Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bạch Hổ thấy vậy thì an ủi: “Anh yên tâm đi, bác sĩ đã nói không đánh trúng chỗ hiểm, không nguy hiểm đến tính mạng”.
Bạch Diệc Phi gật đầu, nhưng vẫn cảm thấy lo lắng.
Bởi vì có chuyện của Tần Hoa lúc trước nên anh vẫn rất sợ hãi.
Anh sợ những người anh em sẽ bị thương, thậm chí là chết vì anh.
Trần Ngạo Kiều đi đến hỏi Bạch Diệc Phi: “Có muốn gọi cho người nhà của Từ Lãng không?”
Bạch Diệc Phi lắc đầu: “Sáng mai nói sau, bây giờ nhất định đã ngủ rồi".
Trần Ngạo Kiều gạt đầu: “Được, tôi đã cho người đến đợi trước cửa nhà Từ Lãng rồi".
Bạch Diệc Phi ừ một tiếng.
Lúc này Lưu Đầu Trọc cũng đã chạy đến nơi.
“Sếp à, tôi đã điều tra rõ ràng. Ba người kia là người thành phố Hoa Thượng, là thuộc hạ của Vương Hầu. Mẹ nó chứ, đám lưu manh ở Hoa Thượng không ngờ lại chạy đến thành phố Thiên Bắc gây chuyện!”
Gã nói xong thì vẻ mặt Bạch Diệc Phi trầm xuống.
“Anh Trần, phiền anh dẫn theo vài người đi vất vả một chuyến, diệt sạch toàn bộ thế lực của Vương Hầu cho tôi, sau đó dẫn hắn ta về đây”, Bạch Diệc Phi nghiến răng nghiến lợi, giọng điệu lạnh lùng.
Trần Ngạo Kiều có thể cảm nhận rõ sự tức giận và sát ý của Bạch Diệc Phi, vì thế đã hỏi lại một câu: “Chết hay là sống?”
Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói: “Vương Hầu thì sống, còn những người khác cứ tùy vào tâm trạng".
Trần Ngạo Kiều gật đầu, sau đó dẫn theo người rời đi.
Quán bar nào đó ở thành phố Hoa Thượng.
Bên trong một phòng riêng xa hoa, một gã đàn ông ngoài ba mươi tuổi đang làm một vài tư thế vận động mờ ám cùng một cô em.
Bỗng chiếc điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên.
Gã đàn ông giơ tay nhấc điện thoại lên, hắn ta cũng không sợ bị người khác nghe thấy âm thanh không trong sáng: “Sếp à, tôi nói này, anh không thể đợi một lúc nữa rồi hãy gọi điện sao? Con mẹ nó chứ, bây giờ đang đúng vào thời điểm quan trọng đấy!”
Đầu bên kia điện thoại cũng không để ý mấy, chỉ nói: “Vương Hầu, anh đã làm ra chuyện gì rồi? Không phải tôi đã bảo anh đừng ra tay nữa sao?”
Vương Hầu cười hì hì: “Sếp à gan anh sao bé tý vậy, anh muốn thò một chân vào mảnh đất thủ đô nên tôi mới giúp anh xử lý đám tay chân của Bạch Diệc Phi, đáng ra anh nên vui mừng mới phải chứ”.
“Lẽ ra anh nên tặng tôi một món quà ra mắt hoành tráng không phải sao?”, Vương Hầu cười nói.
Đầu điện thoại bên kia hình như rất tức giận: “Con mẹ nó! Vậy thì tôi hỏi anh, anh có thành công không?”
Vương Hầu đẩy người phụ nữ trên người ra rồi ngồi xuống, hắn ta tỏ vẻ lười nhác: “Người kia hơi khó giải quyết, làm mất ba anh em của tôi, nhưng mà đàn em của tôi cũng nói đã bắn về phía người kia năm phát súng, trúng được ba phát. Coi như không chết thì cũng sẽ tàn phế thôi".
Bên kia vang lên tiếng hít vào sợ hãi: “Mẹ nó! Ba người chết kia anh xử lý thế nào?”
