Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lưu Hiểu Anh không đồng ý, cô ta muốn khuyên Bạch Diệc Phi về nghỉ ngơi, nhưng anh lại xua tay nói: "Loại thuốc cô nói với tôi, bây giờ cô đã có chưa?"
"Chưa có", Lưu Hiểu Anh lắc đầu: "Nhưng tôi có thuốc an thần, anh cần không?"
Bạch Diệc Phi suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Cũng được".
…
Bạch Diệc Phi vào phòng Kỳ Kỳ, anh ngồi đối diện cô ta.
Kỳ Kỳ đã được Lưu Hiểu Anh xử lý lại vết thương, nên lúc này đã tỉnh lại, cô ta đang yếu ớt nằm trên giường, sau khi thấy Bạch Diệc Phi bước vào thì lập tức cảnh giác.
Bạch Diệc Phi hờ hững ngồi đối diện cô ta, sau đó cười hỏi: "Ăn chưa?"
Sắc mặt Kỳ Kỳ tái nhợt, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo, cô ta chỉ nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi mà không đáp lại.
Bạch Diệc Phi cũng không thèm để ý, bởi anh nhìn thấy bát trên bàn đã trống không, vì vậy anh đưa viên thuốc trong tay cho Kỳ Kỳ: "Uống đi".
Thấy vậy thì ánh mắt Kỳ Kỳ chợt sợ hãi, cô ta nhìn chằm chằm viên thuốc trong tay Bạch Diệc Phi: "Đây là cái gì?"
"Thuốc hạ sốt".
Kỳ Kỳ không tin: "Anh lừa tôi, vừa rồi cô bác sĩ đó đã cho tôi uống rồi".
"Thuốc an thần", sắc mặt Bạch Diệc Phi không đổi.
Kỳ Kỳ nghe vậy thì hung dữ nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi: "Không! Tôi không uống!"
Bạch Diệc Phi lạnh nhạt nói: "Cô có hai sự lựa chọn, uống nó hoặc tôi sẽ giết cô".
Tim Kỳ Kỳ đập loạn lên: "Anh!"
Vẻ mặt Bạch Diệc Phi đột nhiên trở nên lạnh lùng: "Cô nên biết rằng bây giờ cô đang ở trong tay tôi, cô chỉ có thể nghe lời tôi thôi".
Kỳ Kỳ do dự.
Hai người bọn họ đều biết về chỗ vàng chất như núi đó.
Nhưng bọn họ đều không muốn đối phương nói bí mật này ra ngoài.
Cho nên cách tốt nhất là giết đối phương.
Bây giờ Kỳ Kỳ rơi vào tay Bạch Diệc Phi, lúc cô ta cho rằng Bạch Diệc Phi sẽ giết mình thì anh lại cho người đến cứu cô ta.
Đây là điều mà Kỳ Kỳ không hiểu.
Kỳ Kỳ hỏi: "Sao lại cứu tôi?"
Bạch Diệc Phi cũng không vòng vo, anh trực tiếp nói: "Bởi vì cô biết rất nhiều bí mật, mà tôi lại muốn biết những thứ đó từ cô".
Kỳ Kỳ cười lạnh một tiếng: "Anh không sợ tôi sẽ nói dối sao?"
"Thật hay giả bản thân tôi có thể phân biệt được", Bạch Diệc Phi lạnh nhạt nói.
Kỳ Kỳ hừ lạnh rồi khinh thường:"Không có cửa đâu!"
Bạch Diệc Phi cũng không quan tâm đến Kỳ Kỳ nữa, anh lại đưa thuốc cho cô ta: "Những cái kia nói sau, bây giờ cô uống thuốc này trước đi".
Vẻ mặt Kỳ Kỳ trầm xuống, cô ta quay đầu sang chỗ khác, không uống.
Bạch Diệc Phi bất lực nhún vai một cái, sau đó anh đứng dậy bóp cằm Kỳ Kỳ, rồi nhét viên thuốc vào trong miệng cô ta, còn ấn mạnh một cái vào vết thương của cô ta nữa.
"Á!"
Kỳ Kỳ kêu đau, viên thuốc theo đó trôi xuống cổ họng.
Bạch Diệc Phi buông Kỳ Kỳ ra, Kỳ Kỳ trừng mắt nhìn Bạch Diệc Phi: "Tôi sẽ nói cho vợ anh biết, anh muốn cưỡng hiếp tôi!"
Bạch Diệc Phi đứng ở mép giường nhìn Kỳ Kỳ rồi lạnh nhạt nói: "Cô mà nói tôi sẽ ném cô xuống biển nuôi cá mập!"
Bạch Diệc Phi nói xong thì xoay người rời đi.
Kỳ Kỳ không cam lòng, cô ta hung dữ trợn mắt nhìn bóng lưng Bạch Diệc Phi: "Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày tôi trả lại hết những thứ này!"
...
Bạch Diệc Phi đi ra hành lang, chuẩn bị về phòng mình.
Nhưng Trương Hoa Bân đột nhiên hoảng hốt chạy tới.
"Không xong rồi!"
Trương Hoa Bân hoảng hốt đưa điện thoại cho Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi nhìn dáng vẻ hoảng hốt của Trương Hoa Bân thì có chút lo lắng, trong ấn tượng của anh, anh rất ít khi thấy Trương Hoa Bân hoảng hốt như vậy.
Bạch Diệc Phi nhận điện thoại rồi xem qua một chút, là một đoạn tin nhắn ẩn danh.
"Nhà họ Triệu ở thành phố Lam đã phái năm chiếc trực thăng vũ khí hạng nặng lên đường đuổi theo mấy người, mau chạy đi!"
