Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Biên tập: Đi Đâu Đấy
Chương 66
Góc nhìn của Ân Khoan: Giống…cô ấy
Mùa thu năm 2002, kỳ nghỉ lễ Quốc khánh.
Ân Khoan được bố mẹ gửi ở nhà dì.
Đúng lúc hôm đó, dì phải dẫn con gái đi xem một buổi biểu diễn múa cổ điển dành cho thanh thiếu niên, nên tiện thể dẫn luôn Ân Khoan đi cùng.
Một cậu bé hơn mười tuổi, vốn dĩ đang tuổi nghịch ngợm, nào có thể ngồi yên, càng chẳng cách nào tập trung vào tiết mục biểu diễn.
Suốt buổi, Ân Khoan ngồi trên ghế bứt rứt không yên, chỉ mong có thể bay ra ngoài để chạy nhảy, quậy phá cho thỏa.
Cho đến khi bất chợt nghe người dẫn chương trình giới thiệu: “Tiếp theo, xin mời quý vị thưởng thức màn độc vũ “Hóa Điệp” do bạn Cao Manh, lớp 7/5, trường Bát Trung Thẩm Thành trình diễn.”
Ân Khoan bất ngờ ngẩng đầu, ánh mắt hướng về sân khấu.
Trên sân khấu, một cô gái mặc trang phục biểu diễn màu xanh tím bước ra.
Khuôn mặt cô được trang điểm, đến mức không thể nhận ra dáng vẻ mộc mạc ban đầu.
Nhưng Ân Khoan vẫn mơ hồ nhận ra, đó là Cao Manh, bạn cùng lớp với cậu.
Một cô gái luôn toát lên vẻ kiêu kỳ.
Cả hai chưa từng nói chuyện với nhau, nhưng Ân Khoan vẫn hay chú ý đến cô.
Có lẽ vì dáng vẻ cô luôn cao ngạo như vậy, cũng có lẽ vì cô rất xinh đẹp.
Dì nghiêng đầu nhìn Ân Khoan, hạ giọng hỏi nhỏ: “Cô bé này cũng là lớp 7/5 của Bát Trung à, bạn học của cháu phải không?”
Ân Khoan ậm ừ một tiếng.
Dì nhìn về phía sân khấu, cảm thán: “Cô bé xinh thật đấy. Học có giỏi không?”
Ân Khoan đáp thật thà: “Top 5 trong lớp ạ.”
Dì ngạc nhiên: “Giỏi vậy cơ à, vừa biết múa lại vừa học giỏi.”
Ân Khoan chợt nhận ra, cậu hay vô thức chú ý đến cô, có lẽ phần nhiều là vì cô học giỏi.
Khai giảng xong, cậu đã nghe mấy bạn nam trong lớp kể Cao Manh biết múa, rằng cô học múa từ nhỏ, múa rất đẹp.
Hóa ra là thật. Đọc Full Tại mTruyen.net
Cậu ngây người nhìn cô gái đang uyển chuyển múa trên sân khấu.
Dáng vẻ cô nhẹ nhàng đến lạ, tựa như một chú bướm có thể tung cánh bay bất cứ lúc nào.
Rất kỳ lạ, Ân Khoan bỗng thấy lòng mình dịu lại.
Cậu tập trung nhìn theo từng động tác của cô, chăm chú xem đến hết màn múa.
Thậm chí khi tiết mục đã kết thúc, cậu vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cảm xúc trong lòng.
Đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy, xem biểu diễn hóa ra không nhàm chán như mình tưởng.
Khi buổi biểu diễn kết thúc, dì mua một bó hoa, đưa cho Ân Khoan.
Cậu ngơ ngác nhận lấy, hỏi:
“Dì, dì mua hoa cho cháu làm gì?”
Dì cười: “Ai bảo là mua cho cháu?”
“Cô bé múa bài “Hóa Điệp” kia chẳng phải bạn cùng lớp cháu sao?” Dì nói “Mang hoa tặng bạn đi, dù gì cũng là bạn học với nhau.”
