Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lúc nãy Lý Tuyết còn đang suy nghĩ có hối hận hay không thì bây giờ cô đã cảm thấy hối hận rồi.
Hứa Xương nhìn Lý Tuyết im lặng hồi lâu, cuối cùng thở dài lấy điện thoại di động của mình ra.
"Cho cô xem cái này”.
Lý Tuyết chỉ nhìn anh ta chằm chằm nhưng không cầm lấy điện thoại, Hứa Xương cũng không để bụng mà mở luôn video trong máy lên sau đó cầm trên tay đưa đến trước mặt Lý Tuyết.
Trong đoạn video là hình ảnh lúc buổi trưa hôm nay tại cửa ra vào của nhà hàng đồ tây.
Vừa nhìn thấy hình ảnh này Lý Tuyết đã vội vàng chộp lấy chiếc điện thoại.
Video vẫn đang tiếp tục.
Là hình ảnh Lý Tuyết ngồi lên xe của Hứa Xương rời đi, Bạch Diệc Phi vẫn đứng sững sờ tại chỗ, biểu cảm của anh vô cùng tuyệt vọng nhìn theo phương hướng chiếc xe rời đi.
Chỉ cần nhìn thoáng qua thôi đã có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng và cô đơn mà Bạch Diệc Phi đang phải gánh chịu.
Sau đó, phía sau Bạch Diệc Phi xuất hiện một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, đeo ba lô. Người đàn ông nọ rút một thanh dao dài từ trong ba lô ra đâm thẳng vào người Bạch Diệc Phi.
Cuối cùng, người đàn ông nọ cất dao lại rồi xoay người đi mất.
Nhưng Bạch Diệc Phi lại giống như người bình thường, vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc xe đã đi rất xa, cứ như thanh dao dài lúc nãy chưa hề đâm vào người mình vậy.
Cuối cùng Bạch Diệc Phi như đã kiệt sức ngã nhào trên đất, chỉ thấy trên mặt anh đều là sự tuyệt vọng, sau đó giống như không còn gì nuối tiếc trên cõi đời này nữa mà từ từ khép chặt mắt lại.
Phải cảm thấy tuyệt vọng đến mức nào mới có thể khiến cho một người từ bỏ cả bản năng được sống, thậm chí còn hy vọng mình có thể được chết.
Không biết từ lúc nào mà trên mặt Lý Tuyết đã giàn giụa nước mắt.
Hứa Xương cầm lại điện thoại của mình mở miệng nói giọng nhàn nhạt: “Đây là vệ sỹ của tôi lấy được từ camera an ninh của nhà hàng, cũng mới vừa gửi đến cho tôi”.
Ngừng một chút, anh ta nói tiếp: "Cho nên, cô thực sự không hối hận sao? Hoặc là nói, cách làm này của cô thực sự là muốn tốt cho anh ấy hay sao?”
Lý Tuyết ôm chặt phần ngực chỗ trái tim mình, nơi đó đang vô cùng đau đớn, đau đến mức khiến cô gần như không thể hít thở được.
Một lúc lâu sau, Lý Tuyết lau nước mắt trên mặt rồi quay sang nói với Hứa Xương: "Cảm ơn".
Nói xong, Lý Tuyết bước thẳng xuống thuyền cũng không hề quay đầu lại.
Những gì Trương Hoa Bân nói vừa rồi cứ văng vẳng trong đầu, anh ta nói: "Bạch Diệc Phi biết đêm nay có người sẽ ra tay với Hứa Xương, sợ rằng cô sẽ gặp phải nguy hiểm cho nên mới vội vàng chạy tới, chẳng qua chỉ là để bảo vệ cho cô”.
Hóa ra sự thật không phải như cô nghĩ.
Cô cho rằng anh không cam tâm nên mới đuổi theo đến đây, cho rằng anh đã chứng kiến những lời mà Liễu Chiêu Phong nói với cô nên trở nên ghen tuông mù quáng, nên mới đi đánh người ta.
Tất cả mọi chuyện đều là cô cho rằng, nhưng thực tế, Bạch Diệc Phi mang theo vết thương trên người chạy đến đây chỉ bởi vì muốn bảo vệ cho cô.
Khi Lý Tuyết bước xuống khỏi thuyền thì đã lau sạch nước mắt trên mặt, cô đi đến bên cạnh chiếc xe việt dã đỗ gần đó, mở cửa xe rồi ngồi vào bên trong.
Trong xe, Trương Hoa Bân và Bạch Hổ đang bàn bạc làm thế nào để cứu Bạch Diệc Phi, nhìn thấy Lý Tuyết đột nhiên chui vào xe thì đều yên lặng không nói gì.
