Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dù Liễu Chiêu Phong đã chịu thua nhưng gã vẫn giữ nguyên bộ dáng kia, sau khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì còn giễu cợt: "Bạch Diệc Phi, tốn nhiều tiền như vậy có tác dụng gì chứ? Không phải là vẫn thua sao?"
"Nếu tao là mày thì bây giờ chắc đã nhảy xuống biển rồi, mày bỏ ra nhiều tiền như vậy nhưng kết quả lại không có gì".
Bạch Diệc Phi chỉ cười lạnh một tiếng, anh rút khăn giấy ra từ tốn lau tay: "Không phải việc của mày!"
"Mày!", Liễu Chiêu Phong trừng mắt, sau đó gã lại hừ một tiếng, sau đó cười nói: "Mày đừng mạnh miệng! Dù sao người thất bại thảm hại là mày chứ không phải tao!"
"Còn nữa, đừng nghĩ tao chịu thua thì mày sẽ thắng. Bởi vì tao chưa bao giờ là người của Diệp Hoan cả, Diệp Hoan cũng không có tư cách đó!"
Bước chân của Bạch Diệc Phi dừng lại một chút: "Mày không phải là người của Diệp Hoan?"
Liễu Chiêu Phong đắc ý gật đầu: "Có phải mày nghĩ tao đi theo Diệp Hoan là vì muốn đối đầu với mày không? Ha ha... Bạch Diệc Phi, mày cũng không thông minh cho lắm".
"Nói thật cho mày biết, tao là người của cậu hai, tao đi theo Diệp Hoan không phải vì muốn đấu với mày, mà là... để khơi mào mâu thuẫn giữa mày và Diệp Hoan".
"Mày nhìn xem, không phải bây giờ mục đích của tao đã đạt được rồi sao?"
"Tao đã hoàn thành nhiệm vụ cậu hai giao cho, đến lúc đó những thứ tao từng mất đi đều sẽ có lại lần nữa. Mà mày thua dưới tay Diệp Hoan, còn mất luôn sáu tỷ, mày cũng ngu ngốc ghê".
"Với hành động này của mày mà muốn làm người thừa kế nhà họ Bạch hả? Nằm mơ đi!"
"Nhà họ Bạch sẽ không để cho người ngu ngốc như mày thừa kế đâu, mà mày từ khi bắt đầu đã thua triệt để rồi, cũng không thể cựa mình được nữa!"
"Sớm muộn gì nhà họ Bạch cũng thuộc về cậu hai thôi, mày đấu không lại đâu!"
"Ha ha..."
Nói xong lời cuối cùng thì Liễu Chiêu Phong đắc ý cười lớn.
Sau khi nghe xong Bạch Diệc Phi cũng không có phản ứng lớn gì, chỉ thờ ơ nói: "Mày đang đắc ý gì vậy?"
"Cho dù tao thua thì mày có thể thừa kế nhà họ Bạch sao? Bạch Khiếu có thể cho mày cái gì? Nói cho cùng mày cũng chỉ là con chó mà thôi, mày đang đắc ý cái gì?"
"Huống chi… tao căn bản không muốn thừa kế nhà họ Bạch, tao không thèm!"
Liễu Chiêu Phong bị lời nói của Bạch Diệc Phi làm sừng sờ, lát sau mới kịp phản ứng: "Mẹ nó! Mày dám mắng tao hả? Một đứa thua thảm hại như mày mà lại dám mắng tao?"
"Mày không thèm? Đừng có đóng kịch trước mặt tao, sản nghiệp của nhà họ Bạch lớn như vậy mà mày không thèm sao? Tao thấy mày không ăn được nên đạp đổ thì có!"
Bạch Diệc Phi khinh thường cười: "Biết bây giờ tao muốn làm gì không?"
"Làm gì?", Liễu Chiêu Phong sửng sốt một chút.
Bạch Diệc Phi mỉm cười: "Đánh mày!"