“Còn thế nào nữa? Chết thì cũng đã chết rồi, quan tâm bọn nó làm gì?”, Vương Hầu cũng không thèm để ý: “Chỉ là mấy tên lắt nhắt không đáng chú ý thôi".
Hắn ta nói xong mấy lời này thì đầu dây bên kia đột nhiên im lặng.
Vương Hầu đợi một lúc mà không nghe thấy nói gì nên lớn tiếng hỏi: “Alo? Sếp à, không có chuyện gì chứ? Nếu không còn việc gì nữa thì tôi cúp máy đây!”
Lúc này đầu điện thoại bên kia cuối cùng cũng lên tiếng nhắc nhở: “Vương Hầu, tranh thủ thời gian mau trốn đi, nếu cần thiết thì đi sang tỉnh khác cũng được".
Vương Hầu ngẩn người: “Trốn? Sao lại phải trốn?”
“Nếu anh khiến đàn em của hắn ta bị thương, rồi dùng một mồi lửa dọn dẹp sạch sẽ hiện trường thì coi như xong chuyện. Nhưng con mẹ nó anh còn để lại sơ hở, bây giờ không chịu trốn đi thì chẳng lẽ đợi người ta xông thẳng đến cửa tìm anh à?”
Vương Hầu khinh thường mấy lời này: “Để lại sơ hở thì sao? Hắn ta có thể tra được ra tôi à? Mà kể cả hắn ta có tra ra tôi thì có thể làm được gì chứ?”
“Chỉ cần tôi nói bọn chúng không phải người của tôi, tôi không biết bọn chúng thì hắn ta có thể làm gì? Hơn nữa hắn ta có ra tay thật thì tôi sợ chắc?”
“Thành phố Hoa Thượng là địa bàn của tôi, chỉ cần tôi không rời khỏi Hoa Thượng thì đứa nào dám đụng vào tôi?”
“Sếp à, tôi đã nói anh yếu bóng vía quá rồi đấy”.
Người ở đầu bên kia điện thoại nghe thấy mấy câu này thì giọng điệu cũng lạnh lùng hơn: “Bạch Diệc Phi không phải là người làm ăn bình thường, anh đã quá coi thường hắn ta rồi".
“Anh cho rằng hắn ta sẽ nói đạo lý với anh sao? Không có bằng chứng thì hắn ta không thể làm gì anh à?”
“Anh đừng quên Tùng Vưu Duy đã bị hắn ta giết đấy!”
“Đám xã hội đen các anh khi gặp phải chuyện này sẽ tìm một người trung gian đứng ra bàn bạc dùm, còn đám làm ăn chân chính mới dùng bằng chứng”.
“Nhưng mà Bạch Diệc Phi không phải hai kiểu người trên, dạng người như hắn ta sẽ không bàn bạc, cũng không dùng bằng chứng với anh đâu”.
Người bên kia điện thoại hơi dừng lại một chút: “Nếu như anh không chịu nghe lời tôi thì lập tức xóa bỏ lịch sử trò chuyện của chúng ta, kéo tôi vào danh sách đen, ông đây không muốn chết cùng anh đâu!”
Vương Hầu ngẩn người, sau đó đột nhiên hơi hoảng hốt: “Không phải chứ, hắn ta...”
Nhưng hắn ta còn chưa nói xong thì bên kia đã thẳng thừng cúp máy.
“Mẹ nó!”
Vương Hầu ném di động đi, chiếc điện thoại lập tức bị vỡ thành mấy mảnh.
Ngay lúc này một bàn tay nhỏ nhắn mềm mại dán vào lồng ngực Vương Hầu, sau đó khẽ nói: “Anh Hầu sao thế? Sao lại nổi giận rồi?”
Vương Hầu bật cười thành tiếng: “Cái lũ kinh doanh chó má nhát gan, làm việc gì cũng sợ bóng sợ gió, con mẹ nó còn dám nói ông đây.
"Sao không thử tìm hiểu xem Vương Hầu này là ai chứ? Chả lẽ ông đây còn kém cả một tên nhãi ranh ngoài hai mươi tuổi vắt mũi chưa sạch à? Với ông đây thì thằng đó chẳng khác gì loại gà rù, ông đây thèm sợ chắc?”
