Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bạch Diệc Phi đến phòng bệnh của Lý Tuyết. Cô vẫn chưa tỉnh, chỉ có điều nhìn cô ngủ không được yên lòng cho lắm, cô chau mày với dáng vẻ lo lắng.
Chu Khúc Nhi và Lưu Hiểu Anh ở bên ngoài phòng bệnh mà không vào. Nhất thời không gian đều trở nên vô cùng yên tĩnh.
Không bao lâu, Lưu Tử Vân hét lớn làm phá vỡ sự yên tĩnh đó: “Lý Phàm! Cậu… Sao cậu lại thành ra như này?”, Lưu Tử Vân kinh ngạc khi nhìn thấy Lý Phàm đang định vào phòng bệnh.
Lý Phàm mặc đồ bình thường, trong tay cầm giỏ hoa quả. Nhưng điều khiến người khác kinh ngạc chính là gã ta ngồi trên xe lăn.
Trước đó Bạch Diệc Phi tìm Lưu Đầu Trọc bảo đánh cho Lý Phàm gãy chân. Giờ đây, bất luận gã ta có làm gì thì đều chỉ có thể ngồi trên xe lăn thôi.
Lý Phàm sắc mặt sầm xuống, nói: “Hừm! Tôi thành ra như này chẳng phải vì thằng chó Bạch Diệc Phi hại hay sao? Bà còn hỏi sao lại như này à?”
Lưu Tử Vân sững người ra.
Lý Phàm hừ một tiếng, nói tiếp: “Nghe nói Lý Cường Đông bị người ta đánh? Tôi đến xem… Đã bị đánh chết chưa?”
Có thể nói, Lý Phàm hận cả nhà Lý Cường Đông đến tận xương tủy. Sau khi biết được Lý Cường Đông bị đánh thì gã ta không kìm được vui mừng nên bảo người đẩy mình đến bệnh viện. Gã ta muốn tận mắt nhìn thấy Lý Cường Đông, nhân tiện ‘vui mừng khi người gặp nạn’ nữa.
Người đẩy Lý Phàm đến đây là bảo mẫu chăm sóc cho gã ta. Lý Phàm yêu cầu cái gì thì bà ta tất nhiên không thể từ chối.
“Cậu nói linh tinh cái gì vậy hả?”, Lưu Tử Vân phẫn nộ trợn mắt nhìn Lý Phàm, nói: “Chúng tôi không cần cậu đến thăm, cậu mau đi cho tôi”.
Lý Phàm đã nhìn thấy Lý Cường Đông ở trên giường bệnh, lúc này trong lòng vô cùng thỏa mãn: “Ôi, thê thảm thế kia cơ à? Nhưng không bị người ta đánh gãy xương hay tàn phế nhỉ?”
Nói đến đây, trong lòng Lý Phàm lại dấy lên nỗi hận. Gã ta bị đánh gãy chân, giờ đây không thể nào đứng dậy nổi.
Lý Cường Đông không có sức đi chấp nhặt với tên hề như Lý Phàm, ông nhắm mắt rồi không bận tâm gì hết.
Ông cụ Lý giờ đây tâm tư đều dồn về Lý Cường Đông, vì thế khi chứng kiến cảnh này thì lập tức quát Lý Phàm: “Mày cút ngay đi cho tao”.
Lúc này Lý Phàm mới phát hiện ra ông cụ Lý cũng ở đây nhưng gã ta không sợ mà còn nói kiểu châm biếm: “Ôi! Giờ ông nội không sợ mất mặt nữa à? Lại còn hớt hải chạy đến đây trông nom nữa”.
“Cũng phải thôi! Dù sao thì giờ người ta cũng ở biệt thự cảng Lam Ba, đi theo họ còn được thơm lây chứ”.
“Lý Phàm!”, Lưu Tử Vân quát lên: “Đây là ông nội của cậu đấy”.
Lý Phàm không thèm để ý, nói: “Hừm! Có ông nội nào như này không? Bỏ mặc cháu trai ruột của mình không thương xót, lại đi quan tâm đến mấy loại tạp nham”.
“Cậu…”, Lưu Tử Vân giơ tay định tát Lý Phàm một cái nhưng có người còn nhanh tay hơn bà ta.
“Bốp”, một cái tát giáng xuống mặt của Lý Phàm. Gã ta ôm mặt nhìn lại, đó chính là người mà gã ta hận nhất, Bạch Diệc Phi!
“Bạch Diệc Phi? Mẹ kiếp, mày lại đánh tao?”
Bạch Diệc Phi không thèm chấp loại ngu si này, anh không nói nhiều mà lên trước tát thêm một cái nữa.
Bảo mẫu ở phía sau Lý Phàm thấy thế thì không biết nên làm thế nào, sợ đến nỗi lùi sang một bên. Điều này lại càng tạo không gian rộng hơn cho Bạch Diệc Phi ‘phát huy’.
