Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Hầu Tước sẽ không ngã xuống, mọi người có thể yên tâm. Chuyện riêng của chủ tịch quả thực quan trọng hơn Hầu Tước”.
“Cái gì?”
Sau khi nghe Long Linh Linh nói thì ai nấy đều vô cùng bất mãn với Bạch Diệc Phi.
Chuyện riêng còn quan trọng hơn Hầu Tước?
Trương Vinh cũng ngẩng đầu nhìn Long Linh Linh bằng ánh mắt thắc mắc.
Long Linh Linh không nói rõ là chuyện riêng gì mà chỉ bảo: “Dù sao thì chủ tịch cũng sẽ không mặc kệ Hầu Tước. Điều chúng ta cần làm lúc này là làm theo sự chỉ đạo của vợ chủ tịch để đối phó với nguy cơ hiện tại”.
Những người muốn xông ra phản đối sau khi nghe vậy thì nghẹn họng.
Bọn họ không nghe nhầm đấy chứ?
Vợ chủ tịch?
“Trợ lý Long, cô vừa nói gì? Vợ chủ tịch?”
Mọi người đều dõi mắt vào Lý Tuyết khiến cô càng thêm căng thẳng và sợ hãi.
Long Linh Linh nhân cơ hội để Lý Tuyết ngồi xuống rồi đặt tay lên vai cô: “Đúng, cô ấy chính là vợ của chủ tịch”.
“Bây giờ, cô ấy hẳn đã có tư cách ngồi ở vị trí này rồi chứ?”
Mọi người nhất thời không thể phản bác.
Long Linh Linh lại nói: “Nào, ngồi đi”.
Đồng thời, cô ta thì thầm với Lý Tuyết: “Đừng sợ, cứ làm như lúc trước tôi dạy cô là được”.
Lý Tuyết ngồi xuống, không nhìn vẻ mặt của mọi người mà chỉ lạnh lùng nhìn thẳng phía trước.
Đây là điều mà Long Linh Linh đã dạy cô.
Long Linh Linh biết Lý Tuyết bây giờ chỉ là một đứa trẻ, đối diện với đám cáo già này thì chỉ cần một ánh mắt thôi cũng sẽ khiến cô lộ tẩy. Vì thế, Long Linh Linh dạy Lý Tuyết nhìn thẳng về phía trước, đừng nhìn bất kỳ ai, nếu thật sự sợ hãi thì nhìn cô ta.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.
Bọn họ kính trọng Bạch Diệc Phi là bởi vì thủ đoạn của anh khiến bọn họ phải nể phục, cho nên tự nhiên cũng sẽ kính trọng Lý Tuyết.
Long Linh Linh lạnh lùng nói: “Chủ tịch đã dặn dò, tất cả công việc hiện tại đều sẽ để cô Bạch xử lý, quyết định của cô ấy cũng là quyết định của chủ tịch”.
Nói xong, mọi người đều nhìn Lý Tuyết.
Tay Lý Tuyết đặt dưới bàn, bởi vì căng thẳng mà nắm chặt lại, trong đầu không ngừng nhớ lại những lời Long Linh Linh đã dạy cô.
Long Linh Linh khẽ vỗ Lý Tuyết làm cô hoàn hồn, mím môi.
“Mọi người nên làm gì thì làm, tôi đã biết vấn đề của Hầu Tước nên sẽ cố gắng nhanh chóng xử lý, xin mọi người yên tâm”.
Long Linh Linh thấy vậy thì khẽ gật đầu. Lý Tuyết vẻ mặt lạnh lùng, cứng nhắc nói từng câu, nhìn qua cũng rất có sức thuyết phục, cứ thế này thì cho đến khi tan họp cũng không ai phát hiện ra bất thường.
Các cổ đông nghe Lý Tuyết nói vậy thì hơi yên tâm, đã có người đứng ra dẫn dắt tình hình thì bọn họ cũng không nói nhiều nữa. Nhưng lúc này:
“Cô Bạch, nói thì nói vậy nhưng tổn thất lần này rất lớn, cô định giải quyết thế nào? Lẽ nào chúng tôi cứ thế ngồi nhìn cô xử lý?”
“Đúng thế, cô bảo chúng tôi phải làm thế nào? Có lẽ chúng tôi cũng có thể giúp đỡ”.
Mọi người mỗi người một câu khiến Lý Tuyết vô cùng căng thẳng.
Long Linh Linh hơi cau mày, lên tiếng: “Cô Bạch mới đến, mặc dù biết tình hình của Hầu Tước nhưng muốn nghĩ ra cách thì cũng cần thời gian, đến lúc cần thì nhất định sẽ thông báo cho các vị cổ đông”.
Lý Tuyết nghe vậy lập tức gật đầu: “Đúng”.
Mọi người chỉ đành im miệng.
Nhưng có người thật sự đáng ghét.
