Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Việc hành hung Lý Phàm lần này, vốn dĩ gã cũng không bị thương quá nặng cho nên chỉ cần đưa một khoản tiền bồi thường là được, cho dù Lý Phàm không muốn đồng ý, nhưng bởi vì từng bị Bạch Diệc Phi đánh nhiều lần rồi nên gã cũng chẳng thể làm khác được. Còn về cửa hàng bị đập phá, Thanh Ngư là người rất yêu tiền nên chỉ cần đưa một khoản tiền bồi thường cho gã thì việc này cũng coi như giải quyết xong.
Lúc này, Tôn Huy cảm thấy cơ thể như bị ốm.
Sao có thể như vậy được?
Mọi thứ đã khác hoàn toàn so với suy nghĩ của ông ta.
Rõ ràng là chỉ còn một bước cuối cùng nữa thôi là ông ta đã nắm được Hầu Tước trong tay, rốt cuộc là chỗ nào có sai sót?
Sau khi các cổ đông nghe thấy vậy, sau khi mà bọn họ hiểu được tất cả mọi chuyện thì không khỏi cảm thấy khủng hoảng tinh thần.
Giờ Bạch Diệc Phi đã không hề hấn gì, vậy thì những gì lúc nãy bọn họ làm có khác gì cố tình chọc giận Bạch Diệc Phi đâu?
Tần Hoa lấy còng số 8 ra còng tay Tôn Huy lại: “Đi thôi!”
Tôn Huy vẫn còn đang sững sờ, cảm nhận được chiếc còng đang khoá trên tay, ông ta vừa muốn dãy dụa đã bị Tần Hoa giữ chặt lại.
"Tôn Huy, tôi khuyên ông tốt nhất nên bình tĩnh lại, hiện giờ chứng cứ đã rõ rành rành, nếu như ông còn muốn tiếp tục phản kháng thì tội của ông sẽ càng nặng thêm”.
Tôn Huy dừng lại không dãy dụa nữa, liền đó nhìn sang Bạch Diệc Phi: "Bạch Diệc Phi, là mày cố ý! Mày muốn hại tao! Mày dựa vào đâu mà muốn hại tao? Tao không cam tâm!”
Bạch Diệc Phi nở nụ cười: "Chuột nhắt, cho ông ta biết, để xem ông ta rốt cuộc có cam tâm hay không?"
Lời vừa dứt, Trần Hạo lấy ra một tập tài liệu đưa cho Tần Hoa.
Đó là tập tài liệu mà trước đây Trần Hạo đã tập chung điều tra riêng về Cự Đỉnh, trong đó bao gồm các hành vi trốn thuế và làm giả chứng từ kế toán của Cự Đỉnh.
Sau khi Tần Hoa đọc xong, đích thân đưa tới trước mặt cho Tôn Huy xem.
Sau khi đọc xong, Tôn Huy gần như không thể tin nổi.
“Bây giờ thì ông đã cam tâm chưa?”, Bạch Diệc Phi hỏi.
Tôn Huy câm nín không nói nên lời.
Bạch Diệc Phi đã điều tra ông ta!
Bọn họ đều là người làm ăn kinh doanh, lại dựa vào sức mình mà xây dựng nên cơ nghiệp lớn như vậy thì làm gì có ai mà không làm giả khai gian, chỉ cần có người cố ý đi điều tra một chút là sẽ tra được ra ngay.
Tần Hoa không cho Tôn Huy cơ hội phát ngôn nữa mà đưa luôn người đi.
Khi Tôn Huy và cảnh sát vừa đi thì chỉ còn lại Diệp Ngải và đoàn luật sư của cô ta.
Ánh mắt Diệp Ngải nhìn Bạch Diệp Phi trở nên phức tạp.
Từ lần trước, sau vụ Lý Phàm bị gán tội thì cô ta đã biết Bạch Diệc Phi không hề đơn giản, nhưng mà cô ta cũng không ngờ được, Bạch Diệc Phi lại giăng một cái bẫy sâu như vậy, khiến cho tất cả mọi người không thể nào đoán ra được.
Bây giờ Tôn Huy đã bị bắt, Diệp Ngải cũng không tiện ở lại đây nữa, nên đành cười gượng nói: “Xem ra chủ tịch Bạch có vẻ rất bận, như vậy tôi không làm phiền nữa”.
