Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biên tập: Đi Đâu Đấy
Chương 18
Bạn Mộng 08
Đôi mắt hạnh đẹp đẽ trong veo của Mạnh Cẩn hơi loé, trên mặt lộ ra vẻ ngơ ngác, nghi hoặc hỏi: “Tại sao lại là kỵ sĩ ạ”
Mạnh Xuân nghiêm túc nhìn vào mắt cô, trả lời cô: “Kỵ sĩ sẽ luôn trung thành, không bao giờ phản bội.”
Mạnh Cẩn cười nói: “Nghe anh giải thích, thấy kỵ sĩ cũng siêu đẹp trai nha.”
Mạnh Xuân cười nhẹ một tiếng: “Vốn đã rất đẹp trai rồi.”
Cô thoát ra đăng nhập vào nick QQ của mình, thêm một nhóm nữa tên là “Đồng loã kỵ sĩ của tôi”, sau đó chuyển Mạnh Xuân từ nhóm “người nhà” sang nhóm này.
Sau khi Mạnh Cẩn đổi nhóm xong, cô lại tiếp tục chơi bubble bobble trên điện thoại của anh.
Mạnh Xuân đã quay lưng về phía cô tiếp tục giải đề.
Mạnh Cẩn vừa chơi game vừa nói chuyện với Mạnh Xuân, chủ đề cứ nhảy lung tung hết vấn đề này qua vấn đề khác, chẳng cái nào liên quan cái nào.
“Anh, sao tối nay lại học trong phòng ngủ vậy, bình thường anh hay học trong thư phòng mà.” Mạnh Cẩn thuận miệng hỏi nhưng vô tình trong một cái chớp mắt đủ khiến Mạnh Xuân thót tim.
Cậu vắt hết óc tìm một lời giải thích tự nhiên nhất: “Đáp án của vở bài tập anh để ở trong phòng ngủ, anh cũng lười ra ngoài.”
Anh trai cô đúng thật có khả năng làm như vậy.
Mạnh Cẩn không mảy may nghi ngờ.
Một chốc trôi qua, cô đã hoàn thành xong một cấp độ, nằm trên giường một tay chống cằm, hai chân nhàn nhã đung đưa thành hình vòng cung trên không trung, hơi tiếc nuối nói: “Haiz, ước gì chúng mình được sinh ra lần nữa rồi cùng lớn lên thì tốt biết mấy anh nhỉ.”
Mạnh Xuân mới vừa giải xong một đề phụ đạo, đầu óc cậu vẫn còn chưa rút ra khỏi đề toán ban nãy nên chưa kịp nghe hết lời cô nói.
Cậu ngơ ngác hỏi cô: “Hả?”
Mạnh Cẩn nói tiếp: “Em hơi ghen tị với hai đứa nhóc hôm nay mình gặp á. Từ khi sinh ra đã có thể cùng nhau lớn lên, ngày dài tháng rộng bên nhau.”
Cô nói cô ghen tị với Ứng Triệt và Quý Ngộ, còn mong họ mới sinh ra đã biết nhau, cùng nhau lớn lên.
Mạnh Xuân lại lần nữa buông bút, gấp vở lại, đứng dậy đi đến bên giường, cậu nằm xuống bên cạnh cô, nghiêng đầu nhìn cô.
Mạnh Cẩn cũng nghiêng đầu nhìn qua, trong lúc ánh mắt họ chạm nhau, cô mỉm cười rồi nói: “Anh không muốn sao?”
Đôi mắt anh tối sầm, hầu kết khẽ lay động, thật thấp giọng đáp lại cô: “Anh muốn chứ.”
Mạnh Cẩn vừa bấm điện thoại vừa khúc khích cười: “Em thật sự rất muốn gặp anh trước bảy tuổi lắm đó, hẳn sẽ là một em bé ngoan, không nghịch ngợm phiền phức.”
Nói đến đây, cô tự động tưởng tượng ra Mạnh Xuân lúc nhỏ ngoan ngoãn như thế nào, nhịn không được muốn véo cặp má phúng phính của cậu nhóc.
Nhưng trước mặt cô không phải phiên bản lúc nhỏ của Mạnh Xuân, mà lại là Mạnh Xuân phiên bản trưởng thành.
Mạnh Cẩn trực tiếp giơ tay nhéo nhẹ mặt Mạnh Xuân, cười trêu: “Bảo bối ngoan ai cũng muốn bắt nạt hết á.”
Mạnh Xuân không ngờ Mạnh Cẩn véo má mình, cậu hơi hoảng hốt.
Sau đó liền giữ lấy tay cô, giơ tay nhéo má cô coi như đáp trả, khoé môi không giấu được ý cười: “Vẫn là cái má này thích hơn.”
