Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Bạch Diệc Phi, dừng tay, dừng tay”, người phụ nữ sốt sắng hét lớn.
Bạch Diệc Phi căn bản không nghe, anh ném tai nghe bluetooth trên ghế sofa, mặc cho người ở đầu dây kia gào hét.
Một hồi lâu, phía tên mắt ti hí không có âm thanh gì và người phụ nữ trong tai nghe cũng thế.
“Chết rồi sao?”, người phụ nữ thầm nghĩ, đặt tay xuống, nhất thời cô ta cảm thấy mình không biết nên làm thế nào.
Bạch Diệc Phi hừ một tiếng, nói: “Không ai có thể uy hiếp tao”.
“Kể cả tao có chết thì cũng không uy hiếp được tao đâu”, vừa dứt lời anh liền bảo Bạch Hổ bóp nát tai nghe kia sau đó vứt trên đất.
Giọng nói của người phụ nữ không thể truyền lại được nữa.
“Giết gã đi”.
“Đừng… Đừng”, tên mắt ti hí kinh ngạc nhìn Bạch Hổ từng bước tiến lại gần mình. Ban nãy Bạch Hổ chỉ dùng dao đâm vào chân gã thôi nhưng lần này thì định giết thật.
Tên đó vội nói: “Bạch Diệc Phi, mày không trụ được bao lâu nữa đâu. Ở chỗ tao có thuốc giải tạm thời, mày không thể giết tao được, không thể”.
“Ý mày nói là cái này hả?”, Bạch Diệc Phi lấy ra một bình sứ nhỏ.
Tên mắt ti hí lập tức trợn trừng mắt, nói: “Mày…”.
Bây giờ gã mới phản ứng lại, chắc chắn là bọn họ đã nhân lúc mình ngất xỉu ban nãy mà lục soát người mình nên thuốc giải đã ở trong tay họ rồi. Còn Bạch Diệc Phi cần là thuốc giải không có bất cứ tác dụng phụ nào.
Bạch Diệc Phi không nói nhiều mà quay sang nói với Lưu Hiểu Anh: “Chúng ta xuống đi”.
Lưu Hiểu Anh gật đầu rồi đỡ Bạch Diệc Phi xuống xe dã ngoại đó.
Còn bên trong xe đó xảy ra chuyện gì thì Lưu Hiểu Anh không muốn quan tâm. Điều quan trọng nhất hiện giờ vẫn là sức khỏe của Bạch Diệc Phi.
Nhưng cuối cùng anh vẫn không trụ nổi, vừa mới bước xuống xe dã ngoại thì anh đã ngất trên người Lưu Hiểu Anh.
“Bạch Diệc Phi”.
…
Bạch Diệc Phi cảm thấy mình như đã chết, cảm giác đó không thực tế nhưng cảm giác như mình đang trôi dạt trong không trung.
“Đây là linh hồn mình đã rời khỏi thân xác sao?”, Bạch Diệc Phi thầm nghĩ như vậy.
Nhưng sao linh hồn lại cảm thấy lạnh? Lạnh thật đó! Anh dường như muốn có được chút hơi ấm, kể cả là một chút cũng được.
Đột nhiên anh nghĩ tới em gái mình, còn cả Lý Tuyết nữa. Không biết hiện giờ Lý Tuyết thế nào rồi? Liệu cô ấy có bị đám hồ ly già kia bắt nạt không? Hự, anh chắc không nhìn thấy rồi chăng?
…
Tâm hồn của Bạch Diệc Phi cứ bay bổng, lúc tỉnh lại vẫn chưa phản ứng lại được. Một hồi lâu anh mới phản ứng lại, tự hỏi: “Mình vẫn chưa chết?”
Lúc này, có ba người là Bạch Hổ, Từ Lãng và Trần Hạo đang đứng bên cạnh ghế sofa.
Trần Hạo đáp: “Anh, hiện giờ anh khỏe rồi”.
Bạch Diệc Phi ngẩn ngơ ừm một tiếng, sau đó lại nhìn mấy người, hỏi: “Hiểu Anh đâu?”