Bạch Diệc Phi thấy tin nhắn này thì sắc mặt lập tức thay đổi: "Ai gửi vậy?"
"Không biết", Trương Hoa Bân lắc đầu.
Bây giờ Bạch Diệc Phi cũng không muốn truy cứu là ai gửi nữa, bởi nó đã không còn quan trọng nữa rồi, quan trọng bây giờ là nếu như tin nhắn này là thật, vậy bọn họ thật sự đang gặp nguy hiểm.
Triệu Thiên bị Bạch Diệc Phi giết, nhà họ Triệu vì báo thù cho Triệu Thiên nên nhất định sẽ cho nổ chìm tàu của bọn họ.
Mà tàu của bọn họ chỉ là tàu bình thường, không có bất kỳ loại vũ khí nào.
Bạch Diệc Phi lập tức hỏi: "Trên tàu có đủ thuyền cứu sinh và áo phao không?"
Trương Hoa Bân trả lời: "Không đủ, chỉ có hai chiếc thuyền cứu sinh, còn áo phao thì đủ mỗi người một bộ".
Bạch Diệc Phi nói: "Phát áo phao trước đi".
Bạch Diệc Phi nói xong thì vội vàng đi đến khoang buồng lái.
Người lái tàu trong khoang là dân chuyên nghiệp, lúc thuê chiếc tàu này bọn họ còn thuê cả phi hành đoàn trên tàu.
Ban đầu những phi hành đoàn này chỉ cho rằng bọn họ đang đi du ngoạn, ai ngờ sẽ gặp phải chuyện vậy chứ?
Lúc đến đảo Lam bọn họ đã rất kinh ngạc, vì bọn họ hoàn toàn không thể tìm được đảo này trên bản đồ, hơn nữa bọn họ năm nào cũng ra biển, nhưng đến giờ cũng chưa từng nghe qua về đảo này.
Sau đó cảnh bắn nhau kịch liệt kia đã khiến cho những phi hành đoàn này càng hoảng sợ.
Vì vậy sau khi biết Bạch Diệc Phi là thủ lĩnh của bọn họ, bất kể là phi hành đoàn hay thuyền trưởng đều rất kính nể Bạch Diệc Phi.
Sau khi Bạch Diệc Phi đi vào thì lập tức hỏi: "Có đất liền gần đây không? Gần nhất".
Người đàn ông bốn mươi năm mươi tuổi mặc bộ đồ thủy thủ lập tức bật định vị, sau đó trả lời: "Theo bản đồ thì nơi này có đảo san hô".
Người đàn ông nói xong thì Bạch Diệc Phi lập tức nói: "Lập tức đến đó".
"Vâng!", người đàn ông thấy Bạch Diệc Phi rất nghiêm túc, nên vội vã gọi phi hành đoàn đổi hướng tàu đến đảo san hô đó.
Trương Bân Hoa cũng chạy tới khoang buồng lái, sau khi thấy Bạch Diệc Phi thì nói: "Tôi đã liên lạc với Tô Đại Lưu, bảo bọn họ tìm tàu đến đón chúng ta rồi".
Bạch Diệc Phi gật đầu, rồi lại nói với thuyền trưởng: "Bây giờ đang lúc cấp bách, tăng tốc thuyền lên mức tối đa cho tôi".
Vẻ mặt thuyền trưởng nghiêm túc nói: "Vâng!"
"Bây giờ đi thông báo cho tất cả mọi người, tập trung bọn họ lại một chỗ, chuẩn bị lát nữa lên bờ bất cứ lúc nào".
Trương Bân Hoa lập tức gật đầu.
Nếu quy đổi hải lý thành khoảng cách trên đất liền, thì sẽ tương đương với mười tám cây số, bởi chiếc tàu này là tàu 14 hải lý, nên đến rất nhanh.
Đảo này được gọi là đảo san hô, là vì diện tích của nó rất bé.
Đảo lớn nhất thì hơn mười km vuông, còn đảo nhỏ nhất thì chưa tới một km vuông, nơi này nhìn chung có rải rác hơn mười đảo san hô.
Sau khi đến Bạch Diệc Phi không để ý mọi người mà lập tức xuống tàu, sau đó anh chia người thành từng nhóm theo từng đảo.
Thời điểm mọi người đi xuống gần như giống nhau, Bạch Diệc Phi hỏi phi hành đoàn cuối cùng: "Trong mấy người ai dũng cảm nhất?"
Anh nói xong thì mọi người yên lặng không nói gì.
Bạch Diệc Phi nói: "Con tàu này sẽ không giữ được nữa, nhưng mọi người yên tâm, chỉ cần quay lại đất liền thì tôi sẽ bồi thường tổn thất cho mọi người".
"Nhưng chúng ta phải dẫn mục tiêu đến chỗ khác, không thể để bọn họ phát hiện ra chỗ này, cho nên cần lái thuyền ra biển".
"Bây giờ rất nguy hiểm, cho nên tôi cần một phi hành đoàn biết lái tàu đi cùng tôi".
"Mọi người có ai gan dạ không?"
Từ Lãng và chị em nhà họ Dương đứng ở phía cuối.
Nghe xong lời của Bạch Diệc Phi thì sắc mặt Từ Lãng trầm xuống, sau đó tiến lên phía trước nói: "Không thể, quá nguy hiểm, anh không thể đi, nếu phải đi thì tôi sẽ đi".
Bạch Diệc Phi nghe vậy lập tức quát: "Im miệng, nghe lời tôi".
Bạch Diệc Phi lại nói: "Đừng quên chuyện anh đã hứa với người khác".