Vẻ mặt Lý Tuyết lạnh lùng, cô nói với người trong xe bằng giọng kiên định: "Bạch Diệc Phi là chồng tôi, tôi muốn cứu anh ấy, tôi cần sự trợ giúp của mọi người”.
Bạch Hổ liếc mắt nhìn Lý Tuyết vài lần, những người khác có thể không hiểu cô bằng anh ta, anh ta biết Lý Tuyết của bây giờ và Lý Tuyết trước kia đã khác nhau rất nhiều.
Lúc trước khi Bạch Diệc Phi gặp nguy hiểm, Lý Tuyết cũng lo lắng, cũng sẽ sốt ruột, cũng nghĩ cách để giúp cho Bạch Diệc Phi, nhưng cô lúc đó sẽ chỉ biết khóc lóc mà cầu cứu người khác.
Nhưng bây giờ, cô ấy có chính kiến của mình, cô ấy biết bản thân mình phải làm gì, cũng biết cách sử dụng nguồn lực cùng sợ trợ giúp từ người bên cạnh của Bạch Diệc Phi.
Trương Hoa Bân thấy vậy trong lòng cũng thầm cảm thấy vui mừng thay cho Bạch Diệc Phi, sau đó trịnh trọng gật đầu nói: “Được”.
Lý Tuyết khẽ gật đầu: "Vậy để tôi sắp xếp một chút”.
"Anh Trương, anh am hiểu về mặt kỹ thuật, anh kiểm tra camera giám sát của các ngã rẽ tại khu vực gần đây cùng tất cả lối ra vào thành phố Bắc Hải”.
"Nếu trong khoảng thời gian sau 9 giờ 15 có xe nào rời khỏi thành phố thì ghi lại biển số xe”.
"Còn nữa, tôi hy vọng chúng ta có thể điều động được hết người của chồng tôi, mau chóng tập trung về thành phố Bắc Hải, chỉ cần phát hiện có kẻ khả nghi thì phải lập tức báo lại cho tôi”.
...
Bạch Diệc Phi mơ mơ màng màng, cảm thấy mình như đang nằm mơ.
Anh mơ thấy mình đang trôi trên biển, cả người anh cũng đang dập dờn lên xuống theo làn sóng.
Anh muốn dùng sức gạt nước để bơi nhưng tay chân lại không nghe theo sự điều khiển của anh, bất kể anh cố sức ra sao cũng không thể động đậy được.
Biển xanh vô biên vô tận, ngoài làn nước biển và bầu trời trong xanh thì chẳng có cái gì nữa cả.
Anh cảm thấy mình như một đứa trẻ không cha không mẹ bị vứt bỏ trên biển, anh không tìm thấy phương hướng, vừa bất lực lại vừa băn khoăn không biết bản thân phải đi đâu về đâu.
Đột nhiên, anh như nghe thấy giọng nói của Lý Tuyết, giọng nói phát ra từ một nơi rất xa.
Bạch Diệc Phi muốn đến gần để nghe cho rõ hơn, nên anh cố gắng hết sức giãy dụa nhưng vẫn không thể động đậy.
Anh muốn hét lên thật to, muốn phát tiết hết những cảm xúc trong lòng mình.
Đột nhiên, anh mở bừng mắt ra, thứ đầu tiên đập vào tầm mắt anh là bầu trời xanh mây trắng cùng với mặt biển mênh mông dập dờn phía xa xa.
Trong phút chốc Bạch Diệc Phi cảm thấy hơi bối rối, sau khi nhớ đến sự việc xảy ra ngày hôm qua liền lập tức xoay người ngồi bật dậy.
Tuy nhiên anh lại quên mất rằng trên người mình đang bị thương, nên lúc mà anh ngồi dậy thì vết thương bị kéo ra đau đến mức khiến anh suýt chút nữa lại ngã xuống.
"Cạch!"
Một bình nước được bọc bằng da cừu bị vứt đến trước mặt Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi giật mình sửng sốt, ngẩng đầu nhìn qua liền phát hiện có một cô gái thân hình nhỏ bé ngồi cách đó không xa, nhìn cô ta đoán chừng còn rất nhỏ, trên người mặc một chiếc áo sơ mi dài tay màu đen, quần bò màu xanh, trông rất có sức sống.
Lại nhìn sang chỗ khác, anh phát hiện bọn họ đang ngồi trên một chiếc du thuyền nhỏ cỡ sáu người ngồi.
Cô gái kia đang cúi đầu nghịch điện thoại, cô ta còn chẳng thèm ngẩng đầu lên mà nói với Bạch Diệc Phi bằng giọng nhàn nhạt: “Tố chất cơ thể của anh cũng không tệ, tối qua sốt cao vậy mà cũng qua được rồi”.
