Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Biên tập: Ross
Chương 28
Bạn Mộng 18
Tiết học đầu tiên vào buổi sáng là tiết tiếng Anh.
Giáo viên dạy tiếng Anh đến lớp sớm ba phút, trước khi chính thức bắt đầu bài giảng, cô đã tự giới thiệu qua một chút, rồi bắt đầu chọn cán sự môn.
Cô giáo hỏi: “Có ai tình nguyện làm cán sự môn không?”
Không một cánh tay nào giơ lên, cũng chẳng thấy ai đứng dậy.
Trong lớp im ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng rơi của một chiếc kim đồng hồ.
Cô giáo mỉm cười nói: “Nếu không ai tự ứng cử thì tôi sẽ chỉ định người nhé!”
Không khí trong phòng vẫn tràn ngập sự tĩnh lặng.
Cô giáo ngay lập tức gọi tên Mạnh Xuân: “Mạnh Xuân đâu nhỉ.”
Mạnh Xuân đứng dậy, cô giáo cười hỏi: “Em có muốn làm cán sự môn Anh không?”
Mạnh Xuân đáp: “Có ạ.”
Cô giáo cười tươi: “Tốt, vậy thì em là cán sự, sau này nhờ em hỗ trợ cô nhé.”
Mạnh Xuân nói: “Không phiền đâu ạ.”
Khi cậu ngồi xuống, cô giáo bắt đầu bài giảng, Mạnh Cẩn sáp người lại gần, nhân lúc cô giáo không chú ý, thì thầm hỏi: “Anh, anh có muốn làm cán sự môn không?”
“Không muốn,” Mạnh Xuân đáp bằng giọng chỉ hai người nghe thấy: “Nhưng nếu từ chối cô giáo tiếng Anh, chắc chắn sẽ có các thầy cô khác tìm đến, thôi thì cứ làm một cái cho xong.”
Làm một cái cho xong.
Mạnh Cẩn nhìn anh mình, cảm thấy những gì cậu nói thật chẳng giống người bình thường.
Quả nhiên, Mạnh Xuân đã đoán đúng.
Trong tiết toán tiếp theo, thầy giáo cũng gọi Mạnh Xuân làm cán sự môn.
Mạnh Xuân thành thật thông báo với thầy giáo: “Thưa thầy, em đã đồng ý làm cán sự môn tiếng Anh trong tiết trước rồi ạ.”
Thầy giáo tỏ ra thất vọng, đành phải tìm người khác theo bảng điểm.
Chẳng bao lâu, thầy giáo hỏi: “Cao… Manh? Cao Manh là ai?”
Cao Manh bị điểm tên, tim đập thình thịch, ước gì có thể chui vào một cái kẽ đất, nhưng chỉ có thể cắn răng đứng dậy.
Thầy giáo nhìn cô ấy, thân thiện hỏi: “Em có muốn làm cán sự môn toán không?”
Cao Manh trong lòng dù rất muốn phản đối, nhưng cô ấy căng thẳng đến mức gần như không thể nói ra được.
Ánh mắt của mọi người đồng loạt đổ dồn về phía cô, cảm giác này khiến cô ấy căng thẳng, nghẹn ngào trong cổ họng.
Cô khó khăn lắm mới thốt ra được một câu: “Xin lỗi…”
“Không sao không sao,” thầy giáo đẩy kính, cười xoa dịu: “Không muốn thì không cần làm, thầy không muốn làm khó ai cả.”
“Em ngồi xuống đi,” thầy giáo lại nhìn vào bảng điểm, gọi: “Mạnh Cẩn?”
Mạnh Cẩn lập tức đứng dậy.
Chưa kịp để thầy giáo hỏi, Mạnh Cẩn đã cười tươi, tự tin nói: “Thầy ơi, em có thể.”
Lý do cô muốn nhận công việc này thực ra chỉ vì thấy anh mình trở thành lớp trưởng, nên cô cũng không muốn thua kém mà cũng muốn tranh chút chức vụ.
Thầy giáo rất thích sự tự tin và hào phóng của Mạnh Cẩn: “Được, vậy em là cán sự môn thầy.”
Sau khi ngồi xuống, cô nghiêng đầu cười với Mạnh Xuân, vui vẻ nói: “Anh, em cũng là quan có chức có quyền rồi nhé.”
Mạnh Xuân bất đắc dĩ nhìn cô, dùng đầu bút nhẹ nhàng chọc vào trán cô.
Cô bé ngốc nghếch này thật sự nghĩ có chức là sướng sao?
Chắc chắn không lâu nữa sẽ phải than phiền với cậu mất thôi.
Trong giờ giải lao lớn buổi sáng, Mạnh Cẩn và Cao Manh đang trò chuyện sôi nổi về một bộ phim truyền hình, thì Hạ Mẫn Mẫn xuất hiện ở cửa lớp 10.
