, thỉnh đi bên này." Tôi ngẩn người, mở mắt ra, là giọng của Nữu Hỗ Lộc thị, Tứ phúc tấn đâu...... Chưa kịp lại nghĩ nhiều, thái y đã đi đến trước mặt tôi, vung tay áo khom mình hành lễ:
"Thần Lục Văn Khang thỉnh an Thập Tam phúc tấn, phúc tấn cát tường." Tôi ngồi dậy, khẽ mỉm cười, "Thái y mau đứng dậy."
Nữu Hỗ Lộc thị vội đi lên trước hai bước: "Muội muội đừng nhúc nhích thân thể." Duỗi tay đỡ tôi, lại quay đầu nói với đám nha hoàn: "Đứng thất thần làm cái gì, còn không mau mang ghế cho thái y ngồi, mau lấy khăn tới, đem cái vòng tay này đi, chuyện gì cũng không biết à, mắt mù mà tâm cũng mù sao?!" Trong phòng liền thành một mớ hỗn độn.
"Tỷ tỷ đừng vội, không sao đâu mà." Tôi dùng tay vỗ nhẹ lên tay Nữu Hỗ Lộc thị. "Sao lại không vội chứ, nhìn sắc mặt muội kìa, giấy Tuyên trên bàn so với muội còn có sắc hơn đấy" Nữu Hỗ Lộc thị giận tôi liếc mắt một cái, tôi không khỏi nở nụ cười. Một bên thái y nói: "Phúc tấn đừng nóng vội, để thần chẩn mạch đã." Nữu Hỗ Lộc thị gật gật đầu, liền xoay người đi ra.
Đau quá! Mặc dù Lục thái y đã cẩn thận, nhưng miệng vết thương vẫn vậy, không động vào sẽ không sao, vừa động vào cảm giác tất cả dây thần kinh đều căng lên. Tôi cắn răng chịu đựng, cũng không biết trải qua bao lâu, Lục thái y nhẹ nhàng đặt tay tôi xuống.
"Thái y, thế nào?" Nữu Hỗ Lộc thị vừa hỏi vừa lấy khăn lau trán cho tôi. Lục thái y cười nói: "Phúc tấn yên tâm, xương cốt bị trật, nhưng vẫn chưa gãy, nên không có chuyện gì đáng ngại, chỉ cần cố định trong khoảng thời gian, không cử động mạnh, cũng đừng quá mức mệt nhọc, thần phỏng đoán ba tháng nữa sẽ tốt." thái y dừng một chút, "Vẫn là phải chịu đau, thần sẽ kê ít thuốc giảm đau, chẳng qua loại này không đuọce dùng nhiều, cho nên phúc tấn vẫn là phải nhẫn nhịn."
"Ân." Tôi cười cười, "Ta hiểu rồi, thật là vất vả cho ngài." Lục thái y vội khom người: "Thần vạn phần không dám nhận, mắt cá chân của phúc tấn bị bong gân thần sẽ kê một số đơn thuốc để tiêu sưng và loại bỏ máu ứ. Người cần uống đúng hạn, trong vài dăm ba bữa, vết sưng sẽ giảm, không còn việc gì đáng lo."
"Được, ta biết rồi." Tôi nhẹ nhàng gật đầu, lúc này cảm thấy mệt mỏi, lại quay phía sau.
"Thỉnh thái y đi tới phòng thuốc, Lục thái y, hôm nay thật là vất vả." Nữu Hỗ Lộc thị mỉm cười nói, Lục thái y lại vội vàng cung kính vài câu, liền theo bọn nha hoàn đi xuống. Nữu Hỗ Lộc thị đem gối tới để tôi dựa, chợt nghe thấy trong viện tiếng của Tần Toàn: "Lục thái y, Tứ gia đang ở trong thư phòng, thỉnh ngài đi một chuyến." Tay Nữu Hỗ Lộc thị cứng đờ, lại dường như không có việc gì mà tiếp tục sửa sang lại. Tôi không dám nhìn sắc mặt nàng, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì đó, chỉ là giả vờ không thoải mái nhắm mắt lại, làm như không nghe gì. Liền như vậy một lát sau, nha hoàn cầm 2 viên thuốc tiến vào, nói là thái y cấp thuốc viên, giảm đau, lại hầu hạ tôi uống mới lại lui ra ngoài.
"Đinh đang......" Trong phòng tiếng chuông vang lên, cảm giác tỉnh táo thật sự, nếu không sai thì bây giờ đã là 10 giờ đêm, "Aiz......" Nữu Hỗ Lộc thị đột nhiên thở dài, tôi để ý tới nàng, trong lòng không nhịn được cũng thở dài, mở mắt, nhẹ xoay đầu nhìn về phía nàng. Nàng ngơ ngác mà nhìn về phía ngoài cửa sổ ở nơi nào đó, nơi đó ngọn đèn dầu mơ hồ, ánh đèn nơi cửa sổ lúc ẩn lúc hiện.
