Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bạch Diệc Phi ngồi trên xe cảnh sát, hai tay bị còng, hai bên là hai viên cảnh sát đang nhìn chằm chằm vào anh. Bạch Diệc Phi cũng không còn chút sức lực nào nữa. Sau khi hoàn toàn báo thù xong, cơn đau nhức từ những vết thương trên người anh như được phóng đại, nếu anh không cố gắng chịu đựng thì e là đã sớm ngất rồi.
“Cảnh sát…”, Bạch Diệc Phi yếu ớt kêu lên.
“Anh định làm gì?”, viên cảnh sát cảnh giác mà nhìn anh. Cho đến lúc này anh ta vẫn còn nhớ rõ, khi anh ta đẩy cảnh cửa phòng bao ra, Bạch Diệc Phi đang hung ác mà đâm con dao gọt hoa quả vào tim Tùng Vưu Duy.
Bọn họ hoàn toàn không kịp ngăn cản. Khi bọn họ đi đến thì Tùng Vưu Duy đã chết rồi.
Bạch Diệc Phi cười một cách mệt mỏi: “Cảnh sát, hai người bạn của tôi… vẫn ở trong phòng bao…”.
Anh nói xong câu này thì thực sự không thể chống đỡ nổi nữa, đầu anh nghiêng sang một bên, hoàn toàn mất ý thức.
…
Cảnh sát bao vây bên ngoài phòng bao của hộp đêm Starry Sky, Cổ Vinh đang dắt theo vài người khác đi điều tra hiện trường thì nhận được điện thoại của viên cảnh sát đang trông chừng Bạch Diệc Phi. Anh ta ngẩng phắt đầu lên nhìn về cửa nhà vệ sinh.
Người đầu dây bên kia nói bạn của Bạch Diệc Phi còn ở trong phòng bao nhưng từ khi bọn họ tiến vào đến giờ, ngoại trừ Bạch Diệc Phi ra thì chỉ còn người chết, hoàn toàn không thấy bạn của anh.
Như vậy chỉ còn một khả năng duy nhất, là nhà vệ sinh.
Cổ Vinh cúp điện thoại rồi đi đến gõ cửa: “Có ai không? Tôi là cảnh sát”.
Trương Hoa Bân và Chu Khúc Nhi nghe vậy thì nhìn nhau, sau cùng Trương Hoa Bân mở cửa.
Cổ Vinh nhìn thấy Chu Khúc Nhi thì khựng lại: “Chị dâu…”.
Chu Khúc Nhi cũng biết người trước mặt này là bạn của Tần Hoa. Lúc cô ta nhìn thấy anh ta thì bật khóc nức nở.
Cổ Vinh lúng túng tay chân: “Hay là hai người ra ngoài trước đi, ở đây không tiện”.
Trương Hoa Bân kéo Chu Khúc Nhi đi ra. Khi nhìn thấy những thi thể cùng vết máu trên mặt đất, cả hai người đều kinh hãi.
Họ đều nghe thấy tiếng kêu thảm thiết nhưng không nhìn thấy gì hết, vì thế hoàn toàn không có cảm giác gì quá mãnh liệt.
Lúc này, thi thể của những vệ sĩ còn đỡ, Lý Bá và Tùng Vưu Duy thì đúng là vô cùng kinh khủng.
Cổ Vinh đích thân đưa hai người họ ra ngoài, sau đó dặn dò vài câu rồi mới quay lại phòng bao.
Bên ngoài, trong đầu Chu Khúc Nhi chỉ còn lại hình ảnh vừa rồi, trong lòng không khỏi trầm xuống.
Bạch Diệc Phi nói báo thù. Anh quả thực đã làm được.
Nhưng một người bình thường như anh đã phải ra tay giết nhiều người như vậy. Những hình ảnh vừa rồi cùng tiếng kêu thảm thiết trong ký ức hiện lên sống động trong đầu Chu Khúc Nhi.
Cô ta không tưởng tượng nổi vừa rồi Bạch Diệc Phi đã giết người như thế nào nhưng cảm giác kinh hãi đã khiến cô ta không còn hận anh như trước.
Bạch Diệc Phi vì Tần Hoa mà làm đến mức này là đã quá đủ rồi.
Chu Khúc Nhi đang suy nghĩ thì đột nhiên ngẩng đầu hỏi Trương Hoa Bân: “Bạch Diệc Phi đâu?”
Trương Hoa Bân bất đắc dĩ nói: “Cảnh sát đã đến rồi thì chị nghĩ sao?”