"Mày...", ánh mắt Liễu Chiêu Phong co rụt lại, gã chưa kịp ngăn cản thì Bạch Diệc Phi đã trực tiếp ra tay.
"Bốp!"
Bạch Diệc Phi đá Liễu Chiêu Phong bay thẳng vào vách tường, gã đụng mạnh một cái rồi mới rơi xuống đất.
"Bạch Diệc Phi! mẹ nó mày dám đánh tao hả! Bây giờ còn trong giai đoạn tranh cử, mày không sợ bị liên minh doanh nghiệp hủy bỏ tư cách sao?", Liễu Chiêu Phong nhăn mặt vì đau.
Bạch Diệc Phi bước đến, anh nắm tóc của gã rồi dùng sức kéo một cái, để cho gã ngẩng đầu nhìn mình, sắc mặt âm trầm: "Ai cho mày cái gan dám một mình tìm tao hả?"
"Lúc trước còn chưa rút được bài học nên vội vàng muốn ăn đánh lần nữa sao?"
Liễu Chiêu Phong có chút hoảng sợ, nhưng gã vẫn nói: "Bạch Diệc Phi, mày đánh tao cũng không có tác dụng gì đâu, tốt nhất là mày dừng tay lại cho tao..."
Bạch Diệc Phi nắm đầu Liễu Chiêu Phong đập mạnh vào tường: "Mẹ nó, ai quan tâm đến liên minh doanh nghiệp chứ?"
"Mày sợ nhưng ông đây không sợ!"
"Trước kia tao đã từng nói rồi, tốt nhất mày đừng một mình xuất hiện trước mặt tao, con người tao thù dai lắm".
"Bây giờ Long Linh Linh đang ở bệnh viện chữa trị, con mẹ nó mày muốn ức hiếp vợ tao, giờ còn dám khiêu khích tao nữa hả? Ai cho mày lá gan đấy?"
"Mày!", Liễu Chiêu Phong thật sự hoảng sợ.
Bạch Diệc Phi không cho gã cơ hội nói, anh cầm đầu gã rồi giáng liên tiếp mấy cái bạt tai.
"Á!"
"Á!"
Liễu Chiêu Phong không kháng cự được, chỉ có thể hét to.
"Bạch Diệc Phi! mày..."
"Cứu mạng! Giết người!"
"Á..."
Liễu Chiêu Phong gào thét từng tiếng rất thê lương, đáng tiếc mọi người đi đến nhà vệ sinh thấy như vậy thì đều nhanh chóng đi đường vòng.
Nhìn tình cảnh này thì ai dám đến chứ?
Tất cả mọi người đều cố ý mắt điếc tai ngơ nhanh chóng đi ra nhà vệ sinh, sau đó chạy ra bên ngoài, cũng không dám liếc mắt nhìn một cái.
"Xùy! Rác rưởi!"
Sau khi Bạch Diệc Phi đánh một trận xong thì trong lòng cũng khoan khoái dễ chịu rất nhiều.
...
Cùng lúc đó, ở phòng khách.
Lý Tuyết ngồi yên lặng, cô đang suy nghĩ chuyện gì đó nhưng lại phát hiện có một người bước đến.
Ngẩng đầu nhìn thì ra là Phùng Tiên Tiên.
Bộ dáng Phùng Tiên Tiên vẫn cao ngạo như trước, cô ta đến trước mặt Lý Tuyết dùng giọng quái gở nói: "Chao ôi, 50 phiếu, cũng được bình chọn cơ à!"
"Nếu là tôi thì đã lập tức bỏ quyền rồi, đúng là xấu hổ chết đi được!"
Lý Tuyết nhìn Phùng Tiên Tiên một cách khó hiểu, cô cũng không định để ý đến cô ta.
Nhưng Phùng Tiên Tiên lại không muốn vậy, hôm qua được Bạch Diệc Phi cứu nên cô ta mới ngại không tới, bây giờ Bạch Diệc Phi không ở đây nên cô ta chạy tới liền.
