Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nghe thấy giọng nói này, Bạch Diệc Phi biết người nói câu cuối cùng kia là Triệu Thiên, trong lòng anh cười lạnh: “Hừ, đợi thoát ra được khỏi đây, con mẹ nó, ông sẽ giết mày trước!”
Không lâu sau, đám người đó chạy về phía trước, rời xa khỏi chỗ này.
Một lúc lâu sau khi Bạch Diệc Phi nghe tiếng bọn họ đã rời đi thì mới yên tâm bước ra ngoài xem xét tình hình, sau đó anh bi thương phát hiện ra một vấn đề.
Trèo xuống thì dễ, leo lên thì khó!
Lúc trèo xuống thì còn dễ một chút, có thể vừa leo vừa nhảy xuống, nhưng mà leo lên thì những mỏm đá nhô ra kia lại rất cao, anh có nhảy lên cũng không với tới được.
Bạch Diệc Phi quay trở lại trong hang rồi ngồi xuống, chẳng bao lâu sau liền đụng phải một đôi mắt rất to.
Bạch Diệc Phi giật mình, sợ đến mức cả người rụt về phía sau: “Mẹ kiếp! Cô lại tỉnh rồi à?”
Kỳ Kỳ trừng mắt nhìn Bạch Diệc Phi, chậm rì rì hỏi: "Là anh thay quần áo cho tôi?”
Bạch Diệc Phi khựng lại, lúc này mới nhớ đến việc mình đã thay quần áo cho Kỳ Kỳ quả thực có chút xấu hổ, cho nên chột dạ nói: “Đừng có nói lớn tiếng như vậy, ngộ nhỡ bọn họ nghe tiếng lại quay trở lại thì làm thế nào?”
Kỳ Kỳ lườm anh một cái, nói nhàn nhạt: “Bây giờ tôi không còn sức để đánh người nữa rồi”.
Bạch Diệc Phi cười khổ một tiếng: “Tôi biết”.
Nhìn sắc mặt của cô ta là biết rồi, so với lúc nãy còn trắng hơn, có thể là bởi vì lúc nãy cô ta gắng sức đạp cho Hữu Khuê một cái nên động đến vết thương, giờ trông cô ta mới càng yếu hơn.
Kỳ Kỳ lại hỏi: "Anh có thấy điện thoại của tôi không?”
Nghe vậy Bạch Diệc Phi lại càng chột dạ, nhưng mà trên mặt vẫn giả bộ bình tĩnh: “Thấy rồi, lúc nãy khi cô đạp tên kia một cái thì rơi ra rồi”.
“Vậy sao anh không nhặt lên?”, Kỳ Kỳ trợn mắt lên hỏi.
Bạch Diệc Phi cực kỳ cẩn thận nói: “Hết pin rồi, còn nhặt lên làm gì nữa?”
“Anh động vào điện thoại của tôi rồi à?”, Kỳ Kỳ nhìn Bạch Diệc Phi bằng ánh mắt mang ý khẳng định và sắc bén.
Bạch Diệc Phi giật mình, lòi đuôi rồi.
Trên thực tế, điện thoại của Kỳ Kỳ không hề bị rơi vào lúc đó mà nó đang ở trên người của Bạch Diệc Phi, anh không hề có ý định trả lại điện thoại cho Kỳ Kỳ nên mới nói như vậy.
“Lúc tôi cõng cô thì có nghe thấy tiếng điện thoại, không phải là tiếng chuông báo sắp hết pin hay sao?”, Bạch Diệc Phi vội vàng chữa cháy.
Kỳ Kỳ dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn anh.
Bạch Diệc Phi bị cô ta nhìn đến phát bực mình, nóng nảy nói: “Tôi nói, cô lườm tôi làm cái gì? Tôi đã cứu cô một mạng đấy nhé, cô còn dùng cái kiểu ánh mắt này nhìn ân nhân cứu mạng của cô à?”
"Nếu không phải là tôi cứu cô thì con mẹ nó, cô đã chết từ lâu rồi, giờ còn có sức mà lườm tôi à?”
Lời vừa dứt, Kỳ Kỳ hơi ngẩn ra, ánh mắt lại lập loè lúc sáng lúc tối, liền sau đó thì thấp giọng nói một câu: “Cảm ơn”.
Bạch Diệc Phi lạnh lùng hừ một tiếng sau đó đứng dậy chẳng thèm để ý Kỳ Kỳ nữa mà đi sâu vào trong hang.
Lúc này, Kỳ Kỳ ở phía sau lại hỏi: “Là anh thay quần áo cho tôi?”
