Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau đó công tác bận rộn, Cao Vinh tự mình giám sát mọi việc lại là vất vả liên tục. Nhưng tin tốt là, cứ như vậy vững bước đến ngày công chiếu trong dự tính, trước lễ tình nhân là có thể đưa phim lên màn ảnh. Một số diễn viên sau phải qua lại làm hậu kỳ thu âm, cũng có lúc nhận được giúp đỡ từ bộ phận diễn viên phối âm, cho nên Cao Vinh cũng không gặp. Lưu Tư Hiền là một trong số này, cho nên Cao Vinh tính toán, trước khi tập duyệt cho mấy buổi tuyên truyền cũng không gặp anh ta.
Kỳ thực, người như thế trong vòng giải trí không hề ít, chỉ là có rất ít người dễ lừa gạt, có phần "ngốc" như Tôn Duệ. Là một người ngoài cuộc, Cao Vinh cũng chỉ là thấy hơi khó xử. Nhưng sau, lại cùng Tôn Duệ tiếp xúc, không nhịn được về cùng một chiến tuyến với hắn, lại có chút tức giận với Lưu Tư Hiền. Tuy rằng điều anh có thể làm không nhiều, vì sau này anh cũng không còn hợp tác với đối phương, rồi lại dễ dàng tìm đối tác khác.
Trong thời gian này, Cao Vinh không thấy Lưu Tư Hiền xuất hiện trên màn ảnh, quảng cáo phát ngôn gì đó cơ hồ cũng không có. Anh không nhịn được, phải lên mạng tìm tòi mọt chút, kết quả, chỉ thấy đối phương nhận một vài quảng cáo mạng nhỏ, Cao Vinh lúc này mới thấy nhẹ nhõm.
Anh cũng không biết mình nhẹ nhõm là vì cái gì.
Qua Nguyên đán, Cao Vinh có trở về nhà một chuyến. Cha mẹ và anh ở cùng một thành phố, nhưng anh bận rộn, ngược lại cũng không mấy khi đến thăm họ. Cũng may, hai bác đều tìm thấy việc mình muốn làm, không quấn lấy đứa bé này, cảm thấy tất niên tụ họp một chút là đủ.
"Mau vào. Mẹ con cũng chuẩn bị cơm nước xong xuôi rồi, có thể trực tiếp bắt đầu ăn." Ba Cao cười ha hả, lôi kéo Cao Vinh vào trong nhà.
"Con không phải đã nói sẽ đến hỗ trợ sao, thế nào mà mọi thứ đều xong rồi?" Cao Vinh bất đắc dĩ cười cười, thả đồ xuống đất, tiến vào bếp xem còn gì có thể hỗ trợ. Rất nhanh liền bị bác gái đuổi ra.
"Cũng là bận rộn cả năm, về nhà đừng tự ôm việc vào người!"
Cao Vinh cũng không cùng cha mẹ tranh chấp, trong lòng nghĩ lát giúp rửa bát là được.
Không tránh khỏi, trong lúc ăn cơm, hai bác liền nói bóng nói gió, hỏi Cao Vinh về vấn đề đại sự cả đời của anh.
"Ba mẹ cũng không có ý thúc giục con," Cao Quốc Lưu ho khan hai tiếng, quanh co hỏi, "Thế nhưng, nếu như con có ý định gì, hay để mắt ai, cũng nên nói cho ba mẹ chút ít, phải không?"
"Con không có." Cao Vinh ăn một miệng lớn cơm tẻ, nghĩ thầm, trước không nói là vì càn giữ bí mật. Hiện tại? Bây giờ thật sự là không có đối tượng.
"Cái người từ hồi ở đại học kia cũng không liên lạc lại à?" Mẹ Cao Vinh, Trương Hoa Ngọc nhíu mày, lo lắng hỏi.
"Đã sớm chia tay rồi ạ." Cao Vinh quyết đoán đáp. Người bà Trương nói đến kỳ thực chính là An Diêu Địch. Lúc trước, khi Cao Vinh mới hẹn hò cùng cô có chút kích động, về nhà không nhịn được mà nói với cha mẹ. Cảm thấy lúc đó đã dẫn người về nhà thì nhanh quá, chỉ bảo sau này sẽ giới thiệu cho họ sau. Rồi lại nghĩ đến việc yêu đương của cô cần phải giữ bí mật sau khi ra mắt, sợ hai bác không thể giữ kín, liền dứt khoát nói rằng đã chia tay.
"Chỗ con làm cũng không ít con gái đi? Không ai coi trọng con sao?"
Cao Vinh có chút bất đắc dĩ, đâm đâm bát cơm: "Không có không có. Mọi người đều là đại minh tinh, chả ai nhìn lọt con đâu. Ba mẹ cũng đừng quan tâm a."
"Cũng phải. Đừng tìm người trong giới nữa, quá loạn." Tuy rằng lời này của ông Cao có chút phiến diện, nhưng không phải là không có lý.
"Ai, không nói chuyện này nữa. Đến thời điểm thì sẽ tự có người." Cao Vinh quyết đoán kết thúc đề tài này.
Cao Quốc Lưu cùng Trương Hoa Ngọc liếc nhìn nhau, cũng không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là không đề cập tới. Bọn họ lo như vậy cũng không trách được, chính là thấy Cao Vinh sau khi xong một dự án phim về nhà đều mệt muốn chết, lại chả ai cùng anh bầu bạn, phân ưu. Có lẽ duyên phận thực sự chưa tới, vậy cũng không thể cưỡng cầu.