Vương Hầu ôm lấy người phụ nữ rồi cười nói: “Chờ chúng ta xong việc thì ông đây tự mình dẫn người đến thành phố Thiên Bắc xử lý tên Bạch Diệc Phi kia, để hắn ta thấy rõ sự lợi hại của ông đây!”
Người phụ nữ cười thẹn thùng một tiếng: “Anh Hầu lợi hại!”
Vương Hầu cười dâm bóp mông người phụ nữ một cái, cô ả hét lên một tiếng: “Ai da! Đồ đáng ghét!”
Thấy vậy thì dục vọng trong Vương Hầu lại nổi lên, hắn ta nhanh chóng đặt người phụ nữ xuống dưới người.
Nhưng mà đúng lúc này ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.
“Anh Hầu, không xong rồi, đám người của chúng ta đều bị đánh, nhiều anh em bị đánh cho nằm rạp rồi”, đàn em của Vương Hầu đứng ngoài cửa kinh hoàng kêu lên.
Sau khi nghe xong thì Vương Hầu lập tức ngồi dậy.
…
Bệnh viện Ngọa Long của thành phố Thiên Bắc.
Bên ngoài phòng phẫu thuật, Dương Xảo vội vàng chạy đến, sau khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì lo lắng hỏi: “Anh Bạch, anh Lãng thế nào rồi?”
Bạch Diệc Phi nhìn thấy Dương Xảo thì hơi kinh ngạc, sao đó trừng mắt về phía Trần Hạo.
Trần Hạo lập tức lắc đầu, vô tội nói: “Không phải em nói mà”.
Dương Xảo nói luôn: “Không ai nói với tôi cả, là tôi tự đến đây”.
Trực giác của phụ nữ vẫn luôn rất chính xác.
Ngay lúc này đèn phòng phẫu thuật tối lại.
Một bác sĩ bước ra, bác sĩ vừa mở cửa vừa tháo khẩu trang trên mặt xuống.
Đám người Bạch Diệc Phi lập tức vây lại: “Thế nào rồi?”
Bác sĩ không phải ai khác mà chính là Ngưu Vọng, ông ta thở phào một hơi: “Không còn nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mà phải nghỉ ngơi trên giường khoảng một hai tháng".
Nghe ông ta nói vậy thì tất cả mọi người đều thở phào một hơi.
Sau đó Bạch Diệc Phi nói với Dương Xảo: “Cô chăm sóc tốt cho Từ Lãng nhé".
Dương Xảo trịnh trọng gật đầu.
Bạch Diệc Phi yên tâm một chút, sau đó đi ra ngoài nói: “Tập hợp tất cả mọi người lại, chúng ta đi đến thành phố Hoa Thượng".
Bạch Hổ và Trần Hạo lập tức đi theo.
Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói: “Tôi muốn tất cả mọi người phải biết, đụng đến anh em của Bạch Diệc Phi này sẽ phải chịu hậu quả gì!”
Vậy nên ngay trong đêm hơn mười chiếc xe xuất phát từ thành phố Thiên Bắc chạy thẳng về hướng thành phố Hoa Thượng.
Sau khi mấy người Bạch Diệc Phi rời đi thì Từ Lãng được chuyển vào phòng bệnh sang trọng, còn Dương Xảo vẫn luôn túc trực bên cạnh anh ta.
Lúc trời sắp sáng thì Từ Lãng tỉnh lại.
Ngay khi Từ Lãng mở mắt ra, hình ảnh đầu tiên anh ta nhìn thấy chính là Dương Xảo đang ngủ gà ngủ gật bên cạnh, cái đầu thỉnh thoảng lại gật xuống một cái.
Từ Lãng không khỏi nhớ tới tàn thuốc trong sân và người áo đen đêm qua, còn có cả những người vây giết anh ta trong rừng cây nữa.
Anh ta không muốn tin tất cả những chuyện này.
Đúng lúc này Dương Xảo ý thức được mình đang ngủ gật, nên đột nhiên cô ta tỉnh táo, ngồi ngay ngắn lại.