Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bạch Diệc Phi cầm micro, đảo mắt nhìn một vòng, sau đó trầm giọng nói: “Tôi là Bạch Diệc Phi, chồng của Tuyết Nhi! Hôm nay tại đây, tôi muốn nói rõ với những người mơ ước vợ tôi, cô ấy không phải là người mà các anh có thể mơ ước! Bằng không, tôi sẽ khiến các anh hối hận vì đã xuất hiện ở thế giới này!”
Một câu nói đầy ngang ngược, khiến cho Lý Tuyết ngỡ ngàng.
Mọi người bên dưới sân khấu cũng sững sờ.
Không chỉ có vậy, ánh mắt của Bạch Diệc Phi còn nhìn chằm chằm Liễu Chiêu Phong, trong mắt tràn đầy ý cảnh cáo.
Liễu Chiêu Phong thấy vậy, hận không tìm được một cái lỗ để chui vào.
Chuyện vừa rồi đã đủ khiến gã xấu hổ, bây giờ cả đám người lại nương theo ánh mắt của Bạch Diệc Phi nhìn sang, khiến gã lại trở thành tiêu điểm.
Đệch mợ nhà nó, nếu để cho ông già nhà gã biết gã đang theo đuổi một người phụ nữ đã có chồng, chắc chắn gã sẽ bị chửi chết mất thôi!
Sững sờ qua đi, có người bỗng phục hồi tinh thần.
“Không phải chủ tịch tập đoàn Hầu Tước để ý đến Lý Tuyết sao? Vậy mà Bạch Diệc Phi còn dám kiêu căng tới vậy?”
“Cũng khó nói lắm! Lỡ đâu chủ tịch tập đoàn Hầu Tước quen biết Bạch Diệc Phi, nên mới săn sóc Lý Tuyết như vậy thì sao?”
“Cũng có lý nhỉ!”
Cùng lúc đó, còn có người hỏi ông chủ nhà mình: “Còn tặng món quà này nữa không ạ?”
“Tặng! Đương nhiên phải tặng!”
“Nhưng là ngày sinh nhật người ta, lại là...”, lại là phụ nữ, sợ là món quà này của bọn họ không thích hợp lắm?
Ông chủ lập tức rút thẻ ra: “Mau đi đổi cái khác! Phải đắt đỏ vào!”
“Vâng vâng vâng...”
Tình huống như vậy không chỉ xảy ra một lần, rất nhiều ông chủ đều lặng lẽ cho người đi mua quà tặng khác.
Lý Phàm đứng một bên thấy vậy, tức giận đến mức sắp bóp nát ly rượu trong tay!
Trước kia gã ta coi thường Lý Tuyết là thế, ở nhà bọn họ, Lý Tuyết cũng chỉ là một người có cũng được mà không có cũng chẳng sao!
Bây giờ thì sao chứ!
Người người đều muốn nịnh bợ con bé đó!
Kể từ ngày mai, Lý Tuyết chính là một trong số những cổ đông của Lý Thị, bây giờ trước mặt Lý Tuyết gã ta chẳng là cái thá gì!
Đương nhiên, cũng có người cười vui vẻ đến độ không ngậm được miệng, đó chính là bà mẹ Lưu Tử Vân của Lý Tuyết.
Lưu Tử Vân trông thấy thái độ này của chủ tịch tập đoàn Hầu Tước, quả thật vui mừng khôn xiết!
Chủ tịch tập đoàn Hầu Tước đó!
Đây chính là người mà Liễu Chiêu Phong hoàn toàn không cách nào so sánh được.
Suy nghĩ tác hợp bọn họ của bà ta lúc nãy quả thật hoàn toàn sai lầm! Bà ta nên để cho Tuyết Nhi tiếp xúc với chủ tịch tập đoàn Hầu Tước nhiều hơn nữa!
Nói không chừng sau này Tuyết Nhi chính là phu nhân chủ tịch, còn bà ta là mẹ vợ của chủ tịch!
