Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Biên tập: Đi Đâu Đấy
Chương 72
Góc nhìn của Cao Manh: Cô không dám gọi tên cậu
Tối hôm đó, Cao Mông cứ phân vân mãi không biết có nên nhắn trước hẹn thời gian với Ân Khoan hay không, thì cậu đã chủ động gửi tin nhắn đến.
[Ngày mai mấy giờ?]
Cô suy nghĩ một chút, rồi trả lời:
[Buổi sáng nhé? Bảy giờ đi.]
Cậu nhắn lại:
[Được.]
Cuộc trò chuyện kết thúc tại đó.
Đây là lần đầu tiên họ nhắn tin trên Q.Q.
Cao Manh cầm điện thoại, cứ đọc đi đọc lại ba dòng tin nhắn ngắn ngủi ấy, môi bất giác mỉm cười.
Cô tự nhủ, dù biết rõ giữa hai người sẽ không có bất kỳ khả năng nào, nhưng chỉ cần là bạn, chỉ cần có thể gần cậu thêm một chút, có thêm một chút giao tiếp, vậy là đủ rồi.
Cô sẽ không tham lam thêm nữa, chỉ cần như thế.
Và lời hẹn chạy bộ trong kỳ nghỉ đông này, chính là chút kết nối nhỏ bé mà cô có thể có được.
Cô sẽ trân trọng nó vô cùng.
Sáng hôm sau, Cao Manh đến công viên.
Khi cô đến, Ân Khoan đã chạy được một đoạn.
Cao Manh đứng yên tại chỗ, nhìn thiếu niên đang chạy vòng quanh hồ. Ánh bình minh đổ xuống người cậu, phủ lên cậu một lớp ánh sáng mỏng như sương.
Thân hình cậu cao ráo, thẳng tắp, tựa như tùng bách hiên ngang trong gió.
Cậu đẹp trai lắm, vẻ sạch sẽ, tươi sáng. Nụ cười của cậu, rạng rỡ như ánh mặt trời, nhưng chưa bao giờ hướng về phía cô.
Thật ra… cô rất thích nhìn cậu cười.
Dù rằng, nụ cười ấy chưa từng thuộc về cô.
Trong lúc Cao Manh ngẩn ngơ nhìn cậu, thì cậu đã chạy vòng về trước mặt cô.
“Còn đứng đờ ra đấy làm gì?“ Ân Khoan nói. “Chạy theo nào.”
“À… ừ…” Cô bối rối đáp, rồi nhanh chóng chạy theo sau cậu.
“Cậu định chạy bao nhiêu vòng?” Cậu hỏi.
Cao Manh lắc đầu, sau đó nói nhỏ:
“Chạy đến khi nào không nổi nữa thì thôi.”
Ân Khoan nhíu mày:
“Tập luyện không phải như thế.”
Cao Manh khẽ giải thích:
“Tôi muốn giảm cân…”
“Giảm cân cũng không phải kiểu này.”
Giọng cậu vững vàng, hơi thở vẫn đều đặn trong lúc chạy, còn cô thì đã thở hổn hển.
Cậu không nói thêm gì nữa. Khi hai người chạy được một cây số, cậu dừng lại và bảo cô nghỉ ngơi.
Họ ngồi xuống chiếc ghế dài trong công viên, khoảng cách giữa hai người đủ để ngồi thêm một người nữa.
“Cứ từ từ mà làm.” Cậu nói, giọng điềm đạm.
“Lần đầu chạy 1km, rồi 3km, 5km, cuối cùng là 10km. Cứ tăng dần từng bước, như thế sẽ không cảm thấy quá đau khổ hay khó hoàn thành.”
Cao Manh cúi đầu, chăm chú nhìn đôi tay đang đan chặt vào nhau, đáp khẽ:
“Được.”
Dưới sự hướng dẫn của Ân Khoan, cô bắt đầu tăng dần quãng đường chạy.
1km và 3km còn dễ, cô đều vượt qua được. Đọc Full Tại mTruyen.net
Nhưng khi tăng lên 5km, cô phải cắn răng, vượt qua hàng chục lần ý nghĩ bỏ cuộc để chạy hết quãng đường.
Còn 10km… đó như một ngọn núi cao không thể vượt qua.
Khi cô thật sự không thể tiếp tục và muốn dừng lại, Ân Khoan bất ngờ nắm lấy cổ tay cô.
Cậu kéo cô, giọng kiên quyết:
“Đừng dừng lại. Một khi đã dừng, sẽ không chạy tiếp được nữa.”
Tim Cao Manh đập thình thịch, vang vọng cả lồng ngực.