Chu Khúc Nhi lảo đảo, lắc đầu liên tục.
Không, đây không phải là kết cục mà cô ta mong muốn. Cô ta chỉ muốn những kẻ làm hại Tần Hoa phải chịu báo ứng. Cô ta muốn Bạch Diệc Phi đi báo thù là bởi vì suy cho cùng, những chuyện này đều từ anh mà ra.
Nhưng bây giờ Bạch Diệc Phi giết nhiều người như vậy, lại còn bị cảnh sát bắt đi.
Đây là tội tử hình!
…
Trương Thiết Lâm xuống xe, vội vàng chạy đến biệt thự nhà họ Tùng, nhưng lúc hắn ta đến thì căn biệt thự hoàn toàn tĩnh lặng, cũng không có bất kỳ ai.
Đến khi hắn ta biết Tùng Vưu Duy ở đâu thì gã ta cũng đã chết rồi.
Trương Thiết Lâm lại chạy đến hộp đêm Starry Sky.
Ngoài phòng bao, Trương Thiết Lâm đang định xông vào thì bị cảnh sát ngăn cản.
“Tôi là người nhà”, hắn ta nói.
Cảnh sát lúc này mới không ngăn cản nữa mà để hắn ta tiến vào.
Lúc này, các thi thể đều được gom lại rồi dùng vải trắng che đậy, khi xe đến thì sẽ chuyển từng thi thể đi.
Trương Thiết Lâm run rẩy lật xem cái gần hắn ta nhất.
Lọt vào mắt hắn ta là khuôn mặt hãi hùng của Tùng Vưu Duy, trên người gã ta có rất nhiều vết dao cùng máu.
Vừa nhìn một cái, Trương Thiết Lâm đã vội che lại.
Tiếp đó, hắn ta nhìn thi thể của Lý Bá.
Khi hắn ta nhìn thấy những vết cắn trên cổ Lý Bá thì lấy làm kinh hãi. Hắn ta không thể tưởng tượng nổi rốt cuộc bằng cách nào mà Bạch Diệc Phi làm được việc này?
Lúc này, Cổ Vinh đi đến: “Chào anh, anh là…”.
Nếu anh ta nhớ không nhầm thì người này cùng Diệp Hoan tiến vào hộp đêm, sau đó thì ra ngoài một lần, không biết sao lại chạy về rồi.
“Người nhà”.
Nói xong, không đợi Cổ Vinh lên tiếng, Trương Thiết Lâm đã chất vấn: “Bạch Diệc Phi ở đâu?”
“Bị bắt rồi”, Cổ Vinh trả lời.
…
Bạch Diệc Phi bị bắt, Trương Thiết Lâm cũng không rời đi.
Sau khi ra ngoài, hắn ta ngồi xuống bên đường cạnh cửa hộp đêm hút thuốc, gọi điện thoại cho người ở thủ đô.
Hắn ta vốn đến để bảo vệ Tùng Vưu Duy, nhưng gã ta đã chết rồi, hắn ta không biết phải nói thế nào nữa.
Nói ra, hắn ta có lẽ không sống được bao lâu nữa.
Rất nhanh đã có người nhấc máy.
“Ông ba, cậu chủ… Chết rồi”.
Không biết đầu bên kia nói gì mà sắc mặt Trương Thiết Lâm vô cùng tồi tệ. Một lát sau thì hắn ta cúp máy.
Trương Thiết Lâm hút điếu thuốc, cả người đều trở nên âm trầm đáng sợ.
…
Đã mười một giờ nhưng thành phố phồn hoa vẫn chưa định chìm vào giấc ngủ, các ánh đèn nê ông rực rỡ màu sắc chiếu sáng cả một vùng.
Tối nay đã định sẵn là một đêm mất ngủ.
Nhà họ Bạch ở thủ đô.
Trong phòng khách, người đàn ông trung niên đứng thẳng tắp vừa báo cáo xong tin tức mới nhất, hiện tại đang chờ đợi Bạch Vân Bằng ra lệnh.
Bạch Vân Bằng ngồi dựa lên sô pha, thong dong mà uống trà.
Ngô Quế Hương sau khi biết tin thì cảm xúc rất phức tạp. Bà vừa tự hào lại vừa lo lắng.
Đúng như Bạch Vân Bằng nói, Bạch Diệc Phi đã báo thù một cách hoàn mỹ như kế hoạch của anh, không hổ là con trai bọn họ, vô cùng thông minh.