Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Nói với ông ta rằng tính mạng mới là thứ đáng giá nhất”, Kỳ Kỳ lạnh lùng nói.
Trong lòng Bạch Diệc Phi thầm kêu không ổn, trong tình huống này mà nói như thế thì khác nào tự tìm đường chết
Mặc dù nghĩ vậy nhưng bây giờ Bạch Diệc Phi đã đâm lao thì phải theo lao thôi: "Ông Kevin, trên đời này tính mạng mới thật sự là thứ quý giá nhất”.
Anh vừa dứt lời thì Kevin lập tức rút ra một khẩu súng, rồi nhanh chóng dí vào trán Bạch Diệc Phi, ông ta tán thành nói: "Anh nói đúng, mạng mới là thứ quý giá nhất”.
“Vì vậy mau lấy tiền ra đây”.
Tiền trong đảo Lam này không phải là tiền mặt, mà là vàng.
Trong đầu Bạch Diệc Phi trống rỗng, khẩu AK trong tay anh không có đạn, hơn nữa anh còn bị người ta cầm súng chĩa vào nữa.
“Không thì... trước tiên để ông Triệu ứng trước một ít có được không?”, Bạch Diệc Phi đang muốn thương lượng, nhưng câu này hiển nhiên là nói với Kỳ Kỳ.
Triệu Quát nghe vậy thì sắc mặt không tốt lắm, nhưng Bạch Diệc Phi là người của ông hai, nên ông ta không thể làm gì khác đành nói: "Nếu thế thì tôi có thể ứng trước một ít cho ông hai...”
Bạch Diệc Phi thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm, như vậy có thể kéo dài thời gian thêm một chút.
Nhưng Kỳ Kỳ lại nói với anh: “Nói cho Kevin biết, tốt nhất là trong 3 giây bỏ khẩu súng xuống”.
Bạch Diệc Phi kích động: "Chết tiệt…"
Triệu Quát cho rằng đang nói ông ta nên lập tức không vui nói: "Anh có ý gì hả?”
Bạch Diệc Phi xua tay: "Không có gì, không phải nói ông".
Bạch Diệc Phi nói xong thì hít một hơi thật sâu, chuyện đã như vậy thì anh cũng không quan tâm nhiều nữa, anh ngẩng đầu lên nói với Kevin: “Ông Kevin, tôi khuyên ông trong vòng 3 giây tốt nhất là bỏ súng xuống”.
Kevin nghe thấy vậy thì không chỉ không bỏ xuống mà còn cười lạnh: "Dọa tôi hả? Nói cho anh biết, người Đại Tam quốc chúng tôi không dễ dọa sợ thế đâu, có câu này tôi muốn nói với anh, trong vòng 3 giây tốt nhất anh nên lấy tiền ra đây”.
Người của Kevin nghe thấy thế đều bước lên trước một bước, dùng khí thế đe dọa.
Nhưng chính vào lúc này.
“Bằng”.
Tiếng súng vang lên.
Đầu của Kevin trực tiếp bị bắn thủng.
Máu tươi bắn tung tóe ra ngoài, rơi đầy trên mặt Bạch Diệc Phi và bàn ăn bên cạnh.
Mọi người ở đó đều bị dọa sợ.
Bạch Diệc Phi quay đầu lại, trên bệ cửa sổ từ tòa nhà cao tầng đối diện có một khẩu súng ngắm, đạn được bắn ra từ đó, ngoài Kỳ Kỳ ra thì anh không nghĩ tới ai khác cả.
Triệu Quát bị khuôn mặt dính đầy máu của Bạch Diệc Phi dọa sợ: "Anh có ổn không?”
Bạch Diệc Phi bình tĩnh quay lại nhìn mọi người, anh phát hiện đám vệ sĩ của Kevin đều bị dọa sợ lùi về sau mấy bước, ai cũng tìm cái gì đó chắn trước người, phòng trừ bị đạn bắn.
“Tôi đã cảnh cáo ông ta rồi”, Bạch Diệc Phi tiếp tục: "Ba giây, không hơn không kém”
Triệu Quát: “...”
Lúc này một tên vệ sĩ bỏ chậu chắn trước người ra, rồi cầm khẩu súng trong tay nhắm về phía Bạch Diệc Phi.
Mọi người đều nhìn thấy cảnh này, nhưng cũng không dám lên tiếng nhắc nhở.
Đúng lúc này lại vang lên tiếng súng.
“Bằng”.
Kẻ cầm súng nhắm vào Bạch Diệc Phi bị bắn vỡ đầu.
Bây giờ không ai dám hành động nữa.
Bạch Diệc Phi nhìn thấy cảnh này thì ngoài mặt vẫn vô cùng bình thường, nhưng thật ra tim anh sắp rớt ra ngoài rồi, con mẹ nó kích thích quá đi!
Những người khác bị dọa đến run rẩy, đáng sợ nhất chính là không biết kẻ địch đang ở chỗ nào.
Thấy vậy thì Bạch Diệc Phi từ tốn hỏi: "Bước tiếp theo nên làm gì?”
Gương mặt Kỳ Kỳ không cảm xúc nói: "Nhiệm vụ đã hoàn thành, anh muốn làm cái gì thì làm”.
“Cái gì?”, Bạch Diệc Phi sững sỡ: "Chết tiệt! Con mẹ nó, cô chơi tôi phải không?”.