Cô ta ôm một túi khoai tây chiên, gọi to về phía Mạnh Cẩn: “Cẩn Cẩn!”
Mạnh Cẩn nghe thấy giọng Hạ Mẫn Mẫn, ngẩng mặt nhìn về phía cửa. Khi thấy Hạ Mẫn Mẫn, ánh mắt Mạnh Cẩn lập tức sáng lên đầy ngạc nhiên.
Cô lập tức đứng dậy, chạy ra khỏi lớp, cười hỏi: “Mẫn Mẫn, sao cậu lại lên đây?”
Hạ Mẫn Mẫn đưa túi khoai tây chiên cho cô, miệng cười nhẹ: “Tớ đến tìm cậu chơi mà.”
Mạnh Cẩn tự nhiên lấy một miếng khoai tây chiên từ trong bì của Hạ Mẫn Mẫn, rồi vui vẻ thông báo cho cô ta biết về việc mình trở thành cán sự môn toán.
“Anh tớ được chọn làm cán sự tiếng Anh, còn tớ thì trở thành cán sự môn toán.” Cô nghiêng đầu cười nói.
Khi nghe Mạnh Xuân là cán sự tiếng Anh, ánh mắt Hạ Mẫn Mẫn bỗng sáng lên, cô vui vẻ nói: “Lớp mình vẫn chưa chọn cán sự môn, tớ có thể đi tranh giành một chút.”
Mạnh Cẩn tò mò hỏi: “Cậu muốn làm cán sự môn nào?”
Hạ Mẫn Mẫn đáp: “Không phải tớ muốn làm cán sự môn nào, mà là tớ có thể được chọn làm cán sự môn nào đó chứ?”
Mạnh Cẩn cười, khích lệ: “Thực ra không khó như cậu nghĩ đâu, thầy cô rất thích những bạn tự ứng cử làm cán sự. Nếu cậu tự ứng cử, thầy cô chắc chắn sẽ không từ chối đâu.”
Hạ Mẫn Mẫn chớp chớp mắt, không chắc chắn hỏi: “Thật không?”
Thật mà.” Mạnh Cẩn gật đầu.
Hạ Mẫn Mẫn nhét túi khoai tây chiên vào tay Mạnh Cẩn, rồi vội vàng nói: “Cẩn Cẩn, tớ bỗng nhớ ra có việc, tớ phải đi đây!”
“Bye bye!” Cô vừa chạy đi vừa quay lại nói: “Có dịp lại đến tìm cậu chơi nhé!”
Hạ Mẫn Mẫn lập tức đến văn phòng tiếng Anh, tìm gặp giáo viên dạy tiếng Anh của mình, chủ động xin làm cán sự môn tiếng Anh.
Giáo viên rất vui mừng, lập tức đồng ý cho cô ta làm cán sự môn.
Lý do Hạ Mẫn Mẫn muốn làm cán sự tiếng Anh chỉ đơn giản là cô ta hy vọng sẽ có cơ hội gặp gỡ Mạnh Xuân trong phòng bộ môn tiếng Anh, vì tất cả giáo viên cùng khối đều làm việc ở đó.
Chỉ cần mỗi ngày đến văn phòng nộp bài và nhận bài, chắc chắn sẽ có lúc gặp nhau.
Mạnh Cẩn không biết điều gì khiến Hạ Mẫn Mẫn vội vã như vậy, cô trở lại lớp với đầy thắc mắc.
Trước khi ngồi xuống, Mạnh Cẩn chìa túi khoai tây chiên cho Cao Manh, hỏi cô ấy: “Cậu có muốn ăn không?”
Cao Manh cười lắc đầu: “Nếu ăn thêm cái này, chắc chắn sẽ béo mất.”
Nhờ có bộ phim truyền hình làm chủ đề chung, Cao Manh đã thân hơn với Mạnh Cẩm, không còn ngại ngùng khi trò chuyện.
Mạnh Cẩn biết Cao Manh rất để ý đến cân nặng, nên không ép cô ăn khoai tây chiên.
Cô đang một mình ngồi ăn khoai tây chiên, thì Mạnh Xuân trở lại lớp.
Cậu dừng lại bên cạnh chỗ ngồi của Mạnh Cẩn, cô tự động đứng dậy để nhường lối đi cho cậu.
Mạnh Xuân thò tay vào túi khoai tây chiên, vừa lấy một miếng vừa hỏi: “Em đi mua đồ ăn vặt lúc nào vậy?”
Mạnh Cẩn đang nhai khoai tây chiên, nghe anh hỏi mà miệng đầy ắp snack nên hơi ngọng: “Cái gì vậy, đây là Mẫn Mẫn cho em.”