Lúc đấu giá hôm qua Lý Tuyết đã khiến cô ta không dễ chịu, nên hôm nay không đòi lại được gì thì thật sự không cam lòng.
Phùng Tiên Tiên tiếp tục giễu cợt, nói: "Haiz, không hiểu hai người nghĩ gì, bỏ ra sáu tỷ mua hai thẻ thăng cấp làm gì chứ? Bạch Diệc Phi thì không nói, nhưng cô chỉ có 50 phiếu thôi, cô định dùng làm gì hả?"
"Chẳng bằng nhường cơ hội này cho người khác đi, nếu thế thì có lẽ số phiếu cũng không đến nỗi ít ỏi như vậy?"
"Nhưng mà kết quả cuối cùng cũng như nhau thôi, cái ghế chủ tịch liên minh doanh nghiệp này chỉ có thể là của chồng tôi".
Những người khác thỉnh thoảng cũng nhìn qua bên này, bọn họ có chút khó hiểu, sao lại cảm thấy Phùng Tiên Tiên và Lý Tuyết rất thân thiết với nhau vậy?
Vì bọn họ đứng khá xa nên không nghe được lời Phùng Tiên Tiên đang nói mà thôi.
Lý Tuyết vẫn không mở miệng, toàn bộ quá trình đều không đếm xỉa đến Phùng Tiên Tiên.
Cô không cảm thấy gì, nhưng Vương Lâu ngồi bên người cô thì lại không nhịn nổi.
"Trước khi có kết quả cuối cùng thì tốt nhất không nên suy đoán lung tung", Vương Lâu lạnh nhạt mở miệng.
Phùng Tiên Tiên vừa nhìn thấy Vương Lâu thì sắc mặt đã không tốt: "Anh ngậm miệng lại cho tôi, anh là kẻ phản bội, có tư cách gì nói chuyện với tôi chứ!"
Vương Lâu sững sờ một chút, phản bội?
"Cô Phùng này, nếu như tôi nhớ không lầm thì ngay từ khi bắt đầu tôi chưa bao giờ nói rằng muốn trở thành người của Diệp Hoan", Vương Lâu cười rồi nói tiếp: "Thế thì làm sao có thể gọi là phản bội được?"
"Anh...", Phùng Tiên Tiên không phản bác được, cô ta chỉ có thể chỉ vào Vương Lâu rồi nói: "Anh chờ đấy, sau khi có kết quả thì tôi xem các người có khóc thét lên không! Mà anh sẽ hối hận với lựa chọn của mình!"
Vương Lâu nhún vai, thái độ lạnh nhạt: "Kết quả còn chưa có, không ai có thể nói trước được".
"Hừ! Anh chờ đó mà xem! Vị trí chủ tịch liên minh doanh nghiệp chắc chắn chỉ có thể là của chồng tôi thôi", Phùng Tiên Tiên vô cùng tin tưởng chuyện này.
Vương Lâu không nói nhiều, thật ra trong lòng cũng hiểu rõ đợt này phần thắng không nhiều.
Lúc này Bạch Diệc Phi đã trở về.
Phùng Tiên Tiên nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì những lời đến miệng lại nuốt xuống, cô ta nhớ đến hình ảnh những người bị anh giết tối hôm qua, trong lòng vô thức sợ hãi, cô ta không dám nói thêm gì nữa mà lập tức đứng dậy rời đi.
Bạch Diệc Phi nhìn thấy vậy thì hơi nhướng mày, anh ngồi xuống.
"Phùng Tiên Tiên tìm cậu làm gì vậy? Muốn lén lút yêu đương à?"
"Khụ...", Vương Lâu bị nước miếng của mình làm sặc: "Cái quái gì thế?"
Bạch Diệc Phi thản nhiên nói: "Không phải lúc nãy cậu và cô ta đang nói chuyện với nhau sao? Nhìn thấy tôi đến thì vội vàng rời đi, còn né tránh ánh mắt tôi nữa, không phải lén lút yêu đương thì là gì?"