Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Một bữa cơm mà cả chủ và khách đều vui, Tần Hoa còn dặn dò bọn họ sớm đến.
Trong lúc Tần Hoa đưa Chu Khúc Nhi về thì cô ta nói: “Em không muốn về nhà”.
“Em muốn đi đâu?”, Tần Hoa hỏi: “Anh đưa em đi”.
“Đến nhà anh”, Chu Khúc Nhi quay đầu nhìn anh ta.
Tần Hoa suýt chút nữa thì phanh gấp, may mà anh ta kịp thời ổn định lại, thế nhưng cả khuôn mặt cũng đã đỏ lên: “Nhà anh không tốt lắm”.
“Không, cứ đến nhà anh đấy”, Chu Khúc Nhi nằng nặc: “Nếu không hôm nay em ra đường ngủ”.
Tần Hoa hết cách, chỉ đành đỏ mặt, gật đầu đồng ý.
…
Buổi chiều ngày hôm sau, Bạch Diệc Phi đến nhà Tần Hoa.
Trong nhà ngoại trừ Bạch Diệc Phi còn có vài đồng nghiệp của anh ta. Anh nói với họ được một lát, sau khi làm quen xong thì ai làm việc nấy.
Dù sao cũng là nhà mới nên cần phải trang trí lại một lượt.
Đợi đến khi xong xuôi thì cũng đã bảy tám giờ tối. Tần Hoa gọi mọi người cùng đi ăn cơm.
Ăn xong, anh ta lại tiễn những người bạn kia về, cuối cùng chỉ còn lại Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi lấy một chiếc hộp từ trong túi ra đưa cho Tần Hoa: “Quà cưới”.
Tần Hoa cúi đầu: “Đồng hồ Longines…”.
Bạch Diệc Phi cướp lời: “Anh, thực sự không đắt đâu, hơn nữa anh kết hôn thì cũng phải chải chuốt lại một lượt chứ, vừa hay còn thiếu một cái đồng hồ”.
Tần Hoa im lặng một lát rồi nói: “Cảm ơn”.
Cuối cùng, Bạch Diệc Phi ở lại chỗ Tần Hoa vì ngày mai anh cũng phải đi đón dâu từ đây.
…
Ánh mặt trời ló rạng, một ngày mới bắt đầu.
Bạch Diệc Phi và Tần Hoa đã dậy từ sớm.
“Anh, em đi trước đây”.
Bạch Diệc Phi không những phải đi đón dâu mà còn phải đi sớm nhất dò đường. Đây là một phong tục khi kết hôn của người Thiên Bắc. Vì thế anh đi trước, Tần Hoa đi sau.
“Đợi đã”, Tần Hoa gọi anh lại.
Bạch Diệc Phi quay người: “Sao vậy?”
Tần Hoa lấy chiếc vòng cổ xuống rồi đưa cho anh: “Cho cậu”.
Bạch Diệc Phi ngạc nhiên: “Anh làm gì vậy?”
Tần Hoa đột nhiên trở nên buồn buồn, khẽ nói: “Chiếc vòng cổ này là bố anh cho anh, nó đã được khai quang, có thể mang đến bình an, bây giờ anh cho cậu”.
“Anh không phải là người khéo ăn nói nhưng anh coi cậu là người thân duy nhất của mình, anh cũng không cầu gì nhiều, chỉ mong cậu bình an. Cậu nhận đi”.
“Được!”
Thật ra anh không tin những thứ này nhưng vì để đối phương yên tâm thì nhận lấy cũng đâu có sao?
Bạch Diệc Phi đeo chiếc vòng mà Tần Hoa đưa cho lên cổ, rất cẩn thận.
“Vậy em đi đây”, Bạch Diệc Phi nói.
Ngoài cửa một hàng Bently đã đợi sẵn, còn đốt pháo, vô cùng náo nhiệt.
Mọi người đứng xem đều tò mò. Nhà nào kết hôn mà chơi lớn vậy, toàn là siêu xe, trang phục của những người kia trông cũng không đơn giản.
Có hàng xóm biết Tần Hoa thì kinh ngạc vô cùng.
“Vãi chưởng! Cảnh sát có thể kiếm được nhiều tiền thế à?”
“Không phải chứ? Cảnh sát ăn lương viên chức, được bao nhiêu đâu?”
“Các người không biết đấy thôi, đây là do anh em người ta chuẩn bị”.
“Sao tôi lại không có đứa anh em nào đáng đồng tiền bát gạo thế này cơ chứ?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");