Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Buổi chiều tan làm, Bạch Diệc Phi lên xe Chu Khúc Nhi đi luôn.
“Anh gặp bố mẹ tôi cứ thể hiện khoa trương vào, để bọn họ ghét anh, biết chưa hả?”, Chu Khúc Nhi không yên tâm nên dặn dò.
“Khoa trương thế nào? Cô ví dụ xem?”, Bạch Diệc Phi hỏi.
Chu Khúc Nhi khinh thường nói: “Ngay cả cái này anh cũng không biết, nói khoác ấy anh hiểu không? Nói cái gì không thực tế ấy. Ba tôi là giáo viên, ông ghét nhất là người vừa khoác lác vừa không thực tế!”
“Ờ”.
Xe đã đến khu chung cư Tân Uyển Lệ Ảnh.
Chu Khúc Nhi đưa Bạch Diệc Phi đến tầng 13, gõ cửa.
Người mở cửa là mẹ Chu – Triệu Tình.
“Vào đi!”, vẻ mặt Triệu Tình không lạnh lùng cũng không nồng nhiệt, nhưng lại có vẻ tùy ý như đối với người nhà.
Chu Khúc Nhi và Bạch Diệc Phi tiến vào thì thấy bố Chu đang xem tivi.
Bố Chu tên là Chu Thành Hoa, là một giáo viên, ông đeo một chiếc kính gọng đen, mặc áo sơ mi màu xám, cả người toát lên vẻ tri thức.
Bạch Diệc Phi mỉm cười: “Cháu chào chú”.
Chu Khúc Nhi nhăn mày, lịch sự như thế làm gì?
Chu Thành Hoa cũng cười, đứng dậy nói: “Tiểu Bạch phải không? Ngồi đi”.
Bạch Diệc Phi ngồi xuống thì Chu Thành Hoa hỏi: “Tiểu Bạch làm công việc gì nhỉ?”
“Cháu đang…”, Bạch Diệc Phi còn chưa nói xong đã bị Chu Khúc Nhi ngắt lời.
“Anh ấy ở nhà, không làm gì cả”.
“…”
Bạch Diệc Phi nhìn Chu Khúc Nhi, không kiên nhẫn mà trừng cô một cái.
Được rồi, anh phải thể hiện thật khoa trương, khiến bố Chu và mẹ Chu ghét anh.
Chu Thành Hoa và Triệu Tình ngẩn ra.
“Không làm gì hết? Không có công việc?”, Chu Thành Hoa hỏi.
Bạch Diệc Phi nghe vậy lập tức ra vẻ cà lơ phất phơ, nói: “Đúng ạ, nhà cháu giàu, không cần đi làm, tiền tiêu mỗi ngày còn không hết, đi làm làm gì?”
Chu Thành Hoa và Triệu Tình kinh ngạc, đôi mắt lập tức phát sáng.
Lời nói của Bạch Diệc Phi khiến Chu Khúc Nhi cảm thấy khó đỡ nhưng cũng khiến cô rất hài lòng, cô ta dùng ánh mắt cổ vũ anh.
Bạch Diệc Phi được cổ vũ thì càng không kiêng nể gì.
“Vậy nhà cậu làm gì?”, Chu Thành Hoa kiềm chế lại trái tim đang kích động của mình.
“Nghề gì cũng làm, ngành nào cũng có chân, ẩm thực, giải trí, bán lẻ, đồ điện, kể cả bên vận chuyển nhà cháu cũng có phần”.
Anh vừa dứt lời, Triệu Tình đã kinh ngạc đến không thở nổi.
Nhưng Chu Thành Hoa lại hơi nhíu mày.
“Nói vậy tức là cậu hiểu rất rõ về những nghành nghề mà nhà mình làm?”
Bạch Diệc Phi gật đầu: “Đúng thế! Sản nghiệp của gia đình, cháu đương nhiên phải nắm rõ rồi”.
Chu Thành Hoa nghe anh nói vậy thì quay đầu, nhìn bản tin trên tivi đang nói về vấn đề khai thác dầu ở một địa phương, ông hỏi: “Cậu thấy giá dầu thế nào?”
“Sao cũng được”.
Chu Thành Hoa và Triệu Tình ngây người: “Sao cũng được?”
“Đúng thế!” Bạch Diệc Phi bắt đầu chém gió: “Chú xem, dầu mỏ là tài nguyên không thể tái sinh, dùng là hết, quốc gia cũng đã nói rồi, dầu mỏ được sử dụng như một nguồn tài nguyên dự trữ chiến lược, chúng ta phát hiện ra rất nhiều mỏ dầu nhưng việc khai thác khó khăn, có cũng như không, hơn nữa lượng xăng dầu sản xuất ra vừa phải, không nhiều quá cũng không ít quá”.
