Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trở lại Thập tam bối tử phủ đã được nửa tháng, vết thương ở mắt cá chân sớm đã lành, tay cũng đã có thể cử động. Trong khoảng thời gian đó tôi có bị sốt hai lần, xương cốt trên người đau vô cùng, tôi cảm thấy như có người nắn bóp cho tôi. Buổi sáng hôm sau tỉnh lại, liền thấy Dận Tường tóc rối xù, quần áo xộc xệch dựa vào mép giường tôi ngủ.
Sau đó Tiểu Đào nói với tôi, lúc tôi bị bệnh nặng, Thập tam không mượn người khác chăm sóc, muốn tự mình chăm sóc tôi, thức ăn đều là hắn thử qua mới đút cho tôi. Nhìn Dận Tường gầy đi, tôi chỉ có thể chua xót nhìn hắn, trong người không khỏi khó chịu, nhưng lại không thể nói một từ ra khỏi miệng.
Dận Tường trước đó vài ngày cũng chưa đi làm lại, chỉ ở nhà chăm sóc tôi, hôm qua là ngày đầu tiên hắn làm việc lại, là tôi thúc giục hắn đi. Thứ nhất là tôi cũng dần khỏe lại; thứ hai cũng sợ người khác bàn tán về tôi, hắn lúc này mới đi. Trận bệnh này của tôi ai cũng đã biết, ngay cả Hoàng Thượng đã biết, còn phái thái y Mạnh Quốc Thái của Thái y viện đến chẩn đoán. Dận Tường từ ngày ấy cũng chưa nói gì, nhưng bên ngoài lại có đồn đại, nói là tôi giám sát đám công nhân tu sửa phòng, không cẩn thận bị thương. Một Phúc tấn hoàng tử thành hôn còn chưa đến hai tháng, lại gãy tay bị thương ở chân. Nhưng cũng không ai hỏi tới, cũng thật là quỷ dị. Mỗi lần người khác tới thăm bệnh tôi, đều chỉ hỏi bệnh tình, lại chưa từng hỏi qua nguyên nhân, chuyện này cũng khiến tôi nhàn hạ, cũng không cần phải tìm cách nói dối, kỳ thật sau lần đó, ai cũng rõ trong lòng. Ở trong cung này ba năm, tôi chỉ học được một điều, đó chính là chỉ cần liên quan đến chuyện riêng tư trong cung này chỉ có thể giấu tay trong ống áo, đánh rớt răng, ngậm máu, quyết không để truyền ra ngoài. Trước sau cũng thấy loại chuyện này nhiều, chẳng qua lần này không nghĩ lại là tôi.
Đây là bệnh nghiêm trọng nhất mà tôi trải qua ở đây, trong lòng cũng có chút kỳ quái, trước kia chưa bao giờ cảm thấy thân thể mình kém như vậy, hỏi Dận Tường, hắn nói thái y nói bởi vì bị thương gân cốt, làm cho tinh khí trong ngoài mất cân bằng. Nhưng hôm nay Tiểu Đào trong lúc vô tình đã nói ra, thái y nói tôi là tích tụ ưu tư trong lòng quá lâu, mà lần này bị thương cũng vừa vặn dẫn tới...
Ai...... Lòng tôi nhịn không được thở dài, trong miệng chua xót giống như mới vừa ăn hạch đào, đột nhiên cảm thấy sống như này cũng thật mệt, trước kia thì phiền não bao giờ mới tìm gả được cho một nam nhân tốt, lại buồn bực vì mọi người được gả đi đều dễ dàng như vậy, nhưng hiện tại thì có hai nam nhân ở cạnh chèn ép để tồn tại, giờ lại không khỏi tiếc luyến khoảnh khắc tự do hồi trước
Ngồi ở đó mà suy nghĩ miên man, trong viện đột nhiên tiếng người vang lên: "Chủ tử đã về rồi." trước khi giọng của nha đầu bên ngoài truyền tới, Dận Tường đã cúi đầu từ mành rèm tiến vào. Trường bào xanh đen, không có mặc áo khoác, chỉ là buộc một chiếc khăn tay trắng, làm cho gương mặt hắn càng thêm trắng nõn, lông mày đen nhánh, ánh khí bừng bừng không nói lên lời. Dận Tường thấy tôi si ngốc mà nhìn hắn, nhịn không được mà cười, mặt tôi đỏ lên, chuyển ánh mắt sang chỗ khác, lại thoáng nhìn Tiểu Đào các nàng đang che miệng cười trộm, tôi trừng mắt nhìn các nàng, liếc mắt một cái, mấy nha đầu vội đi ra chỗ khác, tiếng cười vậy mà càng lớn.