Lúc này, Bạch Diệc Phi lấy hai chiếc chìa khóa trong túi mình ra.
“Tuyết Nhi, hôm nay là sinh nhật em, anh muốn tặng em hai món quà sinh nhật”.
Bạch Diệc Phi nhét một chiếc chìa khóa vào trong tay Lý Tuyết vẫn đang trong trạng thái ngẩn ngơ: “Đây là món quà đầu tiên, một chiếc Maserati”.
“Maserati?”, Lý Tuyết kinh ngạc mở to mắt.
Bạch Diệc Phi mỉm cười: “Ừ, xe của em cũ rồi, nên đổi cái mới thôi”.
Lý Tuyết lập tức cảm động không thôi, không ngờ anh lại cẩn thận tỉ mỉ, và luôn săn sóc cô tới vậy.
Người ở dưới sân khấu vô cùng khiếp sợ.
“Không phải nói anh ta là đồ nhà quê nghèo sao? Mua được Maserati cơ á?”
Lý Phàm và Liễu Chiêu Phong nhìn Bạch Diệc Phi chằm chặp, rốt cuộc Bạch Diệc Phi lấy tiền từ đâu ra?
Trên sân khấu, Bạch Diệc Phi lại giao chiếc chìa khóa thứ hai cho Lý Tuyết: “Món thứ hai, biệt thự ở cảng Lam Ba”.
Gì cơ?
Biệt thự ở cảng Lam Ba!
Tất cả mọi người đều ngỡ rằng mình nghe nhầm!
Lưu Tử Vân còn tự véo mình một cái, nhất thời la oai oái thành tiếng: “Là thật ư?”
Chu Khúc Nhi cũng sửng sốt, không phải chỉ có Maserati sao? Từ khi nào mà anh chàng kia đã mua biệt thự ở cảng Lam Ba rồi?
Không, đây không phải mấu chốt của vấn đề, mấu chốt là, sao Bạch Diệc Phi mua được biệt thự ở cảng Lam Ba?
Một chiếc Maserati thì thôi đi, lại còn có một căn biệt thự ở cảng Lam Ba.
Tay cầm chìa khóa của Lý Tuyết hơi run, giọng nói cũng run run theo: “Cái này... là anh mua à?”
Bạch Diệc Phi dịu dàng cười: “Ừm, em thích không?”
Lý Tuyết ngỡ ngàng chớp mắt, cả người đều ngây ngẩn.
Hôm nay hết niềm vui bất ngờ này đến niềm vui bất ngờ khác ập xuống, khiến cô choáng váng đầu óc, cứ như đang ở trên mây, cảm giác không thực tế chút nào.
Người bên dưới lại càng sôi trào!
“Tôi không nghe nhầm chứ? Thứ anh ta mua là biệt thự cảng Lam Ba?”
“Một căn biệt thự ở cảng Lam Ba cũng phải mấy triệu nhỉ?”
“Một tên nhà quê nghèo như anh ta có thể mua nổi Maserati và biệt thự cảng Lam Ba sao?”
“...”
Lưu Tử Vân không kìm nổi hưng phấn, cũng tỏ ra kinh ngạc cực độ: “Đứa con rể vô dụng này có thể mua được biệt thự cơ à? Không lừa chúng ta đấy chứ?”
Lý Cường Đông đứng cạnh chứng kiến cảnh này, trong lòng cũng thấy hơi phức tạp.
Sắc mặt Liễu Chiêu Phong lại càng đen xì, hận tới nghiến răng nghiến lợi: “Đồ vô dụng đáng chết! Rốt cuộc thằng đó lấy tiền đâu ra mua biệt thự?”
Lúc này, đột nhiên Lý Phàm đứng ra, lớn tiếng nói: “Mọi người đừng để đồ vô dụng Bạch Diệc Phi này lừa, hắn ta đang tỏ ra tinh tướng thôi! Có ai không biết tình hình nhà hắn chứ, đừng nói là biệt thự, ngay cả một căn nhà bình thường cũng không mua nổi! Lúc trước hắn còn vay tôi 300 ngàn cho em gái phẫu thuật, căn bản không thể nào mua được Maserati và biệt thự, chìa khóa này chắc chắn là giả!”