Ân Khoan lập tức cảm thấy bó hoa trong tay như củ khoai nóng bỏng, bối rối đáp: “Cháu không đi đâu, cháu không quen cô ấy.”
“Cái thằng này,” dì trách, “đàn ông con trai mà sao cứ nhút nhát mãi thế hả?”
“Dì rất thích cô bé ấy, cháu đi thay dì tặng hoa, nói dì rất thích tiết mục của cô bé, được không?”
Ân Khoan miễn cưỡng đồng ý.
Cậu vừa đi về phía hậu trường vừa thấp thỏm trong lòng.
Liệu có ổn không đây?
Cảnh này chẳng phải giống như phim, khi bạn trai cầm hoa đi tìm bạn gái để chúc mừng cô ấy biểu diễn thành công sao?
Nhỡ đâu cô không để ý đến cậu… chẳng phải sẽ xấu hổ lắm ư?
Đang suy nghĩ miên man, Cao Manh đã xuất hiện trước mặt cậu.
Cô chưa thay trang phục biểu diễn, lớp trang điểm trên mặt cũng chưa tẩy đi, chỉ khoác thêm một chiếc áo ngoài.
Cô gái ôm một bó hoa trong tay, khuôn mặt rạng rỡ nụ cười, đang cùng bố mẹ bước ra ngoài.
Ân Khoan chần chừ vài giây, nhưng vào khoảnh khắc Cao Manh sắp đi xa, cậu vẫn lấy hết dũng khí gọi tên cô: “Cao Manh!”
Cùng lúc đó, loa phát thanh đột nhiên vang lên: “Chị Lưu Truyền Hồng, chị Lưu Truyền Hồng, chứng minh nhân dân của chị…”
Tiếng loa át đi giọng nói của Ân Khoan. Cao Manh không hề quay đầu, không liếc nhìn cậu dù chỉ một lần.
Cô cứ thế biến mất khỏi tầm mắt của cậu.
Ân Khoan cảm thấy mặt mình nóng bừng, đứng chôn chân tại chỗ.
Hồi lâu sau, cậu chỉ còn nghe thấy tiếng tim mình đập dồn dập trong lồng ngực, vang vọng đến mức làm ù cả tai và khiến cậu khó thở.
Cậu ôm bó hoa quay lại chỗ dì, lúc đó dì đang đứng đợi con gái từ nhà vệ sinh ra.
Thấy Ân Khoan vẫn cầm bó hoa trở lại, dì ngạc nhiên hỏi: “Sao thế? Con bé không nhận à?”
Ân Khoan nói dối:
“Con không gặp cô ấy.”
Thực ra, cậu đã gặp, nhưng cô không để ý đến cậu.
Lòng tự tôn của một cậu bé 12 tuổi bị tổn thương. Suốt cả buổi tối, dù được bố mẹ đón về nhà, Ân Khoan vẫn không vui nổi.
Cậu biết khi cậu gọi, tiếng loa phát thanh đã vang lên, nhưng…
Có khi nào cô ấy thực sự nghe thấy, nhưng giả vờ như không nghe?
Dù sao thì họ cũng chẳng thân thiết gì, thậm chí chưa từng nói chuyện với nhau.
Có lẽ cô ấy sợ ngại, nên cố tình không quay đầu lại?
Ân Khoan nghĩ ngợi đủ thứ lung tung, mãi đến nửa đêm vẫn không sao ngủ được.
Nửa đêm chợp mắt được một lát, cậu lại mơ thấy ác mộng. Trong mơ, Cao Manh nhìn cậu bằng ánh mắt khinh khỉnh, kiêu kỳ nói: “Đừng tặng hoa cho tôi. Tôi sẽ không bao giờ nhận thứ gì từ cậu đâu.”
Ân Khoan chỉ cảm thấy thật nhục nhã, nhục nhã đến cực điểm.
Cảm giác như lòng tự tôn của mình bị ném xuống đất rồi bị người ta giẫm đạp không thương tiếc.
Vì cơn ác mộng đó, những ngày nghỉ còn lại trong kỳ nghỉ Quốc khánh của Ân Khoan đều trôi qua trong bầu không khí nặng nề.