Đang ngượng ngùng, Dận Tường đã ngồi ở cạnh tôi, nhẹ nhàng mà ôm tôi vào trong lòng: "Hôm nay cảm thấy thế nào?" Trong nhà bọn nô tài đã sớm nhìn quen, một đám đều xoay người bỏ trốn rồi đi ra ngoài, tôi muốn kháng nghị, nhưng cũng đành tùy hắn. Mùi mồ hôi, mùi ngựa còn có một số mùi khó tả khác vây quanh tôi, tôi nhịn không được khịt khịt mũi: "Khá tốt, chàng hôm nay cưỡi ngựa ra khỏi thành?"
"Đúng vậy, đi xem kho vũ khí... mùi hơi khó chịu nhỉ?" Dận Tường hỏi rồi đặt môi lên tóc tôi, một bên theo thói quen mà kiểm tra tay tôi. Tôi cười hắc hắc: "Còn tốt, chỉ cần không có mùi son phấn, cái khác ta vẫn chịu được."
"Ha ha." Dận Tường cười khẽ, khóe mắt hiện lên nếp nhăn, trong nháy mắt, tôi chợt nhớ lúc mới gặp, đó là gương mặt hồn nhiên vui vẻ... Hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay bị thương của tôi, đặt ở miệng khẽ hôn, cái gì cũng chưa nói, đôi mắt đen nhánh mang theo sự ấm áp ngày xuân nhìn tôi. "Chàng gầy đi nhiều rồi, mấy ngày nay thật vất vả cho chàng." Tôi nhẹ giọng nói. Dận Tường lắc đầu, lại chỉ cười nói: "Trước kia đều là nàng hầu hạ ta, bây giờ đến phiên ta hầu hạ nàng." Nói xong chép chép miệng, lại lắc lắc đầu, nhẹ giọng bên tai tôi mà nói: "Bất quá nói thật, làm nô tài đúng là không tốt lắm, ăn không thể ăn, ngủ không được ngủ ngon." Thấy hắn bày ra bộ mặt sợ Tiểu Đào, Tần Trụ bên ngoài nghe lỏm được, tôi nhịn không được "Xì" một tiếng bật cười, thấy tôi thoải mái, Dận Tường cũng nở nụ cười, nhất thời trong phòng không khí vui vẻ lên nhiều, tôi đột nhiên sinh ra một loại cảm giác vô cùng thân thuộc như đây chính là nhà mình vậy, trong lòng không khỏi sửng sốt. Dù bất luận ở trong cung, cùng Thập tam thành thân rồi dọn khỏi cung ra ngoài ở, tôi tuy rằng một tay đặt mua phủ đệ này, dù vậy vẫn chưa thật lòng coi nơi này là nhà, bởi vì vẫn luôn cho rằng, chỉ có ở thế kỷ hai mốt, nơi mà có bố mẹ tôi, mới là nhà của tôi. Bởi vậy ngày thường dù có vội vàng đến đâu, nhưng khi yên tĩnh ngẫm lại, chỉ cảm thấy nơi này đơn giản chỉ là nơi để ở tạm, có chút hứng thú thì tu sửa nó...Liền cảm thấy cứ rảnh rỗi tự do, là sẽ có chuyện xảy ra.
"Tiểu Vi?" Dận Tường ở một bên nhẹ giọng gọi tôi. "A?" Tôi chợt giật mình. "Nghĩ gì vậy?" Dận Tường nhẹ nhàng mà vuốt mặt tôi, tôi giương mắt nhìn hắn, hắn cũng nháy mắt nhìn tôi, trên mặt ngoài sự ôn nhu vẫn là ôn nhu. Tôi hơi hơi mỉm cười, duỗi tay nắm lấy tay hắn, ngay sau đó bị hắn trở tay nắm lấy, "Ta đang suy nghĩ, về nhà đúng là tốt." Dận Tường ngẩn ra, tinh tế mà nhìn tôi, qua một lát, chậm rãi cúi đầu, môi hắn đặt lên trán tôi, tôi nhắm lại mắt, lẳng lặng mà cảm thụ được hắn buộc chặt cánh tay. Hắn ôm tôi nhẹ nhàng mà loạng choạng, phảng phất tôi như một đứa trẻ. Trong phòng lặng yên không một tiếng động, sau giờ ngọ ánh mặt trời di chuyển về phía tây, căn phòng vẫn ấm áp......
