Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trái tim Chu Khúc Nhi giật thót, mắt của tên Liễu Chiêu Phong quả là tinh, nhưng trên mặt vẫn giả bộ tỉnh bơ nói: "Tuyết Nhi vẫn khoẻ, không cần anh lo!”
Lúc này, đột nhiên Lý Tuyết mở miệng nói: "Người xấu! Chị ơi, chúng ta báo cảnh sát đi!”
Lần này thì hết giấu diếm được nữa rồi.
Thực ra, theo thói quen suy nghĩ trẻ con của Lý Tuyết bây giờ thì sẽ không sợ Liễu Chiêu Phong mới đúng. Nhưng có lẽ là do ấn tượng xấu mà trước đây Liễu Chiêu Phong lưu lại trong lòng cô, cộng thêm lần trước gã lừa cô uống thuốc nên trong tiềm thức cô đã có sẵn cảm giác không ưa và đề phòng với con người này.
Liễu Chiêu Phong thấy vậy dường như cũng đoán ra được vài phần, trái tim bỗng nhói đau, tại sao Lý Tuyết lại thành ra như vậy?
Chu Khúc Nhi trông thấy vậy, đảo mắt nhìn một cái rồi kéo tay Lý Tuyết vừa chạy thật nhanh vừa hét thật to gọi bảo vệ.
Chỗ bọn họ đứng cách cửa chính không xa, vì vậy nhân viên bảo vệ có thể nghe thấy rất rõ tiếng gọi của Chu Khúc Nhi, nên vội vàng cầm theo côn chạy ra xem tình hình.
Chu Khúc Nhi đã đưa Lý Tuyết chạy đến phía trước mặt nhân viên bảo vệ, chỉ về phía Liễu Chiêu Phong nói: “Hắn ta, hắn ta quấy rối chúng tôi!”
Nhân viên bảo vệ nhìn Liễu Chiêu Phong, sau đó đứng chắn trước mặt Chu Khúc Nhi và Lý Tuyết để hai cô gái đứng phía sau lưng mình, nhưng lời nói ra thì cũng không quá khiêu khích: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Nhân viên bảo vệ cũng không phải ngốc, những người có thể sống trong khu biệt thự cảng Lam Ba này thì chắc chắn đều là những người mà anh ta không thể đắc tội, anh ta vẫn còn nhớ mặt người này, anh ta đã từng gặp người này ra vào cảng Lam Ba rất nhiều lần, cũng từng gặp Lý Tuyết nhiều lần, cho nên anh ta cũng đoán ra được phần nào lý do trong chuyện này.
Chắc chắn là theo đuổi không thành công, bị người ta từ chối nhưng vẫn bám riết không tha cho nên hai cô gái này mới phải gọi bảo vệ tới giúp.
Liễu Chiêu Phong cười nhàn nhạt: "Không có gì".
Chu Khúc Nhi cũng không hy vọng bảo vệ có thể làm gì được, chẳng qua là cô ta không muốn để cho Liễu Chiêu Phong biết về tình hình của Lý Tuyết mà thôi.
"Anh giải quyết nhé! Chúng tôi đi trước đây”, Chu Khúc Nhi nói xong thì kéo tay Lý Tuyết quay đầu đi thẳng.
Liễu Chiêu Phong không thể làm gì hơn, chỉ có thể nhìn theo Lý Tuyết đang rời đi. Nhưng không sao, gã có thể đi điều tra, kiểu gì cũng sẽ biết được Lý Tuyết bị làm sao.
...
Trong căn phòng mờ tối, ba người Bạch Diệc Phi buồn chán ngồi đợi người đến.
"Haizz, cô đoán xem bọn họ bị làm sao vậy? Tại sao vẫn chưa có ai đến?", Lưu Hà tò mò hỏi.
Khóe miệng Bạch Diệc Phi và Lưu Hiểu Anh khẽ giật, da mặt của Lưu Hà này không phải thuộc dạng dày bình thường, gặp phải người từng bị cô ta ăn vạ mà cô ta vẫn có thể tỉnh bơ nói chuyện như quen thân lắm vậy, đúng là bái phục.
