Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bạch Diệc Phi vội vàng lái xe trở về biệt thự, nhưng không tìm thấy Lý Tuyết ở nhà, anh vô cùng lo lắng, vội lấy điện thoại gọi cho Lý Tuyết.
"Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy...".
Chân mày Bạch Diệc Phi nhíu chặt, hai ngày nay đều như vậy, anh còn tưởng là Lý Tuyết vẫn đang giận anh nên không nghe máy, nhưng mà tình trạng này kéo dài quá lâu, hay là đã xảy ra chuyện gì rồi?
Tim Bạch Diệc Phi nhói đau, anh vội vàng bấm số gọi cho Chu Khúc Nhi: "Alo, cô đang ở đâu? Tuyết Nhi có liên lạc với cô không?".
Chu Khúc Nhi giọng nói rất nhẹ: "Không có".
"Không tìm thấy Tuyết Nhi, cô có biết Tuyết Nhi thường đi đâu không?".
"Thường thì Tuyết Nhi cũng không có nhiều nơi để đi...", Chu Khúc Nhi cố gắng nhớ lại.
"Cô ở đâu, tôi đến đón cô, đi tìm Tuyết Nhi".
Chu Khúc Nhi nói địa chỉ, Bạch Diệc Phi liền cúp máy, lái xe đi ra ngoài.
Đúng vào lúc Bạch Diệc Phi lái xe ra khỏi biệt thự thì đã đi ngang qua xe của Liễu Chiêu Phong nhưng Bạch Diệc Phi không chú ý đến, mà Liễu Chiêu Phong trong xe lại nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Khi tới chỗ Chu Khúc Nhi, Chu Khúc Nhi lại chỉ đứng yên tại chỗ, dáng vẻ có chút ngại ngùng, cũng không dám nhìn vào Bạch Diệc Phi.
“Lên xe”, giờ phút này Bạch Diệc Phi chẳng muốn để ý nhiều, việc quan trọng nhất bây giờ là phải tìm được Tuyết Nhi.
Sau khi Chu Khúc Nhi lên xe, cả hai đi đến những nơi mà Lý Tuyết thường lui tới, nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng của cô.
Gương mặt của Bạch Diệc Phi u ám đáng sợ.
“Ngoài cô ra, cô ấy còn thân thiết với bạn học nào nữa không?”, Bạch Diệc Phi trầm giọng hỏi.
Chu Khúc Nhi trả lời: "Từ Hiểu Mẫn, để tôi gọi cho cô ấy".
“Không cần gọi, nói luôn địa chỉ đi”, Bạch Diệc Phi nhàn nhạt nói: “Giờ cô gọi điện, nếu Tuyết Nhi ở đó thì Từ Hiểu Mẫn cũng sẽ nói không có”.
Chu Khúc Nhi gật đầu ngay lập tức.
Nhưng sau khi đến nơi, còn chưa kịp nhìn thấy Tuyết Nhi thì mẹ của Từ Hiểu Mẫn đã nói, Từ Hiểu Mẫn và chồng của cô ấy đi hưởng tuần trăng mật rồi, không ở nhà.
Nói như vậy, tức là Lý Tuyết chưa từng đến đây.
Bạch Diệc Phi buồn bực lấy điếu thuốc ra hút, anh hít vào một hơi thật sâu: "Cô nghĩ kỹ lại xem, có bỏ xót chỗ nào không?".
......
Trong một căn biệt thự ở Cảng Lam Ba.
Sau khi ngủ một giấc thật sâu, Lý Tuyết dần dần tỉnh lại.
“Ý?"
Đây không phải nhà mình?
Đây là đâu?
Lý Tuyết ngồi dậy, nhìn phong cách trang trí của căn phòng này giống như của đàn ông, cô tái cả mặt, vội vàng cúi đầu xuống kiểm tra, quần áo vẫn chỉnh tề, trên người không có cảm giác khó chịu, lúc này cô mới thấy yên tâm.
Đúng lúc đó, cửa phòng mở ra.