"Ân hừ......" Ngoài phòng truyền đến tiếng ho nhẹ, tôi mở ra mắt, nhìn về phía Dận Tường có chút ảo não, không khỏi bật cười: "Chàng mau đi đi, bằng không Tần Trụ ho sắp khản giọng rồi, hắn chắc là có việc gấp tìm chàng."
"Hô!" Dận Tường bật khí ra ngoài, bất đắc dĩ mà quay đầu nhìn tôi, "Tiểu Vi, nàng chờ ta cùng nhau......"
"Ăn cơm." Hắn còn chưa dứt lời, tôi đã ra vẻ nghiêm túc mà nói. "Khích khích!" Hắn bật cười, liền hôn tôi một cái, xoay người đi ra cửa. "Ngươi, tên nhóc con này, gia mới trở về mà đã bày ra chút công phu nhỉ, ngươi đúng là không cho gia nghỉ mà!" Ngoài cửa truyền đến tiếng Dận Tường răn dạy Tần Trụ, tôi ở trong phòng không khỏi cười, nghe ra cũng không biết Tần Trụ nói thầm cái gì, tiếng hai người cũng càng lúc càng xa.
Rèm cửa vén lên, Tiểu Đào mang một hộp đồ tới: "Chủ tử, đây là bánh bột củ sen Tứ phúc tấn vừa sai người đem tới từ trong cung ra, rất tốt để dưỡng phổi, người muốn dùng bây giờ không?" Tôi nhịn không được nhíu mày, nhìn chiếc hộp......
"Chủ tử?"
"A." Tôi lắc lắc đầu, "Không cần, ngươi đặt ở chỗ đó đi. Chút nữa liền dùng cơm chiều, buổi tối để Thập tam gia ăn khuya đi, ta hiện tại không muốn ăn ngọt."
"Vâng." Tiểu Đào đem hộp đặt ở một bên bàn. Lòng tôi đột nhiên nghẹn lại: "Tiểu Đào, ngươi tới phòng bếp xem, bữa tối chuẩn bị xong chưa, rồi cho người trông coi, gia về thì truyền cơm lên, đặt ở sảnh ngoài đi." Tôi nhàn nhạt mà nói.
"Vâng, nô tỳ đã biết, thế người......"
Tôi ngửa cằm: "Đi đi, ta muốn ở một mình." Tiểu Đào hành lễ rồi xoay người lui xuống.
"Các ngươi đi trông chừng bữa tối, phúc tấn có việc sẽ tự gọi các ngươi, đừng làm phiền tới chủ tử." Ngoài cửa truyền đến tiếng Tiểu Đào dặn dò mấy tiểu nha đầu, tôi cũng không để ở trong lòng, chỉ là nhìn cái hộp sơn mài màu đỏ. Đức phi tuần trước lại bị bệnh, người vốn có chứng đờm cổ, thời điểm chuyển giao mùa là lúc sẽ phát tác, Tứ phúc tấn, Thập tứ phúc tấn còn có các trắc phúc tấn đều đã tiến cung thăm hỏi, hầu hạ người. Tôi nhân trận bệnh này tất nhiên là không thể đi, ngược lại Đức phi có không ít dược phẩm quý hiếm, lại hạ ý chỉ cho tôi để dưỡng bệnh. Bất quá ngoại trừ tôi, còn có một người cũng không đi, chính là Niên thị, nàng mang thai hoàng gia huyết mạch, tất nhiên sẽ quý giá hơn, nên nàng ta ở lại Tứ bối lặc phủ tĩnh dưỡng.