Cả hai người chẳng ai thèm trả lời cô ta, Lưu Hà bĩu môi: "Mặc dù mấy người không cãi lại được với tôi nhưng ít nhất cũng có thể trả lời câu hỏi kiểu này chứ?”
“Cô nói ai đấy?”, Liễu Hiểu Anh quay đầu trừng mắt lườm Lưu Hà.
Đúng lúc Bạch Diệc Phi đang định mở miệng khuyên thì cửa phòng bị mở ra.
Cả ba đồng loạt quay đầu sang nhìn.
Chỉ nhìn thấy vài người thanh niên ăn mặc rất có phong cách xã hội đen bước nhanh vào trong phòng, sau đó xếp thành hàng hai bên tạo thành đường đi ở giữa cho đại ca của bọn họ đi vào.
Người cuối cùng bước vào là một người đàn ông trung niên trên mặt có vết sẹo do bị dao chém, bắp tay có hình xăm, trong miệng ngậm một điếu thuốc.
Người đàn ông ngồi trên chiếc ghế ở phía đối diện với bọn họ, ném chiếc bật lửa trong tay xuống mặt bàn sau đó đưa tay cầm điếu thuốc lá, miệng nhả ra một làn khói màu trắng.
"Tôi tên là Đại Tống, ông chủ của khu Nam".
Bạch Diệc Phi nghe xong nghĩ ngợi một hồi nói: “Ngại quá, chưa từng nghe qua”.
Đại Tống lạnh lùng hừ một tiếng: "Chưa từng nghe qua cũng không sao, bây giờ cậu đã được nghe rồi đó, trong tương lai cậu sẽ còn được nghe dài dài, bởi vì trong tương lai thế giới ngầm của thành phố Thiên Bắc này sẽ là của tôi”.
Bạch Diệc Phi nhướng mày, anh cũng không hiểu rõ lắm về thế giới ngầm của thành phố Thiên Bắc, nhưng ít nhất thì anh cũng biết một điều, đó là nó được phân theo khu, khu Bắc là của Lưu đầu trọc, còn lại những thứ khác thì anh cũng không nắm rõ lắm.
Người này nói rằng thế giới ngầm của thành phố Thiên Bắc trong tương lai sẽ là của ông ta, câu này nói ra có vẻ ngông cuồng quá nhỉ?
Đại Tống từ tốn nói: "Nhưng mà, trước đó, tôi phải cần đến sự giúp đỡ của cậu”.
“Sự giúp đỡ của tôi?”, Bạch Diệc Phi khó hiểu: “Chuyện này hình như không liên quan gì đến tôi”.
Đại Tống lắc đầu: "Khu Bắc là của Lưu đầu trọc, khu Đông là của lão Khương, khu Tây là của Thanh Ngư, khu Nam còn lại là của tôi”.
"Em gái của Lưu đầu trọc đã nằm trong tay tôi rồi do vậy không có gì đáng lo. Khu Đông của lão Khương cũng không đáng sợ. Chỉ có khu Tây của Thanh Ngư, nếu như muốn hạ được hắn thì chỉ có một cách là đút tiền”.
Bây giờ thì Bạch Diệc Phi đã hiểu ra, ông ta hoá ra nhắm vào tiền của anh.
"Thế nào? Cậu bỏ tiền, tôi bỏ sức, sau này đợi khi tôi điều chỉnh lại trật tự thế giới ngầm của thành phố Thiên Bắc thì cậu chính là bạn của Đại Tống tôi. Chỉ cần cậu nói ra cái tên của tôi thì tất cả người trong giới đều sẽ coi cậu như bạn”.
“Nghe cũng không tệ”, Bạch Diệc Phi đáp: “Vậy ông muốn bao nhiêu?”
Lúc này Bạch Diệc Phi chẳng qua là muốn kéo dài thời gian để đợi Bạch Hổ đến đây tìm anh mà thôi.
Đại Tống nghe vậy thì mở miệng nói thẳng: “Tôi cũng không muốn làm khó cậu, ba mươi triệu tệ”.