Sau Quốc khánh, khi quay lại trường, mỗi lần thấy Cao Manh trong lớp, cậu liền nhanh chóng quay mặt đi, giả vờ như không nhìn thấy cô.
Cao Manh là học sinh múa, mỗi ngày vào tiết tự học lúc bốn giờ chiều, cô đều đến phòng múa để tập luyện.
Thỉnh thoảng, các bạn nam trong lớp lại lén bỏ giờ tự học, chạy đến cửa sổ phòng múa để trộm nhìn cô.
Ân Khoan thì chưa bao giờ đi.
Nhưng có một hôm, cậu bị mấy cậu bạn kéo lê đến cửa phòng múa.
“Ân Khoan, cậu chưa bao giờ xem Cao Manh múa đúng không?” Một cậu bạn dẫn đầu, cười hì hì nói:
“Hôm nay chiêm ngưỡng đi, đảm bảo đáng xem lắm.”
“Dáng cô ấy đỉnh thật đấy, nào là vòng một, nào là đôi chân… ôi chao.”
“Lớp mình chỉ có Cao Manh là dáng đẹp, mấy đứa khác hoặc là gầy như còi xương, hoặc là béo nhìn phát ngấy.” Một cậu khác tiếp lời.
Ân Khoan nghe họ nói, chỉ cảm thấy khó chịu.
Cậu không bước lên xem, thậm chí chẳng liếc nhìn một lần, mà quay người rời đi.
Thế nhưng hôm sau, giáo viên chủ nhiệm bắt cả đám con trai trốn giờ tự học đó đứng phạt ngoài hành lang.
Ân Khoan không trộm xem Cao Mộng, nhưng cậu bị kéo đi cùng, nên cũng bị phạt đứng quay mặt vào tường.
Mỗi lần Cao Manh đi ngang qua họ sau giờ học, những cậu con trai khác đều cười cợt, chỉ trỏ trêu đùa cô.
Chỉ riêng Ân Khoan, lần nào cũng cúi gằm mặt, xấu hổ mong cô đừng để ý đến mình.
Sau khi chuyện này qua đi, rất lâu sau đó, mỗi lần nhìn thấy Cao Manh, Ân Khoan vẫn day dứt muốn giải thích với cô rằng cậu không hề trộm nhìn cô múa, cũng chưa bao giờ nói điều gì không phải về cô.
Nhưng, cậu vẫn chẳng thể mở lời.
Suốt năm lớp 7, Ân Khoan và Cao Manh không nói với nhau một câu nào.
Dù cùng lớp, nhưng trong mắt cô, cậu có lẽ chỉ là một người xa lạ.
Còn cậu thì biết rõ, trong cặp sách của cô luôn có sẵn sữa Vượng Tử và xúc xích.
Rất nhiều lần, cậu thấy cô sau giờ tập múa lại đến căn-tin mua bánh sâu một đồng để ăn.
Lên lớp 8, vào kỳ nghỉ Quốc khánh, Ân Khoan lại đi xem buổi biểu diễn múa thanh thiếu niên hằng năm.
Nhưng lần này, cậu đợi đến cuối vẫn không thấy Cao Manh xuất hiện.
Sau Quốc khánh, khi quay lại trường, Cao Mộng vẫn không đến lớp.
Ân Khoan không biết vì sao cô vắng mặt.
Suốt hai tiết đầu, cậu nghe giảng không vào, cho đến giờ ra chơi dài, mới nghe được lời bàn tán từ các bạn trong lớp: “Lớp trưởng hỏi cô chủ nhiệm, cô nói Cao Manh bị bệnh, nếu tình hình không khả quan thì có lẽ sẽ phải nghỉ học dài hạn.”
“Bệnh gì mà nghiêm trọng vậy?”
“Không biết, lớp trưởng hỏi mà cô cũng không nói rõ.”
Bệnh… nghỉ học dài hạn…
Cô ấy bị sao vậy?
Sao lại đột ngột bị bệnh nặng thế?
Là do tập múa quá sức sao?
Cả ngày hôm đó, Ân Khoan chẳng còn tâm trí để học.
Ngày hôm sau, Cao Manh vẫn không đến lớp.