Mạnh Cẩn vờ như tức giận, cô bĩu môi, sau đó gập người chín mươi độ, đầu gối lên bụng cậu, nâng chân gác lên đầu giường, hai tay cầm điện thoại tiếp tục chơi game.
Mạnh Xuân nằm ngửa, mặc kệ cô lấy cậu làm gối.
“Nhân tiện, ngày mai em có hẹn với Mẫn Mẫn cùng đi mua sắm.” Mạnh Cẩn báo trước cho Mạnh Xuân.
Mạnh Xuân khẽ “ừm”.
Mạnh Cẩn hỏi: “Anh có muốn đi với tụi em không?”
“Tụi em đi mua sắm, anh đi theo làm gì?” Cậu cười.
Cô dõng dạc nói như thể đó là điều hiển nhiên: “Đi xách đồ cho tụi em.”
”Quen rồi.” Mạnh Xuân cong ngón tay gõ nhẹ lên trán cô.
Mạnh Cẩn cười nắc nẻ: “Không phải đấy là thói quen của anh à?”
“Em mặc kệ đó, ai quen người đấy chịu trách nhiệm.”
Mạnh Xuân bất đắc dĩ thở dài, trả lời cô: “Ngày mai anh sẽ đưa em đến đó. Đợi em đi mua sắm về liên lạc với anh, anh sẽ đón em.”
“Hừ” Mạnh Cẩn khịt mũi, lẩm bẩm: “Cũng gọi là tạm được.”
Được một lúc, Mạnh Cẩn thấy chơi chán rồi, cô bật nhạc lên bắt đầu nhẩm theo giai điệu.
Cô cùng Mạnh Xuân nằm trên giường, yên lặng nghe nhạc: “Không ai có thể đoán được, đây là mật mã của chúng ta… Thế giới có anh và em thật hoàn hảo”*
*Ám hiệu【暗號 Secret Code】của Jay Chou nha cả nhà.
Mạnh Cẩn bị cơn buồn ngủ bật chợt kéo tới đánh gục, đến khi nhắm mắt lại cũng không biết trời trăng gì nữa, trong giây lát liền chìm sâu vào giấc ngủ.
Mạnh Cẩn đã ngủ say, lúc này Mạnh Xuân mới tắt nhạc phát ra từ điện thoại đặt bên cạnh.
Nhớ tới ngày mai Mạnh Cẩn ra ngoài mua sắm không có việc gì làm, Mạnh Xuân định rủ Tuỳ Ngộ An và Ân Khoan đi chơi bóng.
Kết quả là khi mở Q.Q, cậu đã nhìn thấy khung chat của Mạnh Cẩn.
Giữa đó có một khung chat mới lập tên là “Đồng loã của tôi là kỵ sĩ”.
Mạnh Xuân nhìn thấy khung chat, nhịp tim của cậu tăng nhanh không kiểm soát.
Cậu cứ nhìn mãi vào màn hình điện thoại, bấm vào khung chat chỉ có một thành viên, thông tin liên lạc_anh trai.
Mạnh Xuân bỗng hít vào một hơi thật sâu.
Niềm sung sướng gần như khiến tim cậu muốn nổ tung trong lồng ngực.
Mạnh Xuân đăng xuất khỏi Q.Q, đăng nhập vào trang của mình, theo trình tự rủ Tuỳ Ngộ An và Ân Khoan đi chơi bóng, sau đó đóng nắp điện thoại lại rồi thản nhiên đặt nó sang một bên.
Cậu nhấc tay lên, kê dưới đầu, tay còn lại nhẹ nhàng chạm vào đỉnh đầu mềm mại của Mạnh Cẩn.
Mạnh Xuân nhớ tới lời nói vô lý trước khi đi ngủ của Mạnh Cẩn: “Ai quen rồi thì người đấy chịu trách nhiệm”, không khỏi trộm cười.
Anh ngẩng đầu ngắm cô gái đang ngủ ngon giấc trên bụng mình. Ánh mắt nóng bỏng không tài nào che giấu nổi.
Trong căn phòng yên tĩnh, Mạnh Xuân nghe tiếng thở đều đều của Mạnh Cẩn, lồng ngực dồn dập như hồi trống, đập từng nhịp vào dây thần kinh.
Lúc này, tình cảm mà cậu thầm dành cho cô thật rõ ràng.
Nhưng khi cô tỉnh lại, cậu lại ngụy trang thành một người anh trai đang chiều chuộng em gái mình.
Tình cảm này là bí mật, không thể cho ai biết.
