Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Diệp Ngải cũng không muốn phí thời gian thêm nữa: “Được rồi, nếu Bạch Diệc Phi đã không có ở đây, vậy thì nên mời người có quyền quyết định đứng sau anh ta ra đây nói chuyện, rồi còn ký tên nữa”.
Cô ta nói xong thì đám cổ đông của Hầu Tước đều nhao nhao nhìn về phía Trương Vinh.
Trong lòng Trương Vinh thầm kêu khổ. Ông ta hiểu rõ Bạch Diệc Phi là người như thế nào. Mặc dù bây giờ anh đang rơi vào hoàn cảnh ốc không mang nổi mình ốc, nhưng ông ta vẫn không dám tự mình quyết định chuyện gì.
“Tôi thấy như vầy, chuyện này….hay cứ chờ chủ tịch quay lại rồi bàn bạc tiếp được không?”, Trương Vinh cười ha ha nói.
Những người còn lại trong phòng này ngoại trừ Lý Tuyết ra thì đều vô cùng kinh ngạc.
Trước đây Diệp Ngải cũng điều tra qua về con người Trương Vinh rồi, nhưng không ngờ bây giờ ông ta lại nói giúp cho Bạch Diệc Phi như thế?
Diệp Ngải trầm giọng nói: “Cổ đông Trương, chủ tịch của các ông còn có thể quay về à?”
“Chẳng lẽ cổ đông Trương vẫn không nắm rõ được tình hình bây giờ hả?”, Tôn Huy mở miệng nói: “Nếu như còn chưa rõ thì tôi không ngại nói cho mấy người nghe đâu”.
Đám cổ đông dáo dác nhìn quanh, bọn họ cũng không rõ lắm.
Tôn Huy tiếp tục nói: “Hầu Tước của mấy người rơi vào hoàn cảnh khốn khó như bây giờ đều là do tôi đấy!”
“Tất cả những chiếc thuyền hàng kia đều do người của tôi dỡ hết xuống. Thế nên ngày nào mấy người cũng bị tổn thất nghiêm trọng”.
“Có muốn biết tại sao tôi làm như thế không? Bởi vì Bạch Diệc Phi dám đắc tội với Cự Đỉnh, còn hại chết Tôn Vĩ. Hắn đã không để yên cho tôi, thì tôi cũng sẽ không để nó yên ổn đâu!”
“Cái gì?”
Lần này tất cả mọi người đều vô cùng kinh động.
Sau khi nghe xong thì Long Linh Linh đã phản ứng lại. Cô ta nghĩ đến những chuyện gần đây xảy ra với Cự Đỉnh thì hiểu ngay. Nhưng mà thật sự chủ tịch đã giết Tôn Vĩ sao?
Không. Cô ta không tin Bạch Diệc Phi lại là người như vậy.
Bây giờ quan trọng nhất là phải giải quyết đám người như hổ đói rình mồi trước mặt này.
Tôn Huy còn thấy chưa đủ, ông ta tiếp tục nói: “Vậy nên tốt nhất mấy người phải nghĩ cho kỹ. Không có Bạch Diệc Phi thì Hầu Tước của các người có thể kiên trì được thêm bao lâu chứ? Mà một khi Hầu Tước sụp đổ, thì mấy người cứ cạp đất mà sống đi!”
Câu nói cuối cùng này nhanh chóng khiến đám cổ đông kích động.
Điều mà bọn họ để ý đến chỉ có lợi ích mà thôi, nếu như không có lợi ích, vậy thì còn gì để nói chứ?
Thế là tất cả đám cổ đông đều nhao nhao nhìn về phía Trương Vinh.
“Cổ đông Trương, bây giờ ông là người có quyền quyết định nhất trong Hầu Tước. Tôi nghĩ ông cũng không muốn nhìn thấy cảnh Hầu Tước gục ngã đâu nhỉ”.
“Đúng rồi đấy cổ đông Trương. Bây giờ ông mau đại diện cho Hầu Tước ký vào hợp đồng thu mua công ty đi!”
“Cổ đông Trương, ông mau ký tên đi!”
“Ký tên đi!”
“…”
Tất cả mọi người đều ép Trương Vinh phải ký tên.
Còn Trương Vinh lại thấy rất khổ sở. Nếu như ông ta mà ký tên thì có khả năng ông ta cũng xong đời luôn mất.
Tại sao ấy hả?
Đó chính là cảm giác của ông ta thôi.
Diệp Ngải và Tôn Huy đều nhìn chằm chằm vào Trương Vinh, Long Linh Linh cũng nhìn chằm chằm Trương Vinh.
Bây giờ Long Linh Linh rất khẩn trương. Nếu như Trương Vinh lại có thái độ gió chiều nào ngả chiều ấy như lúc trước, vậy thì hôm nay Hầu Tước thật sự đi tong rồi. Cô ta chỉ là một trợ lý nhỏ mà thôi, vốn dĩ cũng chẳng ngăn cản được!
Hiện giờ Lý Tuyết nhìn thấy mọi người xung quanh mình đều có vẻ mặt rất kích động thì cảm giác sợ hãi trong lòng càng dâng cao.
Cô không quen một ai ở đây cả. Không có Bạch Diệc Phi, không có Lưu Hiểu Anh, cũng không có Chu Khúc Nhi.
Còn về phần Long Linh Linh thì cũng là người cô mới quen hôm qua thôi.
Sao cô lại ở chỗ này chứ?
Bọn họ đang nói cái gì thế này?
Vì sao lại kích động như thế?