Bạch Diệc Phi nghe xong mới phát hiện trên cơ thể mình dính nhớp nháp, hẳn là do tối qua sốt cao nên toát nhiều mồ hôi.
Tiếp đó anh nhặt bình nước trên đất lên, mở nắp ra uống ừng ực mấy ngụm liền.
Sau khi uống xong, Bạch Diệc Phi mới hỏi: “Cô là ai? Bắt tôi làm cái gì? Giờ chúng ta đang đi đâu?”
Bây giờ Bạch Diệc Phi đã không còn tin vào việc nhìn vẻ bề ngoài để đoán tuổi của phụ nữ nữa. Có thể vẻ bề ngoài trông rất trẻ trung nhưng trên thực tế đều sắp thành lão yêu quái luôn rồi, giống như Tử Y vậy.
Cô gái kia vẫn tiếp tục nghịch điện thoại, dường như còn thấp thoáng nghe thấy tiếng trò chơi điện tử: "Tôi tên Kỳ Kỳ, anh có thể gọi tôi là Kỳ Kỳ đại nhân”.
Bạch Diệc Phi: "...".
"Rồi sao nữa?"
Kỳ Kỳ không trả lời, Bạch Diệc Phi không khỏi hỏi lại lần nữa: “Tại sao lại bắt tôi?”
Kỳ Kỳ thờ ơ trả lời: "Vì thú vị".
"Mẹ kiếp!"
Bạch Diệc Phi tức đến suýt nữa thì ói máu: “Ở đây chỉ có hai chúng ta, chẳng lẽ cô không sợ tôi sẽ giết cô rồi xoá dấu vết hay sao?”
Cuối cùng thì Kỳ Kỳ cũng ngẩng đầu lên liếc Bạch Diệc Phi một cái, nhưng trong ánh mắt lại mang đầy vẻ khinh thường Bạch Diệc Phi: “Nếu như anh có thể giết được tôi, thì đã không ngồi ở đây nói chuyện với tôi rồi”.
Bạch Diệc Phi: "...".
Lúc này, Bạch Diệc Phi mới nhớ lại, tối hôm qua cái cô gái tên Kỳ Kỳ này đã đạp văng Bạch Hổ và Từ Lãng chỉ bằng một chiêu.
Mạnh mẽ như vậy, mẹ nó, có phải là người nữa không vậy?
Bạch Diệc Phi hít sâu một hơi, lại cất tiếng hỏi: "Chúng ta đang đi đâu?"
“Khi nào đến nơi anh sẽ biết”, Kỳ Kỳ thờ ơ đáp.
Lời nói vừa dứt, Kỳ Kỳ dường như lại nghĩ đến cái gì đó, cười cười nói với Bạch Diệc Phi: “Đúng rồi, nói ra thì có một tin tức cần cho anh biết, tin này với anh mà nói có lẽ là tin tốt”.
Bạch Diệc Phi nhìn cô ta một cách khó hiểu, sau đó cô ta liền nói: “Lý Tuyết vợ của anh đang phong toả thành phố Bắc Hải để tìm anh khắp nơi đó, xem ra có vẻ như cô ấy đã hồi tâm chuyển ý rồi”.
"Thế nào? Vui không?”
"Haiz, nhưng thật đáng tiếc, cô ấy giám sát hết tất cả đường bộ, nhưng mà chúng ta lại đi đường thuỷ”.
"Hê hê… Tôi rất thông minh đúng không?”
Thông minh?
Cô thông minh quá đáng rồi!
Bạch Diệc Phi nghiến răng nghiến lợi, nhưng sau khi nghĩ lại thì lại cảm thấy có chút kích động.
Vợ anh hồi tâm chuyển ý rồi.
Điều này khiến anh cảm thấy hạnh phúc hơn bất cứ thứ gì khác.
Nhưng thật ra cũng không thể nói là hồi tâm chuyển ý bởi vì hai người bọn họ đều rất rõ ràng, chẳng qua là Lý Tuyết không thể mang thai, sợ sẽ gây ra bất lợi cho Bạch Diệc Phi cho nên mới có cuộc cãi nhau đó mà thôi.
Bạch Diệc Phi cảm thấy hơi nhẹ nhõm, lại hỏi Kỳ Kỳ: “Rốt cuộc là vì sao cô lại bắt tôi? Tôi không quen cô, hẳn là cũng chưa kết thù gì với cô chứ?”
Kỳ Kỳ cười hê hê xua tay: “Đã nói rồi, cảm thấy thú vị mà!”