Bộ phim cuối cùng xác định sẽ công chiếu vào ngày 10 tháng 2. Cao Vinh liền tặng hai bác vé vào cho buổi đầu chiếu phim, muốn bọn họ đến xem. Tuy rằng đây cũng không phải là lần đầu tiên, nhưng hai bác vẫn vui vẻ không chịu được, nói với Cao Vinh rằng, sau này lúc có xuất chiếu chính thức, sẽ đến rạp xem liền mấy lần, giúp anh tăng lượng vé.
"Cũng không cần đâu ạ," Cao Vinh dở khóc dở cười, "Con đi trước, đến Tết lại về."
"Ừ, phải tự chăm sóc mình đấy."
Sau khi tạm biệt cha mẹ, Cao Vinh liền về nhà. Hai nhà cách nhau cũng phải 40 phút ngồi xe, coi như là ở hai đầu thành phố đi.
Thời điểm lái qua trung tâm thành phố, đúng như dự đoán, phải giảm tốc độ xe. Cao Vinh ngược lại cũng thấy không sao, chả có gì vội vã, một bên thản nhiên tự đắc ngồi trong xe, từ từ chờ dịch từng chút, một bên nghe nhạc. Anh quay đầu liếc một cái ra ngoài cửa sổ, liền thấy màn hình led trên một toà nhà cao tầng đang chiếu quảng cáo, rõ ràng là An Diêu Địch. Tuy rằng không hiểu rõ về mỹ phẩm, nhưng Cao Vinh cũng biết đó là một thương hiệu tuyến đầu. Phát ngôn cho một thương hiệu lớn như vậy, có thể tưởng tượng giá trị của An Diêu Địch hiện tại như thế nào.
Cao Vinh nhìn một lúc, luôn cảm thấy An Diêu Địch kia cùng trong trí nhớ của mình không giống nhau lắm. Anh quay đầu nhìn về phía trước, tỉ mỉ suy nghĩ, nhưng lại không nghĩ ra đối phương rốt cục có dung mạo ra sao.
Anh lấy điện thoại ra, soát một vòng album, tìm được một ít hình chụp bóng lưng cùng từ bên mặt, không chút do dự mà xoá sạch sành sanh.
Tuy rằng vẫn bị chặn trên đường, chậm rãi mà nhích, nhưng Cao Vinh đột nhiên cảm thấy tâm tình giờ đây cực kỳ thoải mái.
Sau khi về nhà, Cao Vinh bắt tay vào xem thông tin nơi ở mới. Anh cũng không cần thiết phải mua, có một chỗ để ở là được. Một bên đánh dấu những nơi vừa ý, một bên cầm di động dò thông tin. Kế hoạch của anh là, tuần sau, khi mọi chuyện đều hoàn thành, sẽ đến từng nơi để xem xét.
"Meo..." Tiểu Hoa từ một bên nhảy ra, phi thân lên đầu gối của Cao Vinh, nằm sấp xuống dùng đầu cọ bắp đùi anh.
Cao Vinh tâm tình thật tốt, vuốt vuốt một chút Tiểu Hoa đang làm nũng, tự nhiên cùng nó nói: "Chắc qua mấy ngày nữa con cùng ba phải sang nhà mới rồi."
Tiểu Hoa nghe cũng không hiểu, yên tĩnh nằm úp sấp một lúc, thấy Cao Vinh không tiếp tục sờ nó, cũng không đi, chỉ nhảy xuống thảm trải sàn mà ngủ.
Trước khi đi ngủ, Cao Vinh liếc mắt về phía tủ bát, phát hiện thức ăn cùng cát cho mèo đã sắp hết. Vì vậy, ngày thứ hai, vốn dự định nghỉ ngơi, lại phải thay đổi để cùng sủng vật đi mua đồ.
Anh thế nào cũng không nghĩ tới, chưa tới một tháng, nhanh như vậy đã gặp lại người nào đó.
Ngày thứ hai sau khi rời giường, Cao Vinh gọi xe đi tới một nơi cách hơi xa nhà, nơi đó có trung tâm lớn cho vật nuôi, đồ đạc cũng đầy đủ. Cũng có ý định xem phòng, nên dọc đường, Cao Vinh đi qua nhà nào cũng không nhịn được mà ngó nghiêng phòng ở.
Cao Vinh cũng đã điều tra phòng ở vùng này, hoàn cảnh rất tốt, nơi mua bán cùng trạm tàu điện ngầm đều rất gần, chỉ là anh không gánh nổi cái giá này. Lắc đầu một cái, Cao Vinh tạm thời bỏ qua lựa chọn này, đi vào cửa hàng, chuyên tâm tìm đồ cho Tiểu Hoa, thuận tiện mua thêm chút đồ ăn vặt.
Lúc anh bước vào, liền bị một cục bông xù trắng và vào chân, suýt thấy nó nhào vào chồng xếp giỏ mua sắm bên cạnh.
"Cơm Nắm, mày nghe lời chút! Đừng cứ như vừa cắn thuốc kích thích có được không hả?"
Cơm Nắm...
Cao Vinh cũng không giận, mà trước tiên trong lòng phun tào cái tên gọi này. Anh cúi đầu nhìn, mới đụng phải mình là một con chó lớn trắng tinh, giờ phút này đang bị dây dắt mạnh mẽ kìm lại, nếu không còn muốn nhảy nhót xông về phía trước.
"Đáng nhẽ tao không nên cho mày theo! Ai, tiên sinh, xin lỗi anh, Cơm Nắm không phải cố ý..."
"..." Cao Vinh đột nhiên cảm thấy thanh âm này rất quen tai.
Ngẩng đầu lên, Tôn Duệ cùng Cao Vinh bốn mắt nhìn nhau.