Bạch Diệc Phi coi như không nghe thấy câu hỏi này của Kỳ Kỳ, tiếp tục đi về phía trước.
Càng đi vào sâu bên trong càng tối, dần dần thì trở nên đen kịt.
Bạch Diệc Phi đi được một đoạn đường liền dừng lại, bên trong tối đen như mực hầu như không thể trông thấy cái gì.
Lúc này, giọng nói của Kỳ Kỳ lại vang lên từ phía sau: “Đây hình như là hang động của một con rắn khổng lồ, nếu còn tiếp tục đi sâu vào trong có khả năng sẽ trông thấy con rắn đó, sau đấy nó sẽ nuốt cả người anh bằng một miếng”.
Bạch Diệc Phi nghe vậy thì đột nhiên rùng mình, phía sau lưng đổ đầy mồ hôi lạnh còn người thì nổi hết cả da gà.
Theo phản xa, anh lùi lại hai bước.
"Anh lùi lại làm cái gì? Không phải là không nghe thấy tôi nói chuyện à?”, Kỳ Kỳ hầm hừ khinh bỉ anh.
Bạch Diệc Phi quay người lại, cười với Kỳ Kỳ nói: "Chỗ cửa hang vẫn an toàn hơn”.
Kỳ Kỳ tiếp tục dùng ánh mắt vừa khinh bỉ vừa kiêu ngạo nhìn anh, điều này khiến cho Bạch Diệc Phi có chút bực bội.
Rõ ràng cả hai người đều đang bị thương, anh còn là người cứu mạng cô ta, thế mà bây giờ cô ta vẫn còn có cái thái độ như vậy, điều này khiến cho Bạch Diệc Phi phát cáu lên, cho nên anh nhấc tay lên bóp cằm cô ta.
"Con mẹ nó, cô vừa phải thôi nhé!”
"Tôi đã nói rồi, đừng có dùng ánh mắt đó nhìn tôi!”
"Như thể ông đây nợ cô mấy triệu tệ không bằng!”
"Ông cởi quần áo của cô đấy, thì làm sao nào?”
Kỳ Kỳ bị cơn tức giận đột ngột của Bạch Diệc Phi khiến cho ngẩn ra mấy giây, mà sau khi nghe đến câu cuối cùng thì ánh mắt sắt lại, lạnh lùng nhìn chằm chặp Bạch Diệc Phi.
Từ ánh mắt của cô ta, Bạch Diệc Phi nhìn rõ được ý muốn giết người.
“Muốn giết tôi à?”, Bạch Diệc Phi hỏi.
Ánh mắt của Kỳ Kỳ rõ ràng đến mức khỏi cần nói cũng đoán ra được.
Bạch Diệc Phi chế nhạo: “Cô lấy gì để giết tôi? Đừng quên, là tôi đã cứu cô, thay quần áo cho cô là bởi vì không muốn để lại vết máu, miễn cho bị người ta lần theo dấu vết”.
“Cô tưởng là tôi muốn thay quần áo cho cô lắm à? Mẹ nó, còn không phải là vì muốn được sống tiếp? Nhớ cho kỹ, là tôi đã cứu cô, không phải là cô cứu tôi, nhưng cũng không phải là tôi nợ cô tiền”.
“Làm ơn mắc oán, có lòng tốt lại còn bị người ta coi là lòng lang dạ sói!”
Bạch Diệc Phi nói xong thì hất cằm cô ta ra, quay trở lại phía cửa hang ngồi xuống, cũng không thèm để ý đến cô ta nữa.
Kỳ Kỳ cũng ngồi xuống, nhưng mà động tác của cô ta gian nan hơn rất nhiều, chỉ cần một động tác nhỏ thôi cũng đã tốn gần hết sức lực của cô ta rồi, giờ phút này cô ta đang há mồm ra thở hồng hộc.
Bạch Diệc Phi nghe tiếng thì quay đầu nhìn lại, vừa hay nhìn thấy Kỳ Kỳ cũng đang nhìn anh, đôi mắt ngập nước hình như sắp khóc tới nơi.
Vừa nhìn thấy cô ta như sắp khóc thì Bạch Diệc Phi đột nhiên luống cuống cả lên, anh hoang mang nói: “Haiz… Cô đừng có khóc chứ… tôi cũng đâu có cố ý cởi quần áo của cô đâu, hơn nữa tôi cũng chưa có làm gì cả! Thật đó!”
Câu này không nói thì thôi, vừa nói xong thì Kỳ Kỳ lập tức trào nước mắt.