Và tình cảm này có cơ hội nhìn thấy ánh sáng hay không còn phải tùy thuộc vào cô ấy.
Mạnh Cẩn đang ngủ thì trở mình, quay về phía cậu.
Mạnh Xuân nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang ngủ yên bình của cô một lúc, sau đó chuyển ánh mắt sang đôi bàn tay hơi cong tự nhiên của cô.
Cậu chậm rãi duỗi tay, giống như vươn ra một chiếc xúc tu, vô cùng cẩn thận móc đầu ngón tay của cô vào lòng bàn tay mình, sau đó thấp giọng thì thầm: “Mộng Mộng.”
Em có thể thích anh một chút được không?
Không phải tình cảm anh trai em gái, mà là tình cảm em dành cho người khác giới.
Chỉ cần em thích anh một chút, anh có thể lấp đầy những chỗ trống còn lại.
Cậu không phải một tín đồ xùng đạo.
Nhưng lại dám khao khát thần linh của mình, ham muốn được cùng cô sa vào luân hồi.
Tựa như muốn vấy bẩn chủ nhân của mình.
Thân thể và tâm trí tôi đã không còn thánh thiện, chỉ có trái tim tôi đỏ tươi mãnh liệt này xin nguyện dâng lên Người.
Đó là bằng chứng tôi yêu cô ấy.
_
Mạnh Xuân và Mạnh Cẩn ngủ như vậy cả đêm.
Sáng sớm hôm sau Mạnh Cẩn tỉnh dậy, trên người cô đã đắp tấm chăn mỏng của Mạnh Xuân.
Có một cánh tay treo ngang trên đầu cô, Mạnh Cẩn hơi nghiêng người, ngẩng đầu lên thì lập tức nhìn thấy Mạnh Xuân.
Cậu đang ngủ sau lưng cô, trên người không đắp chăn, chân hơi co lại.
Giữa họ có hơn mười cm, không chạm vào nhau.
Trong cơn bàng hoàng, Mạnh Cẩn có cảm giác dường như mình đang quay về mùa hè chín năm trước.
Họ thường ngủ trưa trên cùng một chiếc giường giống như này.
Cô vẫn nhớ ngày đầu tiên họ nằm cạnh nhau ngủ trưa, hai người còn nắm tay nhau.
Sau khi cô tỉnh dậy, cô đã lén vẽ lên mặt cậu để thoả lòng nghịch ngợm, cậu cố tình không nghe lời bố cô, cứ giữ nguyên những nét vẽ nguệch ngoạc ấy.
Mạnh Cẩn nhớ lại chuyện hồi nhỏ, khóe môi vô thức nở một nụ cười.
Cô nhẹ nhàng ngồi dậy, chậm rãi đắp chăn mỏng cho cậu, sau đó lặng lẽ xuống giường, rón rén đi ra cửa, sau đó thật chậm rãi xoay tay nắm cửa, mở cửa rời đi.
Khi Mạnh Cẩn vừa rời giường, Mạnh Xuân đã mở mắt rồi.
Cô không biết rằng trước khi cô tỉnh dậy, cậu đã lặng lẽ quan sát cô suốt nửa tiếng đồng hồ.
Cô thậm chí còn không biết rằng đêm qua mình ngủ không ngoan như nào, còn lăn vào vòng tay cậu, thậm chí còn ôm chặt lấy eo cậu, gác hai chân lên đùi cậu.
Cả đêm Mạnh Xuân đều không ngủ ngon.
Đã lâu lắm rồi họ mới ngủ chung giường.
Sau khi phát hiện ra tình cảm với cô, cậu chợt nhận ra cô đã thực sự trưởng thành.
Thân thể cô gái mềm mại, trên người thoang thoảng có mùi thơm nhẹ nhàng, không khỏi khiến cậu miên man nghĩ đến.
Dù ngủ không ngon giấc nhưng cậu vẫn nhìn thấy cô trong giấc mơ ngắn ngủi.
Khi cậu tỉnh dậy lần nữa, cảm thấy có điều gì đó không ổn, mà cô vẫn ngủ yên bình bên cạnh mình.
Mạnh Xuân chỉ có thể vào phòng tắm bình tĩnh lại.
Sau khi bình tĩnh lại, cậu lại càng thấy bản thân mình ghê tởm xấu xa.
Đến khi Mạnh Xuân tắm rửa xong và rời khỏi phòng ngủ, Mạnh Cẩn đang tìm cậu.
Cô diện chiếc áo phông hồng và quần short có dây màu xanh đan chéo, trông tràn đầy năng lượng.
Mạnh Cẩn cười gọi anh trai: “Anh ơi, giúp em làm tóc đi. Em muốn kiểu phải linh động, đáng yêu ấy!”
