Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Người đàn ông bị thương kia cảm thấy không hề gì, mà Bạch Diệc Phi thì lại cạn lời, anh không hiểu tư tưởng của đám người bây giờ sao mà lại thiếu trong sáng như vậy? Hai người trở lại chỗ ngồi, Bạch Diệc Phi nhường ghế ngồi của mình cho người đàn ông đó, sau đó quay sang giải thích với Lý Tuyết: “Gặp được một người anh em đồng hương nên qua đây nói chuyện một chút”.
Lý Tuyết gật đầu hơi tò mò nhìn sang người được gọi là người đàn ông đó.
Đó là một người đàn ông tầm 30 tuổi, dưới cằm để râu lởm chởm còn ánh mắt thì hung ác, cô cứ có cảm giác người này không phải là người tốt.
Lý Tuyết thu mình lại sát phía cửa sổ.
Bạch Diệc Phi đã để ý thấy hành động này nên vỗ vỗ vào vai gã: “Người anh em, anh đừng hung dữ như vậy, anh làm vợ tôi sợ đấy”.
Người đàn ông đó ngước mắt ngạc nhiên nhìn Bạch Diệc Phi, trong ánh mắt ấy tràn ngập sự kinh ngạc, không thể tin nổi Bạch Diệc Phi lại có một người vợ như Lý Tuyết.
Bạch Diệc Phi chọn cách phớt lờ, lấy điện thoại di động mới mua ra gọi cho Trần Hạo.
"Tôi đã về rồi đây, cậu tìm một chiếc xe hàng đừng bắt mắt quá đến để đón tôi”.
"Vâng, ông chủ."
Sau khi cúp điện thoại, Bạch Diệc Phi nhíu mày, có chuyện gì vậy?
Trần Hạo lại gọi anh là ông chủ, lại còn có vẻ nghiêm túc như thế, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi?
Hẳn là không có vấn đề gì, anh hiểu rõ Trần Hạo nhất, nếu xảy ra chuyện gì chắc chắn cậu ta sẽ nói cho anh.
Lần này trở về, tạm thời anh chưa thể lộ diện, nếu chẳng may lộ ra thì đám người vẫn luôn rình rập kia chắc chắn sẽ rục rịch ra tay, nhất là cái tên vua của Linh Nam. Bây giờ, bởi vì tạm thời chưa nắm được nội tình của đối phương cho nên anh không thể làm lộ thông tin của mình.
Nửa giờ sau, tàu cao tốc vào ga.
Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết dẫn theo người đàn ông đó xuống tàu.
Lúc này, Tô Đại Lưu cũng bước xuống theo, khi ông ta nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì hừ mũi hai tiếng.
Vừa rồi khi ở trên tàu cao tốc, ông ta bị Bạch Diệc Phi làm cho cực kỳ mất mặt cho nên trong lòng ông ta vẫn ghi thù với anh, lại nhìn sang Lý Tuyết ở bên cạnh anh thì càng thấy không cam tâm. Một cô gái xinh đẹp thế này sao lại nghĩ quẩn mà gả cho Bạch Diệc Phi chứ?
Ông ta dùng ánh mắt không phục mà liếc Lý Tuyết một cái, sau đó hoà vào trong trong đám đông đi ra ngoài cửa ga.
Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết cũng đi ra ngoài.
Vừa ra đến nơi, Bạch Diệc Phi liền nhìn thấy một hàng xe sang trọng đỗ ở ven đường, chiếc xe đỗ ở chính giữa là loại xe Bentley kéo dài, đứng ở hai bên xe chính là Long Linh Linh và Trương Vinh, mà đứng dọc theo hàng xe chính là các cổ đông của Hầu Tước.
Nhìn thấy cảnh này, mặt Bạch Diệc Phi không khỏi đen thui.
Anh nhớ là anh chỉ bảo Trần Hạo lái một chiếc xe tải đến đón anh, bởi vì mọi người không ai biết việc anh đã đi thủ đô, cho nên khi anh trở về cũng nên kín tiếng một chút. Ai mà ngờ được tên nhóc kia lại sắp xếp một màn phô trương như thế này?
