Mọi người tại Kinh Thành đều hâm mộ ta, nói ta mệnh hảo, là một phu nhân cao quý tốt số đến khiến người ghen tị.
Có phu quân là Thẩm thủ phụ (1), quyền lực vô cùng (2), mà chàng ta còn chỉ có mình thê tử là ta, hậu viện không còn thê thất nào cả, lại còn yêu ta sâu đậm
Nhưng chỉ có một mình ta biết, chiếc hộp gỗ đàn hương mà chàng coi như báu vật ấy lại chứa đầy những niệm tưởng về đại tỉ của ta, tự tự châu ngọc. (3)
Mở mắt ra lần nữa, ta quay trở lại thời điểm mà chàng cầu hôn –
Trả lại ngọc bội đính ước cho chàng, ta lui khỏi mối hôn sự này.
Nhưng chàng đỏ mắt, nắm chặt lấy cổ tay ta và nói rằng: “Yểu nương(4), cầu xin nàng đừng không cần ta.”
- -------- (1) Thẩm là họ, còn Thủ phụ là một chức quan trong triều đình Trung Quốc thời bấy giờ, có thể coi nó quyền lực tương đương với chức tể tướng, nhưng không phải tể tướng.
(2) 权倾朝野 – Quyền khuynh triều dã: thành ngữ, triều dã: triều đình và dân gian, quyền khuynh: quyền lực trải rộng.
(3)字字珠玉 – Tự tự châu ngọc: thành ngữ, tức là mỗi lời như ngọc, ẩn dụ rằng một bài viết (dù ngắn gọn nhưng) rất đẹp, ẩn dụ sâu sắc. Ở đây có thể hiểu ‘ta’ đang kể cho mọi người biết ‘chàng’ viết những bức thư tình từng lời lẽ đều đẹp đẽ và chứa chúng trong hộp gỗ. [THÊM] Nguyễn Du từng mượn/chuyển câu thành ngữ này về “lời lời châu ngọc, hàng hàng gấm thêu” trong Truyện Kiều.
(4) 娘: nương này trong từ cô nương, dùng để gọi người con gái/thiếu nữ, (theo Thanh thì) nó khá thân mật. Nhưng đây không phải cô nương (姑娘), vì nó có một chữ thôi, cũng không phải từ nương: mẹ (嬢). Còn Yểu là tên, không liên quan. [THÊM] Yểu trong 'Yểu điệu thục nữ; quân tử hảo cầu'.
• Tác giả: 上风 • Edit: Thanh Tiếu Quân. • Đề cử: Quả Rùa Đu Đưa Truyện