"Mân tỷ," tôi nhẹ giọng gọi nàng. "A?" Nữu Hỗ Lộc thị quay đầu, trên mặt tỏ sự mông lung, nàng có chút mơ hồ mà nhìn tôi, chậm rãi ánh mắt nhìn. Lòng tôi kỳ thật là có chút không được tự nhiên, nhưng lúc này vô luận như thế nào cũng không thể biểu hiện ra ngoài, đang nghĩ ngợi tới nên nói cái gì mới tốt, Nữu Hỗ Lộc thị đột nhiên cười: "Biết tại sao hôm nay Bát phúc tấn lại gây khó dễ cho muội không?" Tôi ngẩn người ra, mắt vẫn nhìn nàng, Nữu Hỗ Lộc thị lại duỗi tay cầm chén trà, trong tay vô ý thức mà chuyển lộng, cũng không nói chuyện. Tới lúc tôi sắp mất kiên nhẫn, nàng chuyển mắt qua nhìn tôi, "Bát gia từng tới xin lấy muội, chẳng qua Tứ gia, Thập tam gia đi trước cầu Đức chủ tử sớm một bước thôi." Nói đến Tứ gia, Nữu Hỗ Lộc thị trong mắt hiện lên một chút chua xót, cúi đầu làm bộ uống trà.
Tôi há miệng thở dốc, cái gì cũng nói không nên lời, lúc trước tới Trường Xuân cung tôi không phải không nghĩ tới sẽ có chuyện, nhưng khi đó đã không thể tưởng được về sau sẽ cùng Dận Tường, Tứ gia dây dưa như vậy, lại không cảm thấy chính mình là trọng tâm của mọi chuyện, cũng đâu có để quá nhiều tâm tư, chỉ nghĩ rằng chuyện đều phát sinh theo tự nhiên. Nhưng nếu nói Thập tam, Tứ gia thậm chí Thập tứ gia đối với tôi có tình ý thì thôi đi, Bát gia kia là có ý gì? Tôi không tin hắn thích tôi, chẳng lẽ là dùng tôi để đả kích phe Tứ gia, hay là dùng tôi để ly gián quan hệ giữa Dận Tường với Tứ gia, hắn chắc chắn sẽ thành ngư ông đắc lợi, nhưng...... Trong lúc nhất thời tâm loạn như ma, các loại ý niệm trong đầu liên tục xuất hiện quay vòng vòng.
"Tiểu Vi." Nữu Hỗ Lộc thị nhẹ giọng gọi tôi. "A?" Tôi theo bản năng mà phản ứng một câu, trong đầu còn suy đoán, liền đem hết ý nghĩ gạt qua một bên, đặt sự chú ý qua Nữu Hỗ Lộc thị. "Ngân Yến xuất thân là người của Bát gia, muội không biết sao?" Cái gì!? Đầu tôi như bom nổ, Ngân Yến...... Nhắc tới nàng tôi lại nhớ tới trước kia, trách không được...... Nàng đối với tôi vô cùng tự cao. Cũng không hiểu sao nàng được phân tới Trường Xuân cung, nhưng lập tức bây giờ liền hiểu được, bất quá đây cũng chỉ là một vở kịch. Tiếp theo lại nghĩ đến, tôi ở Trường Xuân cung trung thành hết thảy, nghĩ rằng Bát gia bọn họ sẽ chẳng biết chuyện gì, người tôi lành lạnh, nhịn không được run lập cập. "Ta cũng chỉ mới nghe Lý thị nói hôm nay." thanh âm Nữu Hỗ Lộc thị thản nhiên truyền đến, tôi nuốt nước miếng, nhưng dường như nuốt phải đống gạch nát, nhịn không được dùng tay đè lại yết hầu. "Chuyện này thật không phải ai cũng biết, nói là không ai biết thì cũng không có khả năng." Nữu Hỗ Lộc thị khẽ khẽ cười nói, tôi nhịn không được cười khổ, chính xác, ngoại trừ tôi ngu ngốc không biết gì, chỉ sợ những người xung quanh tôi đều biết.
Trong phòng yên tĩnh, Nữu Hỗ Lộc thị lại nhìn phía phòng ở đối diện bên kia cửa sổ, tôi càng nghĩ càng cảm thấy đau đầu, cảm thấy Thất Hương kia có lai lịch bất minh, chuyện của nàng ta tôi cũng đã tự nghĩ nhiều, hiện tại xem ra sự tình càng thêm rắc rối phức tạp lên, vẫn là do tôi nghĩ quá đơn giản......
"Hô......" Tôi thở ra một hơi thật lớn, thả lỏng người dựa phía sau, từ lúc tôi tiến cung, nào là chém giết, hoặc là trốn tránh, cho rằng tất cả sẽ là một con đường đẫm máu...... Kết quả là, lại phát hiện hóa ra mình chỉ là đang ở trong một bể cá nhỏ mà đấu tranh phải trái, mà những người kia đang ở ngoài xem trò hề, lúc tôi đang âm thầm tự cho mình thông minh, thì không biết có bao nhiêu người ở đó cười nhạo tôi... Lắc đầu, tạm thời đem những chuyện đó đều ném một bên.