Bạch Diệc Phi tát Lý Phàm liên tiếp mấy cái. Vì ngồi trên xe lăn không có sức phản kháng, hơn nữa còn về lực của bản thân gã ta nên xe lăn cứ lùi về sau, đến khi ra tận đến cửa.
“Bạch Diệc Phi! Mẹ kiếp…”.
“Câm mồm ngay cho tao”, Bạch Diệc Phi lại tát gã ta cái nữa: “Suốt ngày chỉ biết bô bô cái mồm, cứ như thằng điên vậy”.
Lý Phàm lúc này cũng mắng lớn: “Tao nguyền rủa cho cả nhà mày phải chết”.
“Bốp…”.
“Tao…”.
“Bốp”.
Đám người Lưu Tử Vân nhìn đến nỗi đờ người ra.
Nghe thấy âm thanh nên y tá đều lên trước ngăn lại nhưng lúc này ánh mắt của Bạch Diệc Phi khiến mọi người sợ hãi mà không dám.
Lý Phàm bị Bạch Diệc Phi đánh nhưng vẫn lảm nhảm nói: “Bạch Diệc Phi! Đây là bệnh viện đấy, mày mà làm càn thì tao sẽ kiện mày”.
“Kiện tổ tông nhà mày ý”, Bạch Diệc Phi lại cho gã ta cái tát nữa.
Bạch Diệc Phi e là xe lăn sẽ đẩy Lý Phàm đi nên dùng chân xoay xe lăn lại, sau lưng Lý Phàm là tường, vì thế mà xe lăn muốn lùi cũng không lùi được.
“Mẹ kiếp! Gãy chân rồi mà vẫn không biết điểm dừng, có phải là muốn tao cho mày chết thì mày mới sợ đúng không?”
“Người nhà của tao có làm sao thì liên quan quái gì đến mày? Mày có tư cách đến bệnh viện thăm à? Đã thế còn dám nguyền rủa nhà tao? Ông nội nhận nhà tao rồi, mày nguyền rủa chết cả nhà vậy thì trong đó có mày đấy”.
Lý Phàm trợn trừng mắt lên quát: “Ai là người một nhà với mày, mày là đồ chó chết”, không thể không nói, Lý Phàm đúng là tự tìm cái chết đây mà.
Bạch Diệc Phi vốn đã tức lắm rồi, đã vậy gã ta còn khiêu khích thì không thể trách Bạch Diệc Phi được nữa.
Lý Phàm vừa nói dứt lời, Bạch Diệc Phi đá một cái lên bụng Lý Phàm, xe lăn đập lên tường phát ra tiếng kêu lớn.
Đúng lúc này, Tần Hoa dẫn hai cảnh sát đến.
Y tá nhìn thấy cảnh sát thì như nhìn thấy cứu tinh: “Anh cảnh sát ơi, anh mau ngăn anh ta lại đi, sắp xảy ra án mạng rồi”.
Tần Hoa dừng lại một chút, sau đó lùi về sau hai bước mà không nói lời nào.
Một cảnh sát thấy thế liền hỏi: “Đội trưởng Tần… Không ngăn lại sao?”
Tần Hoa lắc đầu. Vì Bạch Diệc Phi coi anh ta là bạn nên tất nhiên anh ta cũng coi Bạch Diệc Phi là bạn. Là bạn bè, bất luận anh ta có thân phận gì thì cũng nên đứng về phía Bạch Diệc Phi.
Kể cả là sai thì anh ta vẫn đứng về phía Bạch Diệc Phi. Nếu sai thì có thể cùng nhau chịu tội chứ không phải lấy danh nghĩa là bạn bè rồi tự nghĩ là mình đã hết lòng vì bạn rồi.
Con người sống trên đời có ai mà không phạm lỗi?
Anh ta là cảnh sát, điều này không sai, trong lòng cũng giả bộ chính nghĩa nhưng điều này không có gì mâu thuẫn cả.
Trong lúc Tần Hoa lùi về sau thì Bạch Diệc Phi lại xoay người tiếp tục xử lý Lý Phàm. Lúc thì đá chân, lúc thì đấm, tóm lại, anh dùng hết tất cả sức lực của mình.
Mấy phút sau, cuối cùng Bạch Diệc Phi cũng dừng tay, còn Lý Phàm cũng ngất đi.
Bạch Diệc Phi thở phào một cái, thân người lại càng yếu đi nhưng anh cảm thấy dễ chịu hơn bao giờ hết.
Tần Hoa lên trước một bước, hỏi: “Trút hết bực tức chưa?”
“Hết rồi”.
Tần Hoa gật đầu, nói: “Vậy thì bây giờ có thể nói chuyện tử tế rồi”.