Lúc này, di động của Bạch Diệc Phi vang lên, là Bạch Hổ.
"Đừng ra ngoài, có bẫy”.
Bạch Diệc Phi đáp: "Tôi đã ra ngoài rồi”.
Bạch Hổ: "...Trên đường về chúng tôi gặp chút phiền phức”.
Bạch Hổ và Từ Lãng lái xe nên sẽ về đến nơi muộn hơn so với bọn họ một chút, hơn nữa dọc đường đi lại gặp phải một số chuyện phiền phức cho nên lúc bọn họ vừa mới đến ga tàu cao tốc thì đã nhìn thấy cảnh này, lập tức cảnh giác và phát hiện có vấn đề nên mới gọi điện cho Bạch Diệc Phi.
Kết quả là vẫn quá muộn.
Ở bên kia, Long Linh Linh và Trương Vinh đã nhìn thấy Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết rồi.
Cả hai mỉm cười bước nhanh đến chỗ bọn họ.
"Chủ tịch".
Bạch Diệc Phi sa sầm mặt ừ một tiếng, chỉ đành kéo theo Lý Tuyết đi về phía xe.
Bây giờ tình hình đã như vậy rồi thì anh chỉ đành phải coi như không có chuyện gì mà đi theo bọn họ, sau đó sẽ xem tình hình mà tìm ra vấn đề.
Người đàn ông đó thấy vậy hơi nhướng mày, hiển nhiên là rất bất ngờ với thân phận của Bạch Diệc Phi
Cả ba người cùng nhau đi đến bên cạnh chiếc xe Bentley, Trương Vinh lập tức tỏ vẻ nịnh nọt chạy đến mở cửa xe để Bạch Diệc lên xe.
Bạch Diệc Phi để Lý Tuyết lên xe trước sau đó mới cùng người đàn ông đó ngồi vào xe.
Trương Vinh đóng cửa xe lại, đang chuẩn bị gọi những cổ đông khác lên xe theo thì lại nhìn thấy Tô Đại Lưu đang bước ra từ trong ga tàu cao tốc.
Tô Đại Lưu cũng nhìn thấy Trương Vinh.
“Anh Trương, anh tới đón tôi à!”, Tô Đại Lưu ngạc nhiên không thôi, sau lại nhìn thấy nhiều xe sang như vậy thì mắt ông ta hoa cả lên: “Anh Trương, anh đúng là tử tế quá nha! Phô trương vậy để đón tôi sao?”
Trương Vinh cười hơi mất tự nhiên: "Anh Tô, anh đến rồi à!”
Tô Đại Lưu gật đầu cười ha ha: “Đều là bạn học với nhau, anh coi anh kìa, anh làm thế này làm tôi thấy ngại quá!”, “Được rồi, tâm ý của anh tôi hiểu rồi, đi, chúng ta đi uống với nhau một ly!”
Nói xong, Tô Đại Lưu bèn khoác vai Trương Vinh định bước lên xe.
Trương Vinh vội vàng kéo tay Tô Đại Lưu lại: “Anh Tô à, hay là anh ngồi lên chiếc xe phía trên kia?”
“Hả?”, Tô Đại Lưu ngẩn ra không hiểu: “Xe này không phải đến đón tôi sao?”
Trương Vinh rất muốn gật đầu, nhưng dù sao cũng là bạn học với nhau, nếu nói như thế thì có vẻ làm người ta mất mặt quá, chỉ đành cười khan hai tiếng.
Tô Đại Lưu không để ý tới ông ta, chỉ thấy ông ta cười cười bèn nói: “Được rồi, tôi biết anh ngại, không sao, tôi hiểu mà!”
Nói xong, ông ta cũng chẳng để ý đến Trương Vinh nữa, cứ thế mở cửa bước lên xe.
Long Linh Linh đứng bên cạnh không kịp ngăn lại thì Tô Đại Lưu đã ngồi vào trong xe rồi.
Gương mặt của Trương Vinh bỗng chốc cứng ngắc, sau đó cũng bước theo lên xe.
Trong xe, Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết ngồi ở một bên, người đàn ông đó ngồi một mình ở một góc khuất.
