Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biên tập: Đi đâu đấy
Chương 17
Bạn mộng 07
Mạnh Xuân tự nhiên không biết phải làm sao.
Khoảnh khắc cậu nhận ra cảm xúc của mình dành cho Mạnh Cẩn không còn đơn thuần nữa, cậu đã rất bối rối.
Ăn cơm tối xong, Mạnh Xuân không cùng đến phòng khách xem TV chung với Mạnh Cẩn mà lại về phòng sớm.
Mạnh Cẩn đang ngồi trên sô pha, nhìn theo bóng lưng của cậu dần khuất sau cầu thang, khó hiểu hỏi: “Anh không xem TV với em à?”
Mạnh Xuân cũng không quay đầu lại, thản nhiên nói dối: “Anh nhớ ra còn đề vẫn chưa giải, lên chạy deadline trước đã.”
Mạnh Cẩn bĩu môi, chua chát nói: “Giải đề còn quan trọng hơn em phải không?”
Mạnh Xuân dừng chân, đứng trên cầu thang, quay lại nhìn cô.
Mạnh Cẩn cố ý gây sự với cậu, thấy cậu dừng lại còn quay người, vội vàng cười giải thích: “Em chỉ đùa thôi, anh cứ lo đề của anh đi.”
Mạnh Xuân nhìn cô, đôi mắt đen ẩn chứa đầy bí mật mà cậu cố hết sức để kìm nén.
Cậu không nói gì, lại quay người tiếp tục leo cầu thang.
Mạnh Cẩn ngồi một mình trong phòng khách rộng lớn, vừa xem TV vừa cầm điện thoại nhắn tin QQ.
Cô nhắn cho Hạ Mẫn: 【 Mẫn Mẫn, hôm nào bà rảnh vậy, đi dạo phố với tui! 】
Hạ Mẫn Mẫn thoải mái trả lời: 【 Lúc nào cũng rảnh hết bà ưi! Phụ thuộc vào bà đó! 】
Mạnh Cẩn cười khúc khích, ngón tay linh hoạt ấn bàn phím, tả lời Hạ Mẫn Mẫn: 【 Vậy ngày mai đi! Sáng mai 9 giờ, chúng ta gặp nhau ở lối vào Trung tâm Phong Hồi nhé. 】
Hạ Mẫn Mẫn vui vẻ đồng ý: 【 OK! 】
Tán gẫu với Hạ Mẫn Mẫn xong, Mạnh Cẩn thoát ứng dụng Q.Q, mở danh bạ điện thoại.
Trong này chỉ có đúng ba dãy số.
Một cái là của Mạnh Xuân, một cái là của bố cô Mạnh Thường, còn có một cái, là của mẹ cô Thi Tư.
Mạnh Cẩn nhìn chằm chằm chữ “Mẹ”, cẩn thận suy nghĩ hồi lâu, mới nhớ ra vào ngày nghỉ lễ năm nay, ngay sau kỳ thi tuyển vào mười, mẹ có gọi điện thoại cho cô nhưng cô không trả lời. Thay vào đó, anh trai là người nghe hộ cô.
Anh trai cúp điện thoại, bảo cô tới Hải Thành chơi, vì mẹ cô muốn vậy.
Cô không muốn.
Suốt chín năm qua, cứ hễ đến kỳ nghỉ đông hay hè, mẹ lại mời cô đến Hải Thành chơi nhưng đều bị cô từ chối.
Mạnh Cẩn không hiểu vì sao, bỗng nhớ lại những lúc còn bé.
Thật ra cô gần gũi với mẹ nhất.
Khi ấy, hầu như đêm nào cô cũng có thể nghe mẹ kể chuyện hoặc hát ru, rồi chìm vào giấc ngủ bình yên trong vòng tay mẹ.
Một lúc sau, Mạnh Cẩn nhấn nút OK màu xanh lá cây phía bên, chọn mục gửi tin nhắn, màn hình chuyển sang chế độ soạn thảo tin nhắn.
Mạnh Cẩn gõ gõ xóa xóa, cuối cùng chỉ viết hai câu ngắn gọn gửi đi: 【 Mẹ, con đang đến kỳ, có cần chú ý gì không ạ?