“Liễu Chiêu Phong?”, Lý Tuyết ngạc nhiên nhìn người đàn ông đang bước tới.
Liễu Chiêu Phong khẽ cười: "Dậy rồi à? Nào, đến uống bát canh giải rượu này đi!".
Sau đó, Liễu Chiêu Phong đặt bát canh giải rượu lên kệ đầu giường.
Lý Tuyết không nhúc nhích: "Đây là nhà của anh?".
Liễu Chiêu Phong gật đầu: "Ừ, anh gặp em uống say ngồi ở ven đường, tiện đường định đưa em về nhà, nhưng anh lại không vào được nhà em nên đành phải đưa em đến đây”.
Nghe gã nói vậy Lý Tuyết xấu hổ nói: "Cảm ơn...".
"Cảm ơn gì chứ? Mình là bạn học với nhau mà, Tuyết Nhi, mau uống bát canh giải rượu này đi cho tỉnh táo, uống vào em sẽ thấy đầu đỡ đau nhiều đấy", lời nói và vẻ mặt quan tâm của Liễu Chiêu Phong làm Lý Tuyết bất giác thả lỏng tinh thần.
Nhưng lời này lại vô tình khiến tâm trạng của Lý Tuyết càng trở nên khó chịu.
Trái tim cô đã đón nhận Bạch Diệc Phi, cô còn từng nghĩ đến việc sau này cô cùng Bạch Diệc Phi sẽ sống những ngày hạnh phúc bên nhau, nhưng Bạch Diệc Phi thì sao? Anh ấy đã làm gì? Còn cả Chu Khúc Nhi nữa, một người là bạn thân, một người là chồng cô, nhưng hai người họ lại đối xử với cô như vậy?
Lại so sánh với Liễu Chiêu Phong lúc này, Lý Tuyết cảm thấy tình cảm trong tim mình đã vơi đi một nửa, mà ấn tượng của cô với Liễu Chiêu Phong thì dần dần tốt lên.
Liễu Chiêu Phong chỉ yên lặng ngồi trên sô pha nhìn Lý Tuyết bưng bát canh lên uống, khóe miệng khẽ cong lên.
Mới rồi khi gã bước vào phòng đã nhìn thấy biểu cảm của Lý Tuyết, gã liền đoán ra được Lý Tuyết đang nghĩ gì.
Là người thừa kế của tập đoàn Liễu Thị, gã đương nhiên không ngốc, bộ dạng Lý Tuyết ngày hôm nay rõ ràng là thất tình muốn uống rượu giải sầu, nếu gã nhân cơ hội này làm một số chuyện thì phỏng chừng cả đời này cũng sẽ không bao giờ có được trái tim của Lý Tuyết.
Nếu xét về địa vị của mình, gã muốn loại phụ nữ nào mà chẳng được?
Nhưng gã lại không!
Lý Tuyết vốn dĩ rất xinh đẹp, cộng thêm khí chất trong sáng, quả thực đám phụ nữ kia khó mà bì kịp được, mà quan trọng nhất là bởi vì Lý Tuyết là mối tình đầu của gã.
Đàn ông luôn đặt mối tình đầu của họ tại một vị trí thiêng liêng nhất trong tim, họ không thể dễ dàng mà buông bỏ được hình tượng nữ thần trong mối tình đầu của mình.
Vì vậy, so với việc có được cơ thể của Lý Tuyết thì gã lại càng muốn có được trái tim cô, có được cả con người của Lý Tuyết!
Sau khi Lý Tuyết uống xong bát canh giải rượu liền bước xuống giường nói: "Cảm ơn anh, tôi muốn về nhà".
Mặc dù có ấn tượng tốt hơn về Liễu Chiêu Phong, nhưng cô cũng không đến nỗi quên cả thân phận của mình, cô là phụ nữ đã có chồng, cho dù người chồng đó đã phản bội cô, nhưng cô cũng không cho phép bản thân mình sa đoạ.
Liễu Chiêu Phong không ép cô ở lại: “Được, lần sau em đừng uống say như vậy nữa, không phải mỗi lần em say đều sẽ may mắn như lần này mà gặp được anh đâu”.