Cô ngơ ngẩn nhìn bàn tay cậu nắm chặt cổ tay mình, đầu óc trở nên trống rỗng.
Lần trước cậu cũng nắm lấy tay cô như vậy, là để ngăn cô lên sân thượng.
Lần này, là để ngăn cô dừng lại.
Cao Manh cắn chặt môi, trái tim mềm nhũn.
Không tham lam quá thật sự rất khó.
Cô tham lam muốn có được nhiều hơn từ cậu.
Tối đó, Cao Manh mơ một giấc mơ.
Trong mơ, cô được Ân Khoan nắm tay, chạy mãi về phía trước.
Cô không biết cậu muốn dẫn cô đi đâu, nhưng cô không lo lắng chút nào.
Đi đâu cũng được.
Chỉ cần có cậu bên cạnh.
Sáng hôm sau, tỉnh giấc, Cao Manh nhìn chằm chằm vào cổ tay trái của mình, nơi hôm qua cậu đã chạm vào.
Cảm giác ấm áp như vẫn còn vương lại.
Cô ngồi dậy, rửa mặt, lại nhìn mình trong gương.
Cao Manh đứng lặng, ngắm khuôn mặt của chính mình.
Rõ ràng là đã gầy đi một chút.
Quãng thời gian này, ngoài việc chạy bộ đều đặn mỗi ngày, cô còn nghiêm túc kiểm soát chế độ ăn uống.
Hiệu quả cuối cùng cũng bắt đầu xuất hiện.
Hôm nay, Mạnh Cẩn hẹn cô đi dạo phố.
Cao Manh chọn đồ để mặc, nhưng rất nhiều bộ trong tủ đã không còn vừa nữa.
Cô thử rất lâu mới tìm được một bộ thích hợp.
Cao Manh không hề biết rằng, Ân Khoan cũng sẽ đến.
Cô tưởng rằng hôm nay chỉ có cô và Mạnh Cẩn.
Điều khiến cô bất ngờ hơn là, cuối cùng Ân Khoan còn giúp cô xách túi đồ, và… họ đã cùng nhau xem một bộ phim.
Cho đến khi bước ra khỏi rạp, Cao Manh vẫn như người đang mơ.
Thật khó tin.
Họ thật sự đã cùng nhau xem một bộ phim.
Dù rằng, suốt buổi chiếu, cô chẳng thể tập trung xem được chút nào.
Khi ra khỏi rạp, Cao Manh định lấy lại túi đồ từ tay Ân Khoan, lí nhí nói:
“Cái đó… Tôi về đây.”
Cô không dám gọi tên cậu.
Dù chỉ một lần.
_
Ân Khoan đưa túi đồ cho Cao Manh, nhưng khi cô đưa tay nhận, cậu lại không buông tay ra.
Họ đứng đối diện nhau trên con phố mùa đông, gió lạnh táp vào mặt, không ai nhường bước.
Vài giây sau, Ân Khoan cuối cùng cũng mở lời, phá tan sự im lặng:
“Cao Manh.” Cậu mím môi hỏi, giọng hơi khàn:
“Cậu có phải rất ghét tôi không? Có phải không muốn gặp tôi chút nào? Tôi cứ xuất hiện trước mặt cậu thế này, có phải khiến cậu thấy rất phiền, rất khó chịu không?”
Cao Manh sững sờ, ngơ ngác nhìn cậu.
Cô mở to mắt, gấp gáp lắc đầu phủ nhận:
“Không phải! Không phải như vậy!”
Giọng cô vang lên nhanh hơn, rõ ràng hơn hẳn ngày thường.
Ân Khoan nhìn cô, ánh mắt dịu xuống. Cậu hỏi tiếp, giọng khẽ hơn:
“Chúng ta bây giờ… có được tính là người quen không?”
Cao Manh chớp mắt, trong lòng như có điều gì đó đang run rẩy, rồi dè dặt hỏi lại:
“Có thể sao?”
“Tôi có thể sao?”
Là người quen của cậu, là người cậu sẵn lòng nhìn thẳng vào, tôi có thể không?
Ân Khoan mỉm cười nhẹ, đáp:
“Sao lại không thể? Tất nhiên là có thể.”
Cậu dừng một chút, rồi cúi đầu, giọng trầm hơn:
“Còn tôi thì sao?”
“Tôi có thể không?” Đọc Full Tại mTruyen.net
Cao Manh nhìn cậu, đôi mắt long lanh, ánh lệ như sương.
Cô nhỏ giọng trả lời, nhưng từng từ đều rõ ràng:
“Cậu cũng có thể.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");