"Hô!" Tôi hít sâu, ở trên giường mà vận động, mấy ngày này chỉ nằm, trên người đều vô cùng nhức mỏi. Ngẫm lại ngày đó nàng tới thăm tôi với bộ dạng đắc ý, còn Tứ phúc tấn phải nhẫn nhịn, Lý thị, Nữu Hỗ Lộc thị không khỏi ganh tị, trong phòng không khí quỷ dị đến giống như là một nồi cám lợn, chua ngọt đắng cay cái gì đều bỏ vào, lại cố tình nấu thành một nồi mùi hôi. Tôi biết rõ Ung Chính hoàng đế chọn con nỗi dõi là không dễ dàng gì, mà Niên thị lúc này có thai, lại cho tôi một loại cảm giác không nói lên lời. Vì lấy cớ Tứ bối lặc phủ có thai phụ, không thích hợp để người bệnh ở lại, tôi khăng khăng muốn quay về Tứ phúc tấn khuyên giải an ủi nửa ngày, thấy tôi kiên quyết, Thập tam thấy tôi như thế, liền trực tiếp đi tìm Tứ gia, quay lại kêu người thu dọn đồ đạc, đưa tôi hồi phủ. Tứ phúc tấn thấy Tứ gia cũng chưa nói gì, cũng không dám giữ lại, huống chi Niên thị mà gặp việc gì ngoài ý muốn, thì cũng không tốt, bởi vậy chỉ có thể thu dọn đồ đạc, đưa chúng tôi ra cửa. Na Lạp thị đem theo một số người đứng ở ngoài chờ, lại tha thiết dặn dò, tôi cười gật đầu đáp. Ngồi vào xe, tôi không nhịn được mà vén rèm lên nhìn ra ngoài, Ung Hòa cung xa đến mức không còn thấy đầu, Dận Tường lên ngựa nhìn tôi cười, tôi ngẩn ra, cũng cười cười, buông màn xe, xe ngựa đi về hướng Tây, đêm qua hết thảy giống như một giấc mộng......
Tới bữa tối, Dận Tường hấp tấp mà trở về, thỉnh thoảng chúng tôi lại trêu nhau, tôi sinh ra ở hiện đại, mà Dận Tường thiên tính tự nhiên, cho nên ở Thập tam phủ cũng không có nhiều quy củ như vậy. Tôi luôn luôn cho rằng người một nhà ở bên mâm cơm nên nói chuyện vui vẻ, đại khái là sẽ nói những việc đã làm trong ngày, đó cũng là một kiểu hưởng thụ, cũng là một kiểu duy trì hạnh phúc gia đình, nói cho Dận Tường nghe, hắn chấp nhận.
"Đúng rồi, Tiểu Vi, ngày mai ta đi, khả năng sẽ về muộn, cơm chiều nàng dùng trước đi." Ăn một nửa, Dận Tường vừa chuyển đề tài, thấy tôi nhìn hỏi hắn, hắn cười, "Vừa rồi có tin, Hoàng a mã khả năng muốn ta và Tứ ca đi tuần tra đê sông......"
Chớp mắt hai tháng đi qua, Dận Tường cùng Tứ gia đến Đồng thành đã được một thời gian, nghe nói là Thái Tử gia tự mình tiến cử, vạn tuế gia cũng ân chuẩn. Tôi tay chân thương tích cũng trên cơ bản xem như khỏi hẳn, Dận Tường lúc đi cũng là không yên tâm, nhưng hắn vừa về từ trong cung, lại mang đến một tin khiến tôi há hốc mồm -- Đức phi tuyên tôi tiến cung, muốn cho tôi ở bên người điều dưỡng. Khi đó Đức phi thân thể đã là khôi phục, nói là muốn đích thân chiếu cố tôi, để Thập tam khỏi lo, an tâm làm việc. Dận Tường vui sướng, nói là như vậy hắn liền an tâm rồi, hắn từ nhỏ không có mẹ, theo Tứ gia lớn lên, đối Đức phi cực kỳ tôn kính, ít nhất là như vậy. Nghe vậy tôi nhịn không được mà cười, nếu nói trước khi tiến cung là sự thở dài, thì lúc xuất cung sẽ liền là cười khổ. Hai chúng tôi tựa hồ ba năm trước đều dính chặt nhau không rời, ai cũng không muốn thừa nhận đối phương thay đổi... Đáng tiếc, tôi thay đổi, Dận Tường cũng thay đổi.
____________
*thực ra ở đoạn Tiểu Vi bảo sống ở thế kỷ 21 trong nguyên tác lại là thế kỷ 20. Ad suy đi tính lại vẫn là chọn thế kỷ 21, vì nếu mà thay đổi thành thế kỷ 20 sẽ khác với phần giới thiệu đầu truyện.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");