Thấy thế, ba người đều quay sang nhìn nhau, tiếp đó là Bạch Hổ lên tiếng: “Hầu Tước xảy ra chuyện rồi, Diệp Ngải dẫn Tôn Huy đến mua lại Hầu Tước và còn nói ra tình hình hiện giờ của Lý Tuyết nữa”.
..
Bởi vì, Diệp Ngải đã biết được tin Bạch Diệc Phi vượt ngục, cộng với việc Tôn Huy chủ động tiếp cận nên hai bên hợp tác với nhau dẫn người đến Hầu Tước.
Long Linh Linh nhìn thấy bọn họ dẫn nhiều người đến, còn dẫn cả đoàn luật sư chuyên nghiệp đến nên biết là chuyện này không dễ giải quyết rồi.
Đồng thời lúc này, mấy chủ tịch kia cũng biết được tin nên cùng đến Hầu Tước.
Lúc này trong phòng họp của Hầu Tước có ban giám đốc của Hầu Tước, Diệp Ngải và đoàn luật sư của cô ta còn có cả Tôn Huy và thư ký của ông ta nữa.
Đội hình lớn như này nên một trợ lý nhỏ bé như Long Linh Linh tất nhiên không chống lại được rồi. Cô ta đành phải đưa Lý Tuyết đến, kể cả bị người khác nhìn ra điều gì nhưng ít nhất có thể chống đỡ được một lúc.
Sau khi nhìn thấy Lý Tuyết thì Diệp Ngải có chút kinh ngạc, Lý Tuyết ngồi ở vị trí của Bạch Diệc Phi, như này có nghĩa là cô ta khỏi rồi ư?
Thấy mọi người đã đến đủ, Diệp Ngải chủ động lên tiếng: “Trợ lý Long, đề xuất lần trước chúng tôi nói muốn mua lại Hầu Tước, không biết chủ tịch của các cô có ý kiến như nào?”
Lời nói vừa dứt, chưa đợi Long Linh Linh trả lời thì Diệp Ngải lại nói: “Xin lỗi, tôi hỏi nhầm rồi. Hiện giờ Bạch Diệc Phi đã vượt ngục, chắc là không biết chuyện này chăng?”
“Vậy thì, xin hỏi, cô Bạch đang ngồi ở vị trí của Bạch Diệc Phi có quyết định như nào đây?”
Lời nói vừa dứt thì các chủ tịch kia đều chấn động.
“Cái gì?”
“Vượt ngục?”
“Chủ tịch thật sự phạm tội sao?”
“Lại còn vượt ngục nữa?”
“…”.
Diệp Ngải và Tôn Huy nhìn thấy mọi người bàn luận xôn xao nên đều nhếch miệng lên.
Hiện giờ đám chủ tịch này biết được chân tướng sự việc rồi, xét về lợi ích thì dễ thuyết phục bọn họ thôi, điểm khó khăn duy nhất ở đây là Lý Tuyết.
Bạch Diệc Phi không có mặt ở đây, vậy người ký tên sẽ là Lý Tuyết.
Chỉ có điều, hiện giờ Diệp Ngải không thể chắc chắn được là Lý Tuyết khỏi hay chưa? Nếu khỏi rồi, vậy thì sẽ rất phiền phức. Nếu như chưa khỏi thì đúng là dễ như trở bàn tay.
Sắc mặt Long Linh Linh hơi tái nhợt. Khó khăn lắm cô ta mới giấu được chuyện nhưng lại bị Diệp Ngải nói toạc ra, lần này biết làm sao đây?
Lúc này, các chủ tịch bắt đầu chất vấn cô ta.
“Trợ lý Long, chuyện này rốt cuộc là như nào?”
“Chẳng phải cô nói là chủ tịch đang bận giải quyết việc riêng sao?”
“Cô Bạch, xin hãy giải thích cho chúng tôi một chút”.
“…”.
Lý Tuyết đặt bàn tay đã nắm thành nắm đấm xuống bàn, cô hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng khi nghe họ nói đến Bạch Diệc Phi thì trong lòng cô lại thấy hoảng loạn và sợ hãi.