Mộng Mộng 】
Thoạt nhìn, tin nhắn này giống như cô đang hỏi mẹ những điều cần chú ý trong kỳ kinh nguyệt.
Nhưng thật ra, Mạnh Cẩn không hề hay biết, tin nhắn này lại vô tình bộc lộ sự mong mỏi muốn được mẹ chăm sóc của cô.
Thi Tư vội vàng gọi lại.
Khoảnh khắc Mạnh Cẩn nhìn thấy tên người gọi, cô có chút hoảng loạn.
Cô chộp lấy một chiếc gối ở bên cạnh ôm chặt vào lòng, sau đó nhấn nút trả lời, tim đập càng nhanh hơn.
Mạnh Cẩn áp điện thoại vào tai, nghe thấy Thi Tư ở đầu bên kia gọi cô đầy ngờ vực: “Mộng Mộng?”
Mạnh Cẩn mím môi, nhẹ nhàng đáp lại: “Dạ mẹ”
Thi Tư quan tâm hỏi: “Lần đầu con tới kỳ à?”
Mạnh Cẩn “ừm” thật nhẹ.
Thi Tư lại hỏi: “Được mấy ngày rồi con?”
“Khoảng……” Mạnh Cẩn liếm đôi môi khô khốc, nói dối: “Hai ngày trước ạ.”
“Bụng còn đau không? Có khó chịu lắm không?”
Mạnh Cẩn thành thật đáp lại từng câu một: “Ngày đầu tiên đau lắm mẹ ạ, đêm đó cảm giác eo muốn gãy, bắp chân cũng tê rần, chỗ nào cũng không thoải mái, may mà có anh trai chăm con.”
Thi Tư thoáng nhẹ nhàng thở ra, nhưng nhớ tới Mạnh Xuân rốt cuộc cũng chỉ 16 tuổi, khả năng có nhiều cái không thể chú ý đến, nhịn không được dặn dò Mạnh Cẩn: “Trong thời gian này phải chú ý giữ ấm, không được để bị lạnh. Con cũng phải chú ý ăn uống, không được ăn đồ cay lạnh, đồ sống. Đừng cạy bây giờ mình khoẻ mà buông thả, nếu không sau này về già con sẽ hối hận đó, nghe chưa.”
Được nghe mẹ càm ràm một hồi, khoé miệng Mạnh Cẩn tự giác kéo lên.
Cô cúi thấp đầu nhìn xuống ngon trỏ đang xoay vòng trên gối, mỉm cười đáp lại: “Dạ rồi ạ, con sẽ để ý.”
“Số của ai vậy con?”
Thi Tư giải đáp thắc mắc của con xong, bà mới nhớ tới mình vẫn chưa có số điện thoại của con gái.
Mạnh Cẩn giải thích: “Dạ của con ạ, bố tặng điện thoại cho con làm quà sinh nhật đó.”
Nhắc tới sinh nhật, Thi Tư có lỗi nói: “Xin lỗi Mộng Mộng, quà sinh nhật mẹ tặng con vẫn đang trên đường tới…”
“Dạ không sao ạ.” Mạnh Cẩn thản nhiên đáp.
Mấy năm qua, cứ đều đặn hàng năm Thi Tư sẽ gửi đồ cho Mạnh Xuân và Mạnh Cẩn, quà sinh nhật đương nhiên không thể thiếu.
“Mẹ ăn cơm chưa?” Mạnh Cẩn chủ động hỏi bà.
Thi Tư cười nói: “Mẹ mới ăn xong, còn con thì sao?”
Mạnh Cẩn trả lời: “Con cũng ăn rồi ạ. Hôm nay thím Trương nấu canh cá trích với sườn xào chua ngọt ngon ơi là ngon. À đúng rồi còn có…”
Mạnh Cẩn còn chưa ríu rít kể xong, bên phía Thi Tư bỗng vang lên một giọng nam: “Tiểu Tư đi ăn cơm thôi em…”
Mạnh Cẩn không nói nữa.
Cô chớp mắt, chợt nhớ tới ba năm trước bà từng kể mình đã có bạn trai.