Ngày thứ ba, cô vẫn vắng mặt.
Một tuần trôi qua, vẫn không có tin tức gì về cô.
Ân Khoan bắt đầu thấy bồn chồn.
Cậu rất muốn biết tình hình của cô, nhưng không biết tìm cô ở đâu.
Cậu không biết địa chỉ nhà cô. Đọc Full Tại mTruyen.net
Hơn nữa… có lẽ cô không ở nhà mà đang nằm viện.
Ân Khoan chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.
Một tháng sau, cuối cùng Cao Manh cũng quay lại trường.
Nhưng bây giờ, cô ấy như trở thành một người hoàn toàn khác.
Cô đã béo lên, nhưng trông không giống như kiểu béo tự nhiên.
Cô không còn múa nữa, chỉ cắm cúi học hành, còn ít nói hơn cả trước đây.
Ân Khoan âm thầm quan sát, nhận ra rằng Cao Manh từ một con công kiêu hãnh đã biến thành một chú chim cút chỉ biết cúi đầu.
Những cậu con trai từng lén xem cô múa, từng chỉ trỏ cơ thể cô, giờ lại bắt đầu chế nhạo và bắt nạt cô.
Cô có lẽ đang uống thuốc bắc, vì mỗi lần lướt qua cô, Ân Khoan đều thoáng ngửi thấy mùi thuốc đông y nhè nhẹ.
Rồi cô bắt đầu bị xa lánh vì cái mùi thuốc ấy.
Mấy cậu nam sinh đó mỗi lần thấy Cao Manh đi qua, lại bịt mũi, phe phẩy tay trước mặt, nói mỉa mai:
“Thối quá, thật khó ngửi.”
Cao Manh chưa từng phản kháng. Cô chỉ cúi đầu, lặng lẽ bước đi.
Có một lần, khi nhóm đó đang trêu chọc Cao Manh, Ân Khoan tình cờ đi từ nhà vệ sinh ra.
Cậu bước thẳng đến, cố ý lại gần ngửi thử trên người bọn chúng, rồi lập tức nhăn mặt, làm vẻ ghê tởm, thẳng thừng nói:
“Ghê thật… các cậu có mùi gì trên người thế? Giống cái mùi tất chân thối ấy, kinh khủng!”
Sau lần đó, đến đợt sắp xếp lại chỗ ngồi, không một ai chịu ngồi chung bàn với Cao Manh.
Không phải vì tất cả mọi người đều không chịu nổi mùi thuốc bắc, mà bởi vì dưới sự dẫn dắt của mấy cậu bạn bắt nạt, chẳng ai muốn tự chuốc lấy rắc rối.
Họ sợ bị cười nhạo rằng: “Cậu ngồi với Cao Manh, chắc người cũng bốc mùi như cô ta.”
Chẳng ai thích bị chế giễu, càng không muốn bị cô lập lây.
Trừ vài kẻ gây chuyện, phần lớn mọi người chỉ chọn cách im lặng để tự bảo vệ mình.
Thấy vậy, Ân Khoan chẳng nói lời nào, cứ thế ôm sách vở chuyển đến ngồi cạnh Cao Manh.
Cậu con trai cầm đầu nhóm bắt nạt nhếch mép cười mỉa: “Ân Khoan, cả lớp cảm ơn cậu nhé.”
Ân Khoan lạnh lùng lườm cậu ta, dứt khoát đáp trả: “Không cần cảm ơn. Tôi thích mùi thuốc bắc.”
Cao Manh, vốn cúi gằm mặt bên cạnh, nghe thấy vậy thì ngỡ ngàng ngẩng đầu lên nhìn cậu.
Ân Khoan cảm nhận được ánh mắt cô, tim bỗng nhiên đập rộn ràng.
Cậu đứng khựng trước bàn, cứng ngắc xếp lại sách vở, cổ cứng đờ, hai tai nóng bừng, mặt đỏ lựng như sắp bốc cháy.
Hình như… đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn cậu.Tác giả có lời muốn nói:
Chương sau chuyển sang góc nhìn của Cao Manh.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");