Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trên người phụ nữ đó chỉ mặc một chiếc áo hai dây, những thứ nên che cũng đã che đi, nhưng như vậy lại làm người ta liên tưởng đến vô số thứ.
Bạch Diệc Phi lúc này lại không muốn nghĩ nhiều như vậy, đột nhiên anh muốn lùi lại, nhưng không để ý đến phía sau có một chiếc sô pha, sau đó trực tiếp ngã lên đó.
Mà người phụ nữ kia đang dựa vào người anh, nên khi anh ngã xuống thì cô ta cũng ngã theo.
Bạch Diệc Phi lập tức kinh ngạc: “Này!”
Anh muốn đẩy ra, nhưng cô ta lại mạnh mẽ di chuyển miệng gần môi anh, làm anh sợ hãi gạt mạnh.
Cô ta bất ngờ ngã xuống đất.
Bạch Diệc Phi hít sâu một hơi: “Con mẹ nó! Cô không sao chứ?”
Dù gì cũng là anh đẩy cô ta xuống đất, thế nên phải kéo cô ta lên.
Đúng lúc này, anh nghe thấy tiếng rên rỉ, sau đó cô ta khẽ rùng mình.
Bạch Diệc Phi đột nhiên hiểu ra, phản ứng nhanh nhẹn muốn tránh ra.
Nhưng bởi vì bên cạnh sofa có người chặn nên anh không có thời gian để đứng dậy, vậy nên.
“Oẹ” một tiếng.
Người phụ nữ kia nôn hết ra chân anh.
Bạch Diệc Phi sửng sốt một chút, sau đó