“Nhưng lượng xe cộ ở đất nước ta ngày càng nhiều, giá dầu tăng lên là bình thường, nhưng giá dầu cho dù tăng hay không tăng, chỉ cần chúng ta có xe thì đều phải mua. Mấy tin tức gì mà lượng dầu tồn kho ở nước Mễ giảm xuống, nguồn dầu cạn kiệt xem cho có thôi, dù thế nào thì chúng ta vẫn phải mua”.
“Đương nhiên nếu chú muốn chơi cổ phiếu về ngành này thì phải xem cẩn thận, lượng dầu tồn kho hay nguồn dầu gì đó đều thay đổi liên tục, không chắc chắn được”.
Nghe Bạch Diệc Phi nói Chu Thành Hoa ngẩn ngơ.
Bạch Diệc Phi tiếp tục chém: “Nói đến xe, hình như chỉ Khúc Nhi có xe thôi phải không nhỉ? Cô chú đi đâu hẳn cũng bất tiện? Hay là cháu mua cho cô chú một chiếc luôn, loại vài triệu hay vài chục triệu đều được”.
“Hả…”, Triệu Tình và Chu Thành Hoa đều bị bất ngờ.
Câu mua xe cuối cùng kia đều khiến hai người kích động, Triệu Tình vội nói: “Nào nào, cơm chín rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói”.
Chu Khúc Nhi ngu người.
Tên này nói cái gì đấy? Sao bố mẹ lại có vẻ như tin mấy lời xàm quần của anh ta vậy?
Mọi người ngồi vào bàn cơm, vừa ăn vừa nói chuyện.
“Tiểu Bạch, nhà cháu ở đâu? Cách nhà cô chú xa không? Cháu đến đây bằng gì?”, Triệu Tình cười tủm tỉm hỏi.
Bạch Diệc Phi ăn một miếng cơm: “Cháu ở khu biệt thự cảng Lam Ba, đi xe của Khúc Nhi đến”.
“Biệt thự cảng Lam Ba?”
“Vâng!”, Bạch Diệc Phi gật đầu, câu này là thật, anh thực sự sống ở khu biệt thự cảng Lam Ba.
Ba Chu mẹ Chu ngẩn ngơ, Triệu Tình còn hỏi: “Sao lại ngồi xe của Khúc Nhi đến?”
“À, nhà cháu nhiều xe quá, không biết đi cái nào”, Bạch Diệc Phi bình thản nói.
Triệu Tình đã đặt đũa xuống, hít sâu một hơi.
Chu Thành Hoa lau mồ hôi lạnh.
Chu Khúc Nhi thấy vậy thì có dự cảm không lành, vội nói: “Đừng nói nữa, ăn cơm trước đã!”
Bố mẹ cô ta là phần tử tri thức đấy! Mấy cái lời xàm lông này mà cũng tin được à?
Bốn người lặng lẽ ăn cơm, Chu Khúc Nhi càng cảm thấy kỳ dị.
“Bố, mẹ, hai người còn muốn hỏi gì nữa không?”, Chu Khúc Nhi hỏi.
Chu Thành Hoa và Triệu Tình nhìn nhau, lắc đầu: “Hết rồi, rất tốt rồi!”
“Dạ?”
“Gia thế nhà Tiểu Bạch như vậy, con lấy cậu ấy bố mẹ rất yên tâm, còn hỏi gì nữa?”, Triệu Tình vừa cười vừa nói.
Chu Thành Hoa gật đầu: “Đúng, Khúc Nhi lấy chồng rồi sẽ không bị thiệt thòi, chỉ cần con hưởng phúc, bố mẹ rất yên tâm”.
Chu Khúc Nhi hoảng hốt, sao mọi chuyện lại diễn ra không như cô nghĩ vậy?
Chu Thành Hoa bắt đầu quan tâm Bạch Diệc Phi: “Tiểu Bạch, cháu uống rượu không? Tửu lượng thế nào?”
Bạch Diệc Phi tiếp tục khoác lác: “Câu ngàn ly không say sinh ra là để cho cháu ạ”.
“Được! Nào nào, rót đầy!”, Chu Thành Hoa rót một ly rượu trắng cho Bạch Diệc Phi.
Chu Khúc Nhi cạn lời: “Bố, thế mà bố cũng tin à?”
“Sao lại không tin? Đứa nhóc này thành thật như vậy, sẽ không nói dối đâu”, Chu Thành Hoa cười nói.
“…”
Bạch Diệc Phi tiếp rượu, uống cạn: “Rượu ngon, cho cháu ly nữa!”
“Nào!”
Đến ly thứ 3, Bạch Diệc Phi gục luôn ra bàn.