Lúc này Bạch Diệc Phi đã hiểu ra, Kỳ Kỳ muốn mượn tay anh giết người, cô ta căn bản không đến đây để đàm phán, cũng chẳng phải để giao dịch, mục đích của cô ta là giết Kevin.
Bây giờ Kevin chết rồi thì Kỳ Kỳ cũng không quan tâm anh nữa.
Những người này bây giờ còn chưa ý thức được, nhưng lát nữa chắc chắn sẽ hiểu ra, nhiều người như vậy mà chỉ có một mình anh, thế thì anh có thoát đằng trời".
Kỳ Kỳ lạnh lùng nói: "Tự ra tay giết đi”.
Bạch Diệc Phi nghe thấy Kỳ Kỳ nói vậy thì vô cùng tức giận, anh rất muốn lao vào đánh cô ta một trận, nhưng anh không những tức giận mà còn cười.
“Rất tốt, đây là cô ép tôi”.
Ngoài miệng nói thế nhưng thật ra trong lòng Bạch Diệc Phi cũng rất lo lắng.
Trước đó khi anh nhìn thấy một tên đầu trọc đi vào trong nhà vệ sinh thì anh cũng đi theo vào, sau đó dùng bút viết một câu dán lên mặt sau cửa nhà vệ sinh.
“Tòa nhà đối diện, có kẻ địch”.
Sở dĩ Bạch Diệc Phi chọn tên đầu trọc này là vì anh thấy tên đó giống như ông lớn quyền cao chức trọng, mà thật ra anh cũng không chắc chắn về thân phận của tên đó.
Nếu chẳng may chỉ là một người bình thường thôi thì sao?
Hơn nữa tên đó là người nước ngoài, không biết có hiểu được tiếng Hán không?
Bạch Diệc Phi nghĩ một lát, xem ra mẩu giấy đó của anh không bị nhìn thấy, hoặc có nhìn thấy nhưng cũng không hiểu được, bởi vì bây giờ Kỳ Kỳ vẫn còn tâm trạng nói chuyện phiếm với anh, điều đó chứng tỏ bên kia không xảy ra chuyện gì.
Đệt! Nếu biết như vậy anh đã đưa tờ giấy đó cho Triệu Quát rồi, dù sao thì ông ta cũng có thể hiểu được, hơn nữa hôm nay ông ta còn là người chủ trì, chắc chắn ông ta có thể ngăn được con nhóc Kỳ Kỳ này.
“Ầm ầm”.
Một âm thanh nặng nề vang lên.
Bạch Diệc Phi đúng lúc đứng bên cửa sổ, nên có thể nhìn ra ngoài.
“Chết tiệt”.
Bạch Diệc Phi trợn tròn hai mắt, một chiếc xe tăng to bự chảng đột nhiên xuất hiện ở dưới lầu.
Xe tăng?
Bạch Diệc Phi thật sự sốc nặng.
Còn có cả xe tăng nữa hả, rốt cuộc trên đảo Lam này còn cái gì không thể xuất hiện nữa chứ?
Sau đó Bạch Diệc Phi nhìn thấy đầu ngắm xe tăng từ từ quay về phía tòa nhà đối diện.
Lúc này Kỳ Kỳ đang ở trên sân thượng tòa nhà đối diện, lúc xe tăng xuất hiện cô ta cũng nghe và nhìn thấy.
Nhưng cô ta không nghĩ tới chiếc xe tăng đó lại ngắm về phía mình.
“Mẹ nó”.
Kỳ Kỳ không nói gì, cô ta vứt luôn khẩu súng trong tay rồi xoay người bỏ chạy.
“Ầm”.
Chiếc xe tăng bắn pháo, sau một tiếng nổ lớn thì cả tòa nhà sụp đổ.
Bạch Diệc Phi ở tòa đối diện nhìn thấy từ đầu đến cuối, trong lòng anh chửi một tiếng: "Con nhóc kia sẽ không dễ dàng bị nổ chết như vậy chứ?"
Những người khác trực tiếp đứng hình.
Lúc này Bạch Diệc Phi nghĩ ra một ý.
“Mau chạy đi”.
Bạch Diệc Phi hét lên với mọi người trong phòng.
Mọi người trong phòng lập tức phản ứng lại, còn quan tâm giao dịch gì nữa chứ, tính mạng mới là quan trọng nhất, thế là tất cả không quan tâm cái gì nữa chỉ điên cuồng chạy ra ngoài.
Bạch Diệc Phi cũng chạy theo đám người đó, nhưng anh không chạy ra ngoài mà lại chạy vào nhà vệ sinh, rồi đi vào một gian bên trong, khóa trái cửa lại.
Bạch Diệc Phi vén áo lên, anh tháo lớp vải bông ra, nhìn thấy miệng vết thương đã kết vảy thì anh hít một hơi thật sâu
Sau đó Bạch Diệc Phi nhét vải bông và áo vào trong miệng cắn chặt, rồi lấy từ trong túi quần ra con dao gọt hoa quả lúc nãy lấy được trong phòng bếp.
Bạch Diệc Phi nhắm chặt hai mắt, sau đó mở mắt ra lấy con dao gọt hoa quả đâm vào miệng vết thương
“Ui...”
Bạch Diệc Phi đau đến muốn hét lên, may anh đã nhét vải vào trong miệng đề phòng trước.
Vết thương vốn đã đau, bây giờ lại bị dao đâm nữa, đau như xát muối, khiến anh muốn ngất đi.