Người mới nãy gọi bà đi ăn có lẽ là người bạn trai nước ngoài đầy lãng mạn của bà, hoặc cũng có thể bà đã thay bạn trai khác. Một giây trước bà mới nói đã ăn cơm nhưng một giây sau lại có người mời bà đi ăn tối.
Mạnh Cẩn tự nhiên cảm thấy nhàm chán.
Giọng cô lạnh nhạt đi nhiều, cảm thấy uổng phí thì giờ nói với Thi Tư: “Mẹ đi ăn đi, con không làm phiền mẹ nữa, chào mẹ.”
Nói xong Mạnh Cẩn thẳng tay tắt máy, cũng không đợi Thi Tư giải thích.
Sau đó Thi Tư có gọi lại cho cô mấy cuộc, Mạnh Cẩn trực tiếp gập điện thoại, từ chối không nhận.
Tâm trạng vốn dĩ rất tốt bỗng trở nên tồi tệ, Mạnh Cẩn ném điện thoại xuống ghế, đứng dậy đi lên tầng ba.
Cô tưởng Mạnh Xuân đang ở trong thư phòng làm bài nên mở cửa thư phòng ra, phát hiện anh trai cô không có ở đó.
Mạnh Cẩn rất ngạc nhiên khi không thấy Mạnh Xuân trong đó.
Lòng cô tràn đầy nghi hoặc, đi tới phòng ngủ của Mạnh Xuân, cô giơ tay gõ cửa, gọi cậu: “Anh?”
Sau đó nói: “Em vào nhé?”
Mạnh Xuân đang ngẩn người tựa vào đầu giường, tay cầm quả cầu pha lê cô tặng, tự nhiên nghe thấy giọng nói của cô, cậu nhanh chóng đặt quả cầu pha lê lên bàn ở đầu giường, chạy nhanh đến bàn học, ngồi xuống, vơ lấy một cuốn sách bài tập, mở ra giả vờ như đang ngồi giải bài.
Mãi đến khi đã chuẩn bị sẵn sàng, cậu trả lời “được”, lúc này Mạnh Cẩn mới mở cửa ra.
Mạnh Xuân đang ngồi ở bàn học, trong tay cầm bút viết gì đó vào tờ giấy nháp.
Mạnh Cẩn không làm phiền cậu, cô ngồi lên giường cậu, sau đó nằm ngửa ngơ ngác nhìn trần nhà trên đầu.
Mạnh Xuân đã làm xong công tác tâm lý.
Cậu và cô không phải anh em ruột thịt, không có quan hệ huyết thống trên pháp luật, vì vậy việc họ có tình cảm là điều hết sức bình thường.
Nhưng vấn đề là, bây giờ chỉ có mình cậu thích cô.
Đó là tình cảm đơn phương từ phía cậu.
Cô chỉ đơn giản coi cậu giống như anh trai.
Vì thế cậu không thể vội vàng bày tỏ được.
Ít nhất bây giờ không thể để Mạnh Cẩn biết cậu thích cô, là kiểu tình cảm nam nữ.
Mạnh Cẩn đang nằm trên giường của Mạnh Xuân, mặt mũi nhăn nhó, nhìn chằm chằm chú gấu bông cô tặng cậu năm sáu tuổi vẫn còn nguyên vẹn, đang được đặt ngay ngắn cạnh gối ngủ, cô duỗi tay lấy gấu bông nhỏ, ngắm nghía rồi lại thở dài.
Được một lúc, Mạnh Xuân không chịu được tiếng thở dài của cô, quay sang hỏi cô: “Em sao vậy?”
Mạnh Cẩn lật người, tựa cằm xuống nệm, vừa nghịch gấu bông vừa kể cho anh nghe: “Em mới gọi điện cho mẹ.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó em nghe thấy giọng của một người đàn ông, ông ấy gọi mẹ em đi ăn cơm, nhưng mới một giây trước bà ấy bảo đã ăn cơm rồi!” Mạnh Cẩn kể xong, không vui bĩu môi.
Mạnh Xuân nói: “Em không vui là vì chuyện này?”
“Em phiền lòng vì dì Thi nói dối, thật ra là vì bên dì ấy có đàn ông?”