“Cô Bạch, tôi nghe nói chủ tịch đã phạm tội, có đúng như vậy không?”
Long Linh Linh đã nói là Bạch Diệc Phi đi giải quyết việc riêng, nhưng mọi người đều không tin tưởng, vừa hay vợ của chủ tịch ngồi đây vì thế muốn hỏi rõ ràng.
“Đúng thế, nếu đúng là vậy thì cô Bạch hãy thông báo sự thực cho mọi người”.
“Đúng, thân là một thành viên của Hầu Tước, nếu chủ tịch phạm pháp thì chúng tôi cũng có thể điều chỉnh kịp thời”.
“Điều chỉnh” trong miệng bọn họ thực tế là nếu tình hình không ổn sẽ lập tức rút vốn bỏ chạy mà thôi.
Nhờ Long Linh Linh mà Lý Tuyết biết được người bọn họ nhắc đến là Bạch Diệc Phi, cũng là chú mà cô thích. Vì thế không cần Long Linh Linh nói gì cô đã lên tiếng: “Anh ấy rất ổn, sẽ sớm trở về thôi”.
“Thế…”.
Vẫn còn có người muốn hỏi rõ ràng hơn.
Trương Vinh thấy rõ tình thế thì lập tức đứng lên: “Đủ rồi!”
“Cô Bạch đã nói vậy rồi thì còn hỏi gì mà lắm thế?”
“Chẳng lẽ cô ấy phải báo cáo việc riêng của chủ tịch cho các người mới được?”
“Đã nói là chủ tịch vẫn ổn rồi, các người ngoan ngoãn ngồi im là được, đừng có gây thêm phiền phức”.
Trương Vinh phẫn nộ nói một tràng, sau đó cười với Lý Tuyết: “Cô Bạch, mọi chuyện chúng tôi đều nghe theo cô”.
Lý Tuyết có thể cảm nhận được Trương Vinh đứng về phía cô nên lần đầu tiên can đảm nhìn ông ta. Quả nhiên cô thấy được một một khuôn mặt tươi cười, vì thế cũng mỉm cười theo, còn gật gật đầu.
Trương Vinh thấy Lý Tuyết hài lòng với biểu hiện của mình thì vô cùng vui mừng, nói với mọi người: “Được rồi, cô Bạch hẳn còn bận nghĩ biện pháp, mọi người nên làm gì thì đi làm đi”.
Mọi người nghe vậy thì gật đầu đồng ý.
Cuộc họp kết thúc.
Không lâu sau, phòng họp chỉ còn lại mình Lý Tuyết và Long Linh Linh.
Lý Tuyết cuối cùng cũng thả lỏng, giọng run run: “Chị Linh Linh, bọn họ thật đáng sợ!”
“Không sao, cô làm rất tốt”, Long Linh Linh rất hài lòng. May mà Lý Tuyết chống đỡ được nếu không những cổ đông này sẽ loạn hết.
Chu Khúc Nhi và Lưu Hiểu Anh tiến vào.
“Sao rồi? Thuận lợi chứ?”
Long Linh Linh gật đầu: “Tuyết Nhi làm rất tốt”.
…
Phòng làm việc của Lý Cường Đông.
Bình thường Lý Cường Đông rất ít khi đến đây, phòng làm việc chủ tịch có tiếng mà không có miếng. Nhưng lúc này có một người đang ở đó.
Chính là Bạch Diệc Phi vừa chạy ra từ cục cảnh sát.
Anh lúc này rất yết ớt, vô cùng mệt mỏi mà nằm trên sô pha.
Anh biết sức khỏe của bản thân rất tệ, nếu còn không uống thuốc giải thì không bao lâu nữa sẽ chết.
Nhưng anh không cam tâm.
Anh còn rất nhiều chuyện chưa làm.
Người sau màn hại anh thành như vậy, anh muốn phản kích lại, muốn trả thù.
Ký ức của Lý Tuyết còn chưa khôi phục lại, anh muốn ở bên cô, cùng cô sinh con.
“Khụ khụ…”.
Bạch Diệc Phi không nhịn được mà ho vài tiếng: “Đều không thể có được rồi…”.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Bạch Diệc Phi không quan tâm, người biết anh ở trong này chỉ có Trần Hạo.
Hắn chưa đợi anh lên tiếng đã tiến vào.
“Sếp”, Trần Hạo thấy Bạch Diệc Phi suy yếu như vậy thì vô cùng buồn khổ.
Bây giờ hắn đã là một nhân viên ở nơi này nên đến đây cũng rất tiện.
Bạch Diệc Phi hơi mở mắt ra: “Mọi chuyện thế nào rồi?”
“Đều đã giải quyết xong rồi”, Trần Hạo trả lời: “Chỉ còn bên anh Bạch Hổ thôi”.
Bạch Diệc Phi ừ một tiếng: “Chuột Nhắt, tôi cảm thấy tôi sắp không xong rồi…”.