Tôi quay đầu, Nữu Hỗ Lộc thị nhìn tôi, tôi cười: "Chuyện này muội cũng không để tâm lắm, cũng không thể quản." Nữu Hỗ Lộc thị ngẩn ra, nhìn tôi trước sau
"Muội chỉ nghĩ cùng Dận Tường sống một cuộc sống tốt là được rồi, cũng chẳng nghĩ quản hắn có tám, chín nha đầu hay sống chết gì đó."
"Xì", Nữu Hỗ Lộc thị bật cười, cầm khăn tay ở trên má nhẹ đè: "Muội thật là nghĩ thoáng." Tôi nhếch miệng: "Mấy cái đó cũng chỉ là phiền não do chính mình tạo ra."
"Phiền não đều là chính mình tạo......" Nữu Hỗ Lộc thị trong miệng thấp thấp mà nhắc mãi mấy lần, trong mắt ánh mắt lóe lên, đang muốn mở miệng, rèm cửa vang lên, hai tiểu nha đầu đem thuốc tới, Nữu Hỗ Lộc thị không nói gì nữa, chỉ là xoay người nhận lấy, khăng khăng muốn tôi uống, tôi chối từ bất quá đành phải theo nàng. Thật đắng! Tôi cố cười, cái này hầu như đều có hoàng liên, giảm nhiệt cũng không đến mức này, nhịn không được thầm mắng Lục thái y hai câu. Nữu Hỗ Lộc thị còn càng liên tục đút cho tôi......
Khổ hình này cuối cùng cũng kết thúc, nha đầu bên cạnh đem tới nước mật ong, lúc này tôi không chờ được nàng ta ung dung đút nữa, mặc kệ lễ tiết, vội cầm lấy bát mà húp ngụm lớn. "Ha ha......" Nữu Hỗ Lộc thị cùng nhóm tiểu nha đầu đều cười, nàng cầm chén đưa cho nha đầu, lại cười nói: "Đắng quá sao?" Tôi chép chép miệng: "Cũng tàm tạm thôi, nhưng lại hà tất cố làm ra vẻ làm khó chính mình." Nữu Hỗ Lộc thị giương mắt nhìn tôi. Tôi làm bộ không nhìn thấy, rũ mắt xuống che đi tầm nhìn, nơi này người chính là như vậy, tùy ý nói câu gì cũng phải cân nhắc, nam nhân như vậy, nữ nhân cũng như vậy......
"Trắc phúc tấn, phúc tấn nói người ở chỗ này không tiện, thỉnh người quay về." Nữu Hỗ Lộc thị đứng dậy, nói: "Ta biết rồi, ngươi đi nói lại với phúc tấn, thỉnh nàng yên tâm." Tiểu nha đầu cúi người, lại hướng tôi nói: "Thập tam phúc tấn, phúc tấn sợ qua đây không tiện, làm người không thể nghỉ ngơi, nếu là không có việc gì, sáng mai sẽ qua thăm người. Phúc tấn nói, người có cái gì không thoải mái, hoặc muốn việc gì cứ nói, ngàn vạn đừng khách khí, Tứ tẩu ở đây thì cứ coi là người nhà." Tôi vội gật gật đầu, cười nói: "Ngươi trở về nói cho chủ tử ngươi, đã làm cho Tứ tẩu phải bận lòng, ta ở đây đã uống thuốc, không có việc gì, có Nữu Hỗ Lộc tỷ tỷ giúp ta cũng là như nhau."
"Vâng, nô tỳ nhớ kỹ." Tiểu nha đầu nhẹ nhàng mà hành lễ, xoay người lui xuống. Nhìn nàng ra cửa, Nữu Hỗ Lộc thị đột nhiên cười lạnh một tiếng, tôi nhìn về phía nàng: "Niên thị......" Nàng giật giật. A? Tôi sửng sốt, liền hiểu ý nàng là đang nói Tứ phúc tấn không thể đến đay nguyên nhân là vì Niên thị? Mới vừa rồi phảng phất cũng nghe thấy tên nàng, nữ nhân đó lại làm sao vậy... Trong lòng tuy có chút nghi vấn, nhưng lại không thể mở miệng hỏi, trong lòng ẩn ẩn cảm thấy cùng nàng dính dáng tới đều là chuyện không tốt, tùy nàng thôi. Nữu Hỗ Lộc thị thấy tôi không chút nào quan tâm, khẳng định cũng có chút kỳ quái, nhưng nàng cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là nhu nhu cười: "Muội muội, mau nghỉ ngơi sớm đi, nhiễm bệnh không sợ, chỉ sợ nghỉ ngơi không tốt, ta đi rửa mặt chải đầu một chút, lại trở về giúp muội." Tôi cười gật gật đầu: "Mân tỷ mau đi đi, ta cũng đâu phải trẻ con." Nữu Hỗ Lộc thị cười nhìn tôi, xoay người đi ra ngoài.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");