Bạch Diệc Phi sau khi lên xe, đang suy nghĩ chuyện của Trần Hạo, mới lúc nãy anh đã nhìn sang Long Linh Linh nhưng lại phát hiện cô ta chỉ cúi gằm đầu không dám trao đổi ánh mắt với anh.
Chắc chắn chuyện này có vấn đề!
Đúng lúc này Tô Đại Lưu bước lên xe.
Mọi người đều giật mình quay ra nhìn nhau, sau đó không khỏi ngẩn ra.
Chuyện gì thế này?
Tô Đại Lưu sau khi ngồi vào xe thì đánh giá Bạch Diệc Phi một lượt: “Tôi nói, cậu lên xe kiểu gì vậy?”
“Xe này cậu nghĩ là mình cũng lên được hay sao? Cả cậu nữa, cậu lại là ai?”
Tô Đại Lưu không nói đến Lý Tuyết, vì có thể ngồi cùng Lý Tuyết trên một chiếc xe thì ông ta lại chẳng thích quá.
Bạch Diệc Phi nhìn ông ta, hờ hững đáp: “Câu này tôi cũng muốn hỏi ông”.
Tô Đại Lưu chẹp một cái, rồi ra vẻ ta đây nói: "Không phải tôi khoe khoang với cậu nhé, là chủ tịch của Hầu Tước đặc biệt tới đây đón tôi đó, các cậu có thân phận địa vị gì? Lên xe kiểu gì vậy?”
Đến lúc này mà ông ta cũng vẫn chưa ý thức được ra rằng, nếu như không phải là vấn đề về thân phận, thì đám người Bạch Diệc Phi làm sao có thể vượt qua được đám cổ đông của Hầu Tước và Long Linh Linh để ngồi lên chiếc xe này?
Bạch Diệc Phi có chút ngẩn ra không hiểu gì, chẳng lẽ chiếc xe này không phải là tới đón anh sao?
Vừa hay, Trương Vinh cũng ngồi lên xe.
Trương Vinh nở một nụ cười như ăn phải mướp đắng: “Đây là bạn học của tôi, Tô Đại Lưu”.
Bạch Diệc Phi hiểu ra liền gật đầu, hoá ra là bạn học với nhau, như vậy thì hẳn là tình cờ gặp nhau thôi.
Sau khi Trương Vinh ngồi lên xe thì những cổ đông khác cũng lần lượt lên xe.
Tô Đại Lưu nhân lúc này nói với Trương Vinh: “Anh Trương, đó là ai vậy? Lại dám gọi thẳng tên của anh? Còn lên cả xe để ngồi, cũng là người của Hầu Tước các anh à?”
Trương Vinh liếc nhìn Bạch Diệc Phi, Bạch Diệc Phi hình như không muốn để lộ thân phận của mình bèn hiểu ý nên giấu Tô Đại Lưu, chỉ cười nói: “Đúng là người của Hầu Tước”.
Chẳng qua anh ta là chủ tịch của Hầu Tước mà thôi.
Tô Đại Lưu hơi ngẩn ra: “Không phải chứ?”
Con mẹ nó, quần áo cả người toàn đồ hàng chợ thế này mà lại là người của Hầu Tước?
"Anh Trương à, một công ty to như Hầu Tước thế này cũng phải có quy định quy chế chứ? Không phải loại người nào cũng được ngồi trên chiếc xe sang trọng thế này đâu, anh nói đúng không?”
Trương Vinh nghe vậy lập tức nhìn sang Bạch Diệc Phi, trong lòng hận không thể đạp cái gã Tô Đại Lưu này xuống xe ngay bây giờ. Con mẹ nó, bạn học cái quái gì chứ, làm gì có kiểu hại nhau thế này?
Các cổ đông khác cũng nghe thấy câu này, mọi người ai nấy đều dùng ánh mắt kỳ lạ hết nhìn sang Tô Đại Lưu lại nhìn sang Bạch Diệc Phi.
Mà người đàn ông đó ngồi ở một bên thì đang khoanh tay xem kịch.
Bạch Diệc Phi đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Lời này nói đúng thật”.