Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Đi, mau chóng nghĩ cách đem người đàn bà tên Anh gì đó tới, chúng ta sẽ kiếm được bội tiền".
Mấy tên đàn em nghe được lời của Thanh Ngư, liền rối rít chuẩn bị dẫn Lưu Hiểu Anh tới.
...
Trở lại biệt thự Cảng Lam Ba, Lưu Hiểu Anh và Chu Khúc Nhi cùng nhau nói chuyện với Lý Tuyết, để cho cô ấy không suy nghĩ quá nhiều.
Lý Tuyết bây giờ cũng như đứa trẻ, quả thật nhanh chóng bị dời đi sự chú ý, trên mặt lại nở nụ cười.
Vất vả mãi mới dụ dỗ được Lý Tuyết đi xem phim hoạt hình, hai người tới vườn hoa phía sau biệt thự ngồi.
Lúc này, điện thoại Lưu Hiểu Anh đột nhiên vang lên.
"A lô?"
Trong điện thoại là một giọng nói lạnh băng như người máy, rõ ràng là đã dùng phần mềm đổi giọng.
"Bạch Diệc Phi ở trong tay chúng tôi, muốn anh ta còn sống, trong hai tiếng nữa đến địa chỉ tôi gửi".
Nói xong, trực tiếp cúp máy luôn.
Lưu Hiểu Anh bối rối chớp mắt một cái.
"Bạch Diệc Phi bị bắt cóc!"
"Gì cơ?", Chu Khúc Nhi ngồi bên cạnh kinh ngạc kêu to: "Chuyện này là sao?"
Lưu Hiểu Anh có chút bối rối nói: "Vừa nãy nhận được cuộc điện thoại, gã nói muốn Bạch Diệc Phi còn sống, trong vòng hai tiếng mau chóng tới địa chỉ gã gửi".
Vừa dứt lời, số điện thoại kia liền gửi tới một địa chỉ.
Địa chỉ phía trên là khu vực ngoại thành phía tây, bốn phía không có gì cả, chỉ có đường vắng xe cộ qua lại.
"Làm sao đây?"
Trước kia Lưu Hiểu Anh cùng Bạch Diệc Phi từng bị bắt cóc một lần, cộng thêm ngày hôm qua mới xảy ra chuyện như vậy, cho nên trong lòng cô không chút hoài nghi.
Cả hai người bây giờ đều rất hốt hoảng.
Lưu Hiểu Anh đứng lên nói: "Đi báo cảnh sát".
"Chờ một chút!", Chu Khúc Nhi kéo cô ta: "Báo cảnh sát, bọn họ giết con tin thì sao?"
Lưu Hiểu Anh nghe vậy ngừng một lát: "Vậy làm sao bây giờ?"
Chu Khúc Nhi trong lòng vô cùng sốt ruột, quả thật cũng không nghĩ ra biện pháp gì, nói: "Nếu không chúng ta âm thầm báo cảnh sát, để cho cảnh sát đi theo chúng ta, còn chúng ta sẽ tới đó?"
Lưu Hiểu Anh cảm thấy cũng có lý, liền gọi 110.
Cũng chính vào lúc này, Lưu Hiểu Anh đột nhiên dừng lại một lát: "Chờ một chút".
"Sao vậy?", Chu Khúc Nhi hỏi.
Lưu Hiểu Anh bây giờ đã bình tĩnh lại, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng.
"Sao Bạch Diệc Phi có thể bị bắt cóc được?"
Chu Khúc Nhi sửng sốt một chút, cũng bình tĩnh lại: "Cô muốn nói là bọn chúng cố ý lừa gạt cô?"
Lưu Hiểu Anh gật đầu: "Rất có khả năng này! Nhưng trước mắt chúng ta gọi điện thoại cho Bạch Diệc Phi để xác nhận một chút".
Vừa nói, Lưu Hiểu Anh liền cầm chiếc điện thoại đi động lên.
"A lô? Có chuyện gì sao?", đầu dây bên kia chính là giọng nói của Bạch Diệc Phi.
Vì thế, Lưu Hiểu Anh cùng Chu Khúc Nhi cũng thở phào nhẹ nhõm, Lưu Hiểu Anh hỏi: "Anh không sao chứ? Vừa có người gọi điện cho tôi nói anh đang trong tay bọn họ, còn bảo tôi đi đến địa chỉ đó".