Mạnh Xuân thở dài: “Cứ làm phiền anh mãi thế.”
Mạnh Cẩn thản nhiên nói: “Em không phiền anh thì phiền ai? Anh là anh trai em mà!”
Câu nói của cô khiến lòng Mạnh Xuân vừa đắng vừa ngọt, đắng ngọt đan xen, liền biến thành sáp nhũn.
Mạnh Xuân tết tóc sừng dê thật đáng yêu cho cô.
Trong khi cậu đang khéo léo tết tóc cho cô, dì Trương từ bếp bưng bữa sáng đi tới, nhìn thấy vậy, mỉm cười nói: “Có phải Mộng Mộng lại nhờ anh trai tết tóc cho con không?”
Mạnh Cẩn nghịch sợi dây cao su nhỏ đầy màu sắc, vui vẻ nói: “Anh trai con làm hơi bị đẹp!”
Dì Trương buồn cười nói: “Không phải có đứa ghét mái tóc xấu xí mà anh trai chải cho khi còn nhỏ à, nên anh trai con đã cố gắng học kỹ năng chải tóc cho con đấy.”
Mạnh Cẩn càng cười vui hơn, lầu bầu: “Cách anh ấy chải tóc năm đó quả thực rất xấu, con chỉ đang nói thật thôi mà.”
“Nhưng tóc của anh trai làm cho con bây giờ trông rất đẹp.” Cô giống như một kẻ nịnh bợ, sợ Mạnh Xuân tết xong một nửa sẽ bỏ cuộc.
Hai người cùng nhau ăn sáng, lúc Mạnh Xuân chuẩn bị đạp xe đưa Mạnh Cẩn đến trung tâm thương mại thuận tay nhặt quả bóng trong sân.
Mạnh Cẩn hỏi cậu: “Anh ơi, anh định đi chơi bóng ạ?”
Mạnh Xuân nói “À” rồi nói: “Anh đã hẹn với Tùy Ngộ An và Ân Khoan đi chơi bóng rổ.”
Mạnh Cẩn lại hỏi: “Sao em không thấy anh mặc đồng phục bóng rổ em tặng anh bao giờ thế?”
Mạnh Xuân còn chưa kịp giải thích, cô đã thất vọng nói: “Là vì không thích nên không muốn mặc sao?”
Mạnh Xuân: “…”
Anh dùng ngón tay chọc vào đầu cô, bất lực nói: “Em đang nghĩ gì thế? Quà sinh nhật em tặng anh còn không đi đóng khung treo tường thì thôi, sao ghét cho được.”
“Vậy anh định không mặc chứ gì!” Mạnh Cẩn bất mãn.
“Anh đã nói với em rồi đó là bảo bối của anh!” Mạnh Xuân bị cô giận lẫy.
“Cái này có gì quý giá? Cứ mặc đi, sau này em sẽ tặng anh cái mới!” Cô hưng phấn hứa.
“Bao giờ?” Mạnh Xuân nhướng mày hỏi.
Mạnh Cẩn chớp chớp mắt, ngập ngừng nói: “Sinh nhật năm nào em cũng tặng anh một bộ.”
Mạnh Xuân lập tức duỗi ngón út ra, nói: “Đây, nghéo tay đi.”
“Thật trẻ con!” Mạnh Cẩn cười nhạo anh già như vậy mà còn chơi móc nghéo như trẻ con, nhưng vẫn duỗi ngón tay út ra chiều theo anh, ấn hai đầu ngón tay cái vào nhau.
“Hãy treo cổ mình bằng một cái móc, trăm năm cũng không được phép thay đổi,” Mạnh Cẩn nói Mạnh Xuân là trẻ con, vậy mà rất nhiệt tình nói: “Ai thay đổi là đồ khốn nạn!”
Mạnh Xuân đứng dưới ánh nắng, nhìn xuống Mạnh Cẩn, mỉm cười rạng rỡ và nói: “Anh chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó đại tiểu thư sẽ trở thành người thiết kế đồng phục bóng rổ của tôi.”
Mạnh Cẩn cười khúc khích, kiêu ngạo hỏi: “Đại tiểu thư của ngươi không phải rất tuyệt vời sao?”
Đại tiểu thư của tôi.
“Của bạn” nghe có vẻ đặc biệt dễ chịu.
Mạnh Xuân nhẹ nhàng mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Tuyệt vời.”
Cậu trìu mến nói: “Đại tiểu thư của tôi là người có quyền lực nhất.”
Mạnh Cẩn hài lòng, ngọt ngào đáp: “Chàng kỵ sĩ của ta cũng là người mạnh nhất”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");