Bạch Diệc Phi càng hoảng cả lên, anh hầu như không biết cách làm thế nào để dỗ một cô gái đang khóc: “Không phải, cô…”.
Cuối cùng, Bạch Diệc Phi chả rặn ra được câu nói nào nữa nên dứt khoát ngồi xuống bên cạnh, chẳng nói gì nữa.
Mà tiếng khóc của Kỳ Kỳ lại khiến Bạch Diệc Phi đứng ngồi không yên.
Ban đầu thì tiếng khóc của Kỳ Kỳ nghẹn ngào, tiếp sau đó là nức nở.
Càng nghe thì tâm trạng của Bạch Diệc Phi lại càng khó chịu, trong lòng anh bỗng len lỏi một tia cảm giác áy áy và tội lỗi.
Thực ra anh cũng hiểu lý do tại sao Kỳ Kỳ khóc, trong tình huống bản thân bị thương nặng, lại thêm bị người ta đuổi giết, tinh thần sẽ rất căng thẳng và mệt mỏi, nhưng chỉ cần hơi thả lỏng một chút thôi là những cảm xúc trong lòng đó sẽ vỡ oà.
Làm thế nào để dỗ cô ta?
Trong lòng Bạch Diệc Phi đang lo lắng nghĩ cách nhưng từ đầu đến cuối vẫn chẳng nghĩ ra được cách nào.
Sau cùng, Bạch Diệc Phi đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng kỳ quái, nếu một người khóc bởi vì tủi thân hoặc là khi cảm xúc muốn khóc đang chiếm giữ phần lớn tâm trạng của người đó, vậy có thể thử dùng một loại cảm xúc khác để lấn áp thứ cảm xúc nói trên thì tự khắc người đó sẽ không khóc nữa.
Nghĩ là làm, Bạch Diệc Phi đột nhiên quay đầu sang diễn một vẻ mặt cực kỳ hung thần ác sát quát: “Không được khóc! Còn khóc nữa ông đây sẽ mang cô ném từ trên này xuống dưới kia ngay bây giờ!”
Kỳ Kỳ hơi khựng lại, chớp mắt nhìn Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi trong lòng đang nghĩ: quả nhiên là có tác dụng.
Tuy nhiên, anh vui mừng còn chưa được ba giây, Kỳ Kỳ lại bắt đầu khóc, mà lần này còn khóc to hơn lần trước, cứ thế mà gào họng lên.
"Mẹ kiếp! Bà cô ơi, cô bé bé cái mồm thôi!”, Bạch Diệc Phi bị doạ cho nhảy dựng, lại quay sang nhìn Kỳ Kỳ, bộ dáng của cô ta khóc đến là thảm thiết: “Không phải, cô vẫn khóc à?”
"Thế kiểu ngang ngược trước đây của cô đâu rồi? Trước đây động một tí là cô gào lên với tôi hai câu đâu rồi? Bây giờ sao cô không gào lên nữa đi?”
Kỳ Kỳ nào có để ý đến Bạch Diệc Phi nữa, cô ta chỉ biết làm thế nào để khóc to hơn thì cứ thế mà khóc.
Bạch Diệc Phi nghiến răng nghiến lợi, dứt khoát chơi lớn một lần, cho nên dùng biểu cảm mà anh cho rằng nhìn mình sẽ cực kỳ đáng sợ nói: “Cô mà còn khóc nữa, là tôi không nhịn nữa đâu đấy?”
"Cô không sợ chết thế chẳng lẽ cô không sợ bị người ta làm tới hả? Cô biết đấy, đã lâu lắm rồi tôi còn chưa được ăn thịt đâu…”.
Tuy nhiên, Kỳ Kỳ chả sợ tí nào.
Bạch Diệc Phi: "...".
Sau việc này, có lần Bạch Diệc Phi kể lại cho Từ Lãng nghe, Từ Lãng trợn trắng mắt nói với Bạch Diệc Phi: “Tóm đại một người cũng sẽ không tin lời anh nói”.
“Tại sao?”, Bạch Diệc Phi khó hiểu.
Từ Lãng cạn lời: “Nói không thì có ích gì? Anh có làm không hả!”
Bạch Diệc Phi: "...".
Trở lại câu chuyện, Bạch Diệc Phi bên này vẫn không dỗ được Kỳ Kỳ mà tiếng khóc của Kỳ Kỳ lại thu hút một đám người khác tới.
"Bên dưới có người!”
Bạch Diệc Phi đột nhiên khựng lại: “Có người đến rồi! Đừng khóc nữa!”
Lúc này thì Kỳ Kỳ quả thực đã ngừng khóc.