Bạch Diệc Phi nghe xong trong lòng cũng rất hứng thú: "Gã nói với cô địa chỉ ở đâu? Gửi cho tôi".
Lúc này Bạch Diệc Phi cùng mấy người Lưu đầu trọc đi tìm Thanh Ngư, lần này bọn chúng lại tự mình dâng tới cửa.
Thông qua cuộc điện thoại này, Bạch Diệc Phi biết, đám người ngày hôm qua muốn nhắm vào Lưu Hiểu Anh cho nên mới gọi điện cho cô ta, nói mình bị bắt cóc nhằm dụ Lưu Hiểu Anh ra ngoài.
Thật may Lưu Hiểu Anh phản ứng kịp thời, không vội vàng đi ra ngoài...
...
"Đại ca, đã gọi điện rồi, chỉ chờ cô ta tới thôi".
Thanh Ngư nhìn điện thoại di động, ừ một tiếng: "Đi thông báo cho chủ tịch Tôn, để ông ta đến cùng, chúng ta nhận tiền rồi giao người".
"Dạ, đại ca".
Rất nhanh, tên đàn em gọi điện cho chủ tịch Tôn, thông báo ông ta đi tới chỗ đó, người ông ta muốn sẽ có mặt ở đấy.
Trong văn phòng làm việc của ngân hàng Cự Đỉnh, Tôn Vĩ biết tin, vẻ mặt nở nụ cười xấu xa, nghĩ tới lát nữa có thể gặp được người con gái xinh đẹp, còn có thể nếm thử một chút mùi vị của cô ta, Tôn Vĩ hưng phấn không thôi.
Vội vội vàng vàng dặn dò xong xuôi, Tôn Vĩ liền lái xe đi.
...
Ngoại thành, trừ đường xe chạy, không có bất cứ thứ gì xung quanh.
Hai bên đường đều là cỏ dại, còn có một vài cơn gió thổi qua chiếc túi ni lông và cái bình nhựa.
Đến sớm nhất là Thanh Ngư và đàn em, sau đó là Tôn Vĩ.
Tôn Vĩ vừa xuống xe, liền nhìn khắp nơi: "Người đâu? Không phải nói ở chỗ này sao? Làm sao không thấy?"
Thanh Ngư cười trả lời: "Chủ tịch Tôn đừng vội, sắp tới rồi".
"Tôi để cho đàn em nói với cô ta Bạch Diệc Phi bị bắt cóc, để cô ta tới nơi này, nếu cô ta là người đàn bà của Bạch Diệc Phi thì chắc chắn sẽ lo lắng cho hắn ta mà mau chóng tới đây".
Tôn Vĩ nghe xong, ừ một tiếng, ông ta cũng không suy nghĩ nhiều, bởi vì ông ta nghĩ Lưu Hiểu Anh đúng là người đàn bà của Bạch Diệc Phi.
"Còn bao lâu nữa?"
"Vừa có tên đàn em gọi điện báo, khoảng hơn mười phút nữa".
Người của Thanh Ngư gọi điện thoại xong, hắn cố ý theo dõi ở khu biệt thự Cảng Lam Ba, chính mắt hắn đã nhìn thấy Lưu Hiểu Anh ngồi trên xe ra khỏi khu biệt thự.
Thanh Ngư im lặng một lúc rồi nói: "Chủ tịch Tôn, ông cũng biết người làm ăn đều giao tiền rồi mới nhận hàng..."
Tôn Vĩ lập tức hiểu ý của hắn, bởi vì ông ta luôn mong ngóng gặp được Lưu Hiểu Anh nên trong lòng khá vui vẻ: "Yên tâm, chỉ cần tôi thấy người, tôi lập tức chuyển tiền qua cho anh".
"Chủ tịch Tôn quả là người giữ chữ tín, hợp tác vui vẻ".
"Được rồi, tôi lên xe nghỉ ngơi một lát".
"Ông đi nghỉ ngơi đi, đến tôi khắc gọi ông", Thanh Ngư cười nịnh nọt.
Tôn Vĩ vẻ mặt cực kì kiêu căng, trong lòng chỉ nghĩ tới Lưu Hiểu Anh, khó tránh khỏi cảm thấy có chút khô nóng, cộng thêm không gian trên xe cũng hẹp nên ông ta lại càng thêm sốt sắng.
"Nhịn một chút nữa, nhịn một chút nữa thôi", Tôn Vĩ tự an ủi mình.
Vất vả đợi 20 phút, cuối cùng cũng thấy xe tới.