Mạnh Cẩn há miệng mãi mà không thể giải thích được rõ ràng, nhưng trong lòng cô lại vô cùng mông lung.
“Em nghĩ là cả hai, nhưng dù gì vẫn là không vui.”
Mạnh Xuân đặt bút xuống, đứng dậy, đi tới ngồi xuống bên cạnh cô.
Cậu chống một tay lên giường, hơi nghiêng người, cúi đầu nhìn cô, kiên nhẫn nhẹ nhàng nhắc nhở: “Mộng Mộng, dì Thi và bố đã ly hôn được chín năm, cả hai đều đã bước vào giai đoạn không còn nhau nữa, họ sẽ có những người khác. Em không thể cứ mãi khó chịu với những thứ không phát triển theo ý mình được. Điều này chỉ khiến em mệt mỏi thêm thôi.”
Thực ra trong lòng Mạnh Cẩn đã sớm sáng tỏ như gương, nhưng cô cứ mãi không chấp nhận.
Dù chín năm đã trôi qua nhưng cô vẫn không hiểu tại sao bố mẹ cô lại chọn không tái hôn.
Cô đã tận mắt chứng kiến họ bí mật hôn nhau thật sâu vào đêm hè năm đó.
Chẳng phải chỉ những người đang yêu mới có thể hôn say đắm như vậy sao?
Cô từng mong muốn có một gia đình trọn vẹn, có bố, mẹ và anh trai.
Bây giờ vẫn luôn khao khát nó.
Nhưng có lẽ giấc mộng thuở tấm bé đã sớm xa rời với thực tại.
Mạnh Cẩn thay đổi tư thế, nằm nghiêng người trên giường, ôm chặt gấu bông nhỏ vào lòng.
Cô trông đợi nhìn Mạnh Xuân, tiếng gọi vang lên thật khẽ: “Anh?”
“Ơi!” Mạnh Xuân trả lời.
Mạnh Cẩn hỏi cậu: “Liệu một ngày nào đó anh cũng rời xa em, dần dần không còn quay lại nữa, bỏ em ở nhà một mình không?”
Khoé môi Mạnh Xuân nhếch lên, cười nhạt đáp: “Không có chuyện đó.”
“Đồ dối trá,” Mạnh Cẩn rầu rĩ lẩm bẩm: “Khi anh có bạn gái, kết hôn và lập gia đình, em sẽ thành người ngoài thôi.”
Cậu cong ngón trỏ gõ lên trán cô, giống như bị chọc tức mà bật cười thành tiếng: “Vớ vẩn.”
Sau đó Mạnh Xuân lại xót cô, dịu dàng xoa mái tóc mềm mại của Mạnh Xuân, dùng giọng điệu khó nắm bắt được nói với cô: “Em sẽ luôn là người quan trọng nhất đối với anh, không ai có thể thay thế được vị trí của em trong lòng anh.”
“Ngay cả chị dâu tương lai cũng không bằng em phải không?” Cô đơn giản hỏi.
Chị dâu tương lai…
Mạnh Xuân trầm ngâm nhìn cô, sau đó mỉm cười đáp: “Ừ, không ai có thể so sánh được với em.”
Mạnh Cấn có chút vui vẻ, cô ôm gấu bông che mặt, khóe miệng kéo thật cao, âm thầm mỉm cười.
Sau khi vui vẻ xong, cô lộ ra vẻ mặt đỏ bừng, nhẹ nhàng đẩy cánh tay đang đặt trên giường của Mạnh Xuân, nũng nịu nói: “Anh ơi, anh lấy điện thoại ra đây, em chơi game một lát.”
Mạnh Xuân đứng dậy lấy điện thoại di động anh đặt trên bàn cho cô, khó hiểu hỏi: “Của em đâu?”
Mạnh Cẩn thở dài: “Nói chuyện xong quăng đâu mất rồi.”
Mạnh Xuân cũng thở dài nói cô: “Em tuỳ hứng cũng vừa vừa thôi chứ.”
Nói xong đưa điện thoại cho cô.
Mạnh Cẩn cười khúc khích: “Đã là gì đâu, dù sao anh trai vẫn cưng em nhất.”
“Với lại tuỳ hứng đã làm hại ai, em tuỳ hứng em vui vẻ.”