Lý Tuyết ừ một tiếng, rồi rời khỏi biệt thự đi về phía nhà mình.
Đều cùng ở tại cảng Lam Ba, nên khoảng cách giữa hai nhà cũng không xa lắm, Lý Tuyết loạng choạng đi bộ về nhà.
Chỉ là vừa định bước vào cổng đã trông thấy chiếc BMW quen thuộc đậu trong sân.
Sau đó, Bạch Diệc Phi và Chu Khúc Nhi cùng một lúc bước xuống xe.
Lý Tuyết mở to hai mắt nhìn, trái tim như bị kim châm đau nhói, hai chân bước lùi lại, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm hai người trong sân.
Lúc này, Lý Tuyết bỗng do dự, căn nhà này có còn là của cô không?
Phía bên kia, Bạch Diệc Phi định nói gì đó với Chu Khúc Nhi, nhưng lại nhận được điện thoại của Long Linh Linh.
"Chủ tịch, chúng ta đã hẹn được chủ tịch của tập đoàn Tân Tây rồi".
Bạch Diệc Phi không có nhiều phản ứng, trong mắt anh bây giờ, dù là Tập đoàn Tân Tây hay Công ty trái cây Lý Thị đều chẳng còn liên quan đến anh, tất cả những gì mà anh quan tâm lúc này là Lý Tuyết.
"Chủ tịch Tập đoàn Tân Tây đưa ra điều kiện: đồng ý đàm phán với người của Công ty trái cây Lý Thị dưới sự chứng kiến của chúng ta".
Bạch Diệc Phi nói với giọng thờ ơ: "Biết rồi, cô sắp xếp đi!".
Cúp máy, Long Linh Linh lập tức liên hệ với Lý Đại Hải.
Mấy ngày trước, vì việc này, mà ông cụ Lý đã tức giận đến mức phải nhập viện, mấy ngày rồi mà cũng chưa thấy đỡ hơn, tiền căn hậu quả đều là do bên tập đoàn Tân Tây không từ thủ đoạn đàn áp Công ty trái cây Lý Thị.
Công ty trái cây Lý Thị mặc dù không lớn, nhưng dù sao cũng do ông ta quản lý mấy chục năm, sao có thể cam tâm bị huỷ hoại trong phút chốc? Cho nên ông ta mới đưa ra yêu cầu như vậy, hy vọng có thể đàm phán với tập đoàn Tân Tây, xem rốt cuộc là họ muốn đưa ra điều kiện gì?
Trước đây ông ta cũng đã cử người đến Tập đoàn Tân Tây, hy vọng hai bên có thể thương lượng, nhưng Tập đoàn Tân Tây thì sao? Từ chối ngay từ lúc đầu, người của ông ta còn chưa kịp bước vào cửa nữa.
Mà từ đầu chí cuối, chủ tịch chỉ có duy nhất một quyết định, đó là bất luận ra sao đều phải lật đổ Lý Thị!
Ông cụ Lý lúc này mới thấy bất an, mặc dù nói Tập đoàn Tân Tây với Lý Thị cũng chỉ người tám lạng kẻ nửa cân, nhưng không đấu lại được với suy nghĩ thà chết cũng phải lật đổ Lý Thị của đối phương, vì vậy mà ông cụ Lý mới phải tìm đến tập đoàn Hầu Tước để nhờ vả.
Vì vậy, sau khi Lý Đại Hải nhận được cuộc gọi của Long Linh Linh, thì ông cụ Lý đang nằm trên giường bệnh liền ngồi thẳng dậy, cả người trông như có sức sống hẳn lên, chẳng còn nhìn ra là người đang bệnh nặng nằm liệt giường.
"Nhanh lên! Mau đi chuẩn bị, gọi hết mọi người lại”.
Lý Đại Hải ở bên cạnh đưa tay ra đỡ lấy ông cụ Lý đang muốn xuống giường, nhưng chưa rõ lắm ý của ông cụ Lý.