Mạnh Xuân dừng lại một chút, rồi chuyển hướng, nhét miếng khoai tây chiên vào miệng Mạnh Cẩn.
Cô không nhịn được mà cười: “Anh, anh có vấn đề gì vậy? Không nhận quà sinh nhật từ các cô gái khác, cũng không ăn đồ ăn vặt của họ luôn.”
“Chẳng lẽ trong mắt anh, em không tính là con gái sao?” Cô hỏi với vẻ ngây thơ.
Mạnh Xuân nhìn cô, không biết nói gì, cuối cùng cậu nhẹ nhàng đáp: “Trong mắt anh, em và những cô gái khác hoàn toàn khác biệt.”
“Em biết mà,” Mạnh Cẩn tự hào nói: “Em là em gái của anh mà lại!”
Mạnh Xuân nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm như đại dương, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả.
Trái tim cậu đập mạnh, nhịp thở cũng trở nên rối loạn.
Cuối cùng, cậu thở dài, môi nở một nụ cười nhẹ, đưa tay xoa đầu cô, giọng nói vừa dịu dàng vừa bất lực: “Ngốc quá.”
Chiều hôm đó, khi tan học, Mạnh Xuân vừa bước vào chiếc xe hơi đen cùng Mạnh Cẩn, thì lại thấy nhóm người tóc đỏ đang đứng bên ngoài trường.
Họ đang chờ cậu.
Chỉ có điều, giờ đây cậu đã đổi sang xe riêng, nên họ không có cơ hội ra tay.
Mạnh Xuân lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ, hướng về phía nhóm côn đồ, trong lòng âm thầm nghiến chặt hàm răng.
Sau khi về nhà và ăn tối xong, Mạnh Xuân kéo Mạnh Cẩm làm bài tập về nhà mà các thầy cô giao cho dịp cuối tuần.
Chẳng bao lâu, cậu đã bỏ bút và rời khỏi phòng học.
Mạnh Cẩm nghĩ rằng cậu đi vệ sinh, nên cũng không để tâm.
Nhưng sau một thời gian dài không thấy cậu trở lại, Mạnh Cẩn cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Cô bước ra khỏi phòng học, gọi: “Anh ơi? Anh?”
Đèn trong nhà vệ sinh tắt ngóm, anh không ở đó, Mạnh Cẩm lại gõ cửa phòng cậu, nhưng không có ai trả lời.
Cô cảm thấy bối rối, xuống lầu hỏi dì Trương: “Dì Trương, anh con đâu rồi?”
“Cậu ấy đi xe đạp ra ngoài rồi,” dì Trương cũng ngạc nhiên, “Bà hỏi thằng bé đi đâu, nó nói đi mua chút đồ, nhưng bà cũng không biết mua gì.”
Mạnh Cẩn lấy điện thoại gọi cho Mạnh Xuân, cậu nhanh chóng bắt máy.
“Alô, Mộng Mộng.” Giọng cậu từ đầu dây bên kia vang lên, đầy ắp tiếng cười.
Mạnh Cẩn nhíu mày hỏi: “Anh đi đâu vậy? Anh mua gì?”
Mạnh Xuân trả lời: “Anh mua trà sữa cho em, đợi anh một chút, anh sắp về rồi.”
Mạnh Cẩn lập tức nở nụ cười, vui vẻ đáp: “Được!”
Dù miệng nói sẽ đợi cậu, nhưng Mạnh Cẩm không thể ngồi yên.
Cô nhanh chóng xỏ giày, chạy ra khỏi nhà, nhảy nhót trên đường, háo hức chờ đón anh trai mang trà sữa về.
Trong khi đó, Mạnh Xuân thực ra đã định đi tìm nhóm người tóc đỏ.
Họ có vẻ như không từ bỏ ý định cho đến khi tìm được cậu.
Nếu đã như vậy, cậu sẽ không trốn tránh nữa, mà trực tiếp đối mặt, không phải để Mạnh Cẩm lo lắng.
Thực ra, điều cậu lo lắng nhất chính là Mạnh Cẩn.
Cậu sợ rằng nếu họ chặn đường cậu, Mạnh Cẩn cũng sẽ ở đó.
Cậu sợ rằng Mạnh Cẩn sẽ bị tổn thương.
Vì vậy, cậu quyết định chủ động đối mặt, để không khiến em gái mình phải lo lắng.
Chỉ có điều, khi Mạnh Xuân đi vòng quanh khu vực trường học, anh không tìm thấy nhóm người tóc đỏ.
Thất bại trong việc tìm kiếm, trên đường về nhà, cậu thấy một quán trà sữa và quyết định dừng lại mua cho Mạnh Cẩn.
Trong lúc chờ đợi trà sữa, Mạnh Xuân nhận được cuộc gọi từ Mạnh Cẩn.