Cảm thấy rất dễ dàng tức giận, nhưng mặt khác cũng vô cùng đáng sợ.
Lý Tuyết nghĩ một hồi rồi không cầm được nước mắt mà bật khóc.
“Hu hu…”
Tất cả mọi người đều bị tiếng khóc của Lý Tuyết hấp dẫn, bọn họ vô thức ngậm miệng lại.
Long Linh Linh thấy vậy thì có chút đau lòng. Bây giờ Lý Tuyết chỉ là một đứa trẻ con mà thôi!
“Tuyết Nhi, đừng khóc mà. Để tôi dẫn cô ra ngoài nhé”, Long Linh Linh nhẹ nhàng nói.
“Tâm trạng vợ chủ tịch không tốt lắm. Chuyện này để hôm sau bàn bạc lại, hôm sau bàn bạc lại”, Trương Vinh nói xong cũng đứng dậy muốn đi ra ngoài.
Nhưng mà Long Linh Linh vừa mới đỡ Lý Tuyết đứng lên thì lập tức có một cổ đông nghiêm giọng nói: “Không được phép đi!”
“Đúng vậy, không được phép đi!”
Tất nhiên mấy lần này là dành cho Trương Vinh, nhưng mà ai biết có gọi cả Lý Tuyết và Long Linh Linh lại không chứ?
Dù Lý Tuyết chỉ là một đứa trẻ, nhưng ít ra thì trong lúc ký tên cũng phải có mặt trợ lý chủ tịch là Long Linh Linh, mà Lý Tuyết là vợ chủ tịch cũng đang có mặt ở đây rồi.
Lý Tuyết nghe thấy mấy lời này thì càng thêm sợ hãi, tiếng khóc càng lớn hơn.
“Oa…..”
Long Linh Linh lập tức trừng mắt với đám cổ đông kia: “Mấy người hung dữ cái gì hả? Bây giờ vợ chủ tịch chỉ là một đứa bé thôi, cô ấy không làm gì cả, sao mấy người lại làm thế với cô ấy?”
Cổ đông kia còn chưa kịp mở miệng thì đột nhiên cửa phòng họp đã bị người ta đạp toang ra.
Tất cả mọi người nghe thấy tiếng động thì quay đầu nhìn lại, bọn họ lập tức ngơ ngẩn cả người.
Chỉ thấy Trần Hạo đỡ lấy Bạch Diệc Phi đang vô cùng suy yếu từ từ đi đến.
Mà đứng phía sau anh là dáng người rắn rỏi của Bạch Hổ và Từ Lãng.
Lúc ở ngoài cửa Bạch Diệc Phi đã nghe thấy tiếng khóc của Lý Tuyết, vì thế trong lòng đau đớn không thôi.
“Tuyết Nhi!”
Khi Lý Tuyết nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì cũng ngẩn người, sau đó cô vội vàng bước đến bên cạnh Bạch Diệc Phi, co người lại sụt sùi khóc: “Chú ơi, cuối cùng chú cũng về rồi, hu hu…”
Thấy thế thì Bạch Diệc Phi nhẹ nhàng vỗ vào lưng Lý Tuyết an ủi một lúc, sau đó mới nói: “Tuyết Nhi, anh đã về rồi. Trước tiên thì em cứ đi cùng với Long Linh Linh đến phòng làm việc chờ anh được không?”
Long Linh Linh hiểu ý, cô ta dẫn Lý Tuyết đi đến căn phòng của chủ tịch.
Sau khi hai người rời đi thì cửa phòng họp lại đóng lại. Bạch Diệc Phi vịn vào người Trần Hạo đi đến chỗ Lý tuyết vừa ngồi lúc nãy, anh từ từ ngồi xuống.
Giờ phút này không ai dám nói tiếng nào.
Không phải Bạch Diệc Phi vừa vượt ngục sao? Sao bây giờ lại dám cả gan xuất hiện ở Hầu Tước thế này?
Bạch Diệc Phi quét mắt nhìn qua đám người một chút, anh lạnh lùng nói: “Sao vậy? Tôi không có ở đây nên mấy người coi trời bằng vung hả?”
Đám cổ đông đều lục tục cúi đầu, mọi người vừa kính vừa sợ Bạch Diệc Phi.
Lúc này Tôn Huy đã lấy lại tinh thần, ông ta chỉ vào Bạch Diệc Phi rồi nói: “Bạch Diệc Phi, thằng trốn tù như mày cũng dám xuất hiện ở đây hả, có tin tao báo cảnh sát ngay bây giờ không?”
“Tùy ông thôi”, Bạch Diệc Phi thờ ơ nói.
Tôn Huy sững sờ, ông ta nhanh chóng lấy điện thoại di động ra: “Được thôi, bây giờ tao sẽ báo cảnh sát ngay!”
Tôn Huy nhanh chóng gọi điện thoại xong: “Bạch Diệc Phi, mày cứ chờ đấy! Cảnh sát sẽ đến bắt mày ngay bây giờ thôi”.
Bạch Diệc Phi không thèm trả lời ông ta mà liếc mắt nhìn về phía Bạch Hổ.
Bạch Hổ gật đầu, anh ta quay người đi ra khỏi phòng họp, nhưng mà chỉ vài giây sau đã lại bước vào.
Nhưng lúc bước vào thì trên tay còn xách theo hai người, trong đó có một người mất hẳn một cánh tay, chỉ còn sót lại một cánh tay duy nhất.
Lúc Bạch Hổ ném hai người kia xuống trước mặt Tôn Huy thì ông ta lập tức trở nên hoảng sợ.