Mạnh Xuân lại thở dài, xoa nhẹ đầu cô một cái rồi quay về bàn học.
Lần này cậu thật sự nghiêm túc giải đề.
Mạnh Cẩn nằm trên giường của Mạnh Xuân, yên lặng chơi bubble bobble trên điện thoại của Mạnh Xuân.
Sau cũng quên luôn đây là điện thoại của Mạnh Xuân, trực tiếp mở QQ ra để nhắn tin với Hạ Mẫn Mẫn, tận đến khi nhìn khung chat mới biết đây không phải là điện thoại của mình. Có điều….
Mạnh Cẩn nhìn chằm chằm khung chat phụ, hơi nhíu mày.
Mạnh Cẩn vẫn hay đăng nhập vào QQ của Mạnh Xuân, nhưng khung chat “Đại tiểu thưu” này là lần đầu tiên cô thấy, cô khẳng định anh mới tạo cái này.
Lại còn được ghim lên đầu, trên cả khung chat “gia đình” vốn đứng đầu.
Lại chỉ có mỗi một người ở trong nhóm.
Mạnh Cẩn ghen tị bấm vào khung chat, kết quả lại thấy tên cô trong đó.
Hơn nữa khung chat còn để chế độ bạn tốt.
Cô bấm vào tài khoản, lập tức mở ra thông tin liên lạc được Mạnh Xuân ghi chú là “Mộng Mộng”, sau khi xem lịch sử trò chuyện quen thuộc, cuối cùng cô cũng xác nhận người này thực sự là cô.
Mạnh Cẩn thoát khỏi hộp trò chuyện, nhìn chằm chằm vào dòng chữ “Đại tiểu thư” trên màn hình điện thoại một lúc, sau đó trên mặt cô hiện lên một nụ cười, đột nhiên hỏi Mạnh Xuân đang quay lưng về phía cô: “Anh ơi, em là gì của anh?”
Mạnh Xuân đang cặm cụi giải quyết một bài, nghe được câu hỏi của cô, lòng cậu không khỏi nhảy lên, giả vờ bình tĩnh nói: “Em gái.”
“Không còn nữa?” Mạnh Cẩn nhướng mày, cố ý hỏi.
Quả nhiên, Mạnh Xuân quay lại nhìn cô.
Đôi mắt cậu đen láy lại lấp lánh vô ngần.
Mạnh Cẩn cố nén cười, nhưng khóe miệng vẫn nhếch lên, lắc lắc điện thoại nhắc nhở cậu: “Nhóm mới.”
Tim Mạnh Xuân đột nhiên trầm xuống, đập dồn dập, ngay cả hơi thở cũng ngừng đọng trong giây lát.
Cậu miễn cưỡng giữ được bình tĩnh, trên môi hiện lên một nụ cười, giả vờ chợt nhận ra: “A, đại tiểu thư.”
Mạnh Cẩn tò mò hỏi: “Sao lại nói em là đại tiểu thư?”
Mạnh Xuân đặt bút xuống, ngồi nghiêng trên ghế, đặt một tay lên lưng ghế, đối diện với cô, cười nửa đùa nửa thật nói: “Lần đầu gặp em ở sân chơi, anh vừa nhìn đã biết em là đại tiểu thư, sau đó thì đúng thật, cô nhóc được nuông chiều đến bướng bỉnh kiêu ngạo, còn hay khóc nhè.”
Mạnh Cẩn nghe cậu nói vậy thì khó chịu ném con gấu nhỏ vào người cậu.
Mạnh Xuân dễ dàng bắt lấy, chơi với gấu.
Cô không phục nói: “Em là đại tiểu thư, vậy anh là gì?”
Cậu còn chưa trả lời, cô đã cười thích thú: “Em là đại tiểu thư thì anh là đại thiếu gia.”
Mạnh Xuân nghiêng đầu, nghiêm túc sửa lại: “Anh thà làm người kỵ sĩ của đại tiểu thư còn hơn.”
Kỵ sĩ sẽ luôn trung thành với đại tiểu thư, sẵn sàng bảo vệ cô ấy bằng cả tính mạng.
—————–
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");