Người biết chút tình hình thì gật gù.
“Hình như là vậy đó! Đừng có ở đây mà bốc phét nữa?”
“Đúng thế! Sao Bạch Diệc Phi có thể mua nổi bao nhiêu thứ như vậy?”
“Vậy tôi thiệt lớn rồi, thế mà còn đi chọn lại quà mới, tốn thêm hơn 100 ngàn!”
“...”
Trong lúc nhất thời, sắc mặt người trong đại sảnh đều thay đổi.
Lưu Tử Vân nhìn Bạch Diệc Phi, hận không thể đi lên tát anh hai phát.
Sắc mặt Liễu Chiêu Phong thì lại tốt hơn nhiều, gã ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, đồ nhà nghèo Bạch Diệc Phi này lấy đâu ra tiền mà vừa mua xe vừa mua biệt thự? Không phải nằm mơ giữa ban ngày đấy chứ?
Bạch Diệc Phi thờ ơ mỉm cười: “Ngu ngốc!”
Lý Phàm cho rằng mình bị mắng ‘ngu ngốc’, lập tức bùng nổ: “Bạch Diệc Phi, chỉ dựa vào một ít mánh khóe này của mày mà muốn lừa gạt mọi người ư, mày cũng không nhìn lại mình xem, đừng nói là Maserati và biệt thự ở cảng Lam Ba, mày chính là đứa còn chẳng mua nổi một chiếc xe tầm thường, ngay cả một căn nhà mua trả góp bình thường cũng không trả nổi, còn không biết xấu hổ mà ra vẻ ta đây?”
“Nơi này có ai không phải người thuộc tầng lớp cao trong xã hội đâu, mày cho rằng mày nói bừa vài câu, cầm hai chiếc chìa khóa giả đến thì mọi người sẽ tin à?”
Đồng thời với việc suy đoán về Bạch Diệc Phi, Lý Phàm còn tâng bốc những người ở nơi này, đám người nghe xong cũng gật gù theo.
Lúc này, Long Linh Linh vô cùng đúng lúc đi lên sân khấu, nói với mọi người: “Xin lỗi đã cắt ngang anh Lý. Biệt thự ở cảng Lam Ba là sản nghiệp của tập đoàn, một thư ký tập đoàn Hầu Tước như tôi vẫn phân biệt được chìa khóa là thật hay giả. Tôi có thể nghiêm túc nói với mọi người, đây đều là đồ thật!”
Dứt lời, mọi người đều trợn tròn hai mắt.
Đồ thật á?
Thế mà lại là đồ thật!
Lý Phàm không cam lòng quát: “Nếu là đồ thật, vậy mày lôi giấy tờ bất động sản ra đây!”
Bạch Diệc Phi khinh bỉ liếc Lý Phàm, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!
Ở trước mặt mọi người, Bạch Diệc Phi lấy giấy tờ bất động sản trong túi xách của mình ra, cũng đưa cho Lý Tuyết: “Tuyết Nhi, chỗ này đều là của em”.
Lý Tuyết thản nhiên nhận lấy, mở ra xem: “Là thật!”
Bên trên còn có con dấu của tập đoàn cảng Lam Ba, thứ này chắc chắn không thể làm giả.
Giọng Lý Tuyết không lớn, nhưng trong tình cảnh im lặng, ai nấy đều nghe vô cùng rõ ràng.
Long Linh Linh còn nói một câu: “Chẳng lẽ lời nói của tôi không được tính là thật sao?”
Ai cũng biết cô ta là thư ký của chủ tịch tập đoàn Hầu Tước, tất nhiên lời cô ta nói không thể giả được!
Lần này mọi người đã hoàn toàn khiếp sợ, ai nấy đều như chết đứng tại chỗ.
Mẹ kiếp, thế mà lại là thật!