Bạch Diệc Phi cũng không thèm nhìn đến Diệp Ngải mà chỉ trầm giọng nói: "Chủ tịch Diệp, tôi hy vọng là sau này sẽ không cần phải nhìn thấy cô bước chân vào tập đoàn Hầu Tước một bước, càng đừng bao giờ xuất hiện trước mặt của Tuyết Nhi!”
Diệp Ngải hơi dừng lại, sắc mặt xám ngoét: "Tôi đến đây cũng là vì lo lắng cho Hầu Tước, nếu không thì cũng sẽ không đưa ra đề nghị mua lại Hầu Tước”.
Bạch Diệc Phi hừ lạnh một tiếng: "Ý của cô là gì cô thừa hiểu hơn ai hết, tôi cũng hiểu, chỉ là tôi không muốn nói quá rõ ràng ra mà thôi”.
Diệp Ngải mím môi, sau đó hừ mũi nói: "Không biết phân biệt tốt xấu!"
Nói xong, cô ta liền dẫn theo đoàn luật sư của mình rời đi.
Lúc này, trong phòng họp chỉ còn lại cổ đông của tập đoàn Hầu Tước và người của anh mà thôi.
Bạch Diệc Phi quét mắt nhìn tất cả mọi người một lượt.
Đám cổ đông ai cũng không dám hít thở mạnh.
"Hầu Tước nuôi các ông không phải là để khi Hầu Tước gặp khó khăn thì các ông lại vắt óc nghĩ đủ cách để khiến cho nó lâm vào cảnh càng khó khăn hơn, đối với những cổ đông như vậy thì Hầu Tước của chúng tôi không giữ lại nổi”.
“Chủ tịch… ý của anh là gì?”, một cổ đông không hiểu ý của Bạch Diệc Phi nên hỏi lại.
Bạch Diệc Phi lạnh lùng cười: "Nếu như các ông đã muốn đổi sếp mới, vậy thì ngày mai các ông cũng không cần đến nữa, các ông hãy tự đi tìm cho mình một người lãnh đạo mới đi”.
"Không, chủ tịch, chúng tôi chẳng qua là suy nghĩ đến một vài tình huống mà thôi chứ không phải là thực lòng muốn…”, các cổ đông cố gắng giải thích.
"Không cần giải thích, không phải các ông vẫn luôn ỷ vào mình là bậc lão thành của Hầu Tước hay sao? Tôi nói cho các ông biết, đối với tôi mà nói, thì điều này không có một chút ý nghĩa nào cả”.
"Hầu tước chỉ giữ những người có ích, chứ không giữ những con sâu làm rầu nồi canh như các ông ở lại để tiếp tục huỷ hoại Hầu Tước”.
"Cuộc họp kết thúc!"
Đám cổ đông mới vừa đứng ra tranh luận đều ngẩn hết cả ra.
Bọn họ thực sự đã bị đuổi rồi sao?
Xong, trước khi bọn họ kịp bình tĩnh lại thì đã bị Bạch Hổ và Từ Lãng đuổi ra ngoài.
Trương Vinh là người rời đi cuối cùng, âm thầm liếc nhìn Bạch Diệc Phi một cái rồi tự nhủ bản thân may mắn lúc nãy không vội vàng đứng lên theo bọn họ, quả nhiên, mỗi lần khi mà mọi người đều cho rằng Bạch Diệc Phi sắp hết thời là y như rằng anh ta sẽ lật ngược tình thế khiến tất cả mọi người đều phải ngỡ ngàng.
“Chủ tịch, anh còn chỉ thị gì nữa không?”, Trương Vinh rất là chân chó chạy đến nịnh nọt.
“Đi làm việc của ông đi”, Bạch Diệc Phi hờ hững đáp.
Trương Vinh mỉm cười gật đầu, nhưng đợi đến khi ông ta vừa bước chân ra khỏi cửa thì trước mắt Bạch Diệc Phi đã tối sầm lại rồi mất đi ý thức.
Đám người Bạch Hổ giật mình đều chạy đến đỡ lấy Bạch Diệc Phi.
Trần Hạo lo lắng: "Hay là, đưa thuốc giải cho anh ấy uống đi?"
“Không được”, Bạch Hổ và Từ Lãng đồng thời phản đối.
“Vậy thì… phải làm sao?”, Trần Hạo vô cùng lo lắng.