Đương nhiên, cậu không thể tiết lộ cho Mạnh Cẩn biết mục đích thực sự của mình, nên chỉ nói rằng mình ra ngoài để mua trà sữa cho cô.
Mạnh Cẩn vừa rẽ ở góc đường, từ xa đã thấy Mạnh Xuân cưỡi xe đạp tiến về phía mình.
Chàng trai một tay giữ tay lái, tay kia cầm ly trà sữa mà cậu đã mua cho Mạnh Cẩm.
Mạnh Cẩm vui vẻ chạy về phía cậu, vừa chạy vừa hớn hở gọi: “Anh!”
“Ê, sao lại chạy ra đây vậy!” Mạnh Xuân nói “Đừng có chạy nữa!”
Mạnh Cẩn đâu có chịu nghe, cô chạy vù đến bên cạnh cậu, Mạnh Xương nắm phanh xe lại, khi đưa trà sữa cho Mạnh Cẩn, cậu không quên nhíu mày trách móc: “Chạy gấp gáp vậy làm gì?”
Mạnh Cẩn cười tươi: “Để đón anh chứ sao!”
“Đón anh hay đón trà sữa anh mang về cho em?” Mạnh Xuân châm chọc.
Mạnh Cẩn vòng tay ôm lấy cánh tay anh, bắt đầu tấn công bằng sự nũng nịu: “Đương nhiên là đón cả hai rồi!”
Mặc dù Mạnh Xuân khẽ “hứ” một tiếng, nhưng trong lòng cậu đã sớm dậy sóng vì hành động ôm cánh tay của cô.
Cậu giữ vẻ mặt bình thản, nhưng trong lòng lại không khỏi xao xuyến: “Đi thôi, về nhà.”
Mới vừa buông tay Mạnh Xuân ra, chưa kịp ngồi lên yên sau, thì từ phía sau vang lên một giọng nói đầy thách thức: “Ôi, không phải là cô bé đó sao?”
Mạnh Cẩn và Mạnh Xuân đồng loạt quay đầu, thấy nhóm người tóc đỏ đang tiến lại gần.
Mạnh Cẩn còn chưa kịp phản ứng, thì Mạnh Xương đã kéo tay cô, bảo cô giúp giữ chiếc xe đạp.
Bàn tay anh nhẹ nhàng đẩy xe về phía trước, ra hiệu cho Mạnh Cẩn hãy nhanh chóng rời đi.
Mạnh Cẩn hiểu ý, nhưng trong lòng lo lắng nếu để cậu ở lại, cậu sẽ gặp nguy hiểm.
Dù sao, đối phương đông người.
Nhưng nếu cô ở lại, không những không giúp được cậu, mà còn khiến cậu phân tâm, gây thêm rắc rối.
Cô đã hứa với cậu ở trường hôm nay, vì cô hiểu rõ điều này — nếu cô ở lại, không những không giúp được cậu, mà còn trở thành gánh nặng.
Một tên trong nhóm tóc đỏ định tiến lại chỗ Mạnh Cẩn định giật chiếc xe đạp, nhưng Mạnh Xuân đã mạnh mẽ đẩy hắn ra.
Những người khác lập tức lao vào Mạnh Xuân, cậu cố gắng chống đỡ, không để họ lại gần Mạnh Cẩn.
Cùng lúc đó, cậu quay sang Mạnh Cẩm, hô lớn: “Sao còn đứng đó, chạy đi!”
Mạnh Cẩn lập tức đẩy xe đạp và chạy về phía trước.
Mạnh Xuân ở phía sau hô to: “Chạy thẳng, đừng quay lại!”
Mạnh Cẩn tăng tốc, chạy thêm vài bước rồi nhảy lên xe, nhanh chóng đạp bàn đạp, miệng liên tục lặp lại: “Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi…”
Những giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống, cùng với từng câu “xin lỗi” bị gió cuốn đi.
Trái tim cô đập nhanh, từng nhịp đập vang lên bên tai.
Mạnh Cẩn chỉ nghe thấy tiếng nức nở của chính mình, cùng với tiếng gió vù vù bên tai.
Trong đầu cô trống rỗng, thậm chí không biết mình nên đạp xe đi đâu, đôi chân chỉ theo bản năng mà đạp, từng vòng từng vòng.
Và cô, dần dần rời xa anh trai, ngày càng xa.
Cuối cùng, cô lạc lối.
Lời của Ross: Sau khi đọc chương này sẽ có vài bạn không thích cách hành xử của nữ chính, nhưng nếu là mình được cưng chiều cỡ đó mình cũng sẽ hành xử như nữ chính. Ít ra cô ấy chỉ hay khóc thôi chứ không có hành động ngốc nghếch bằng cách lao vào giải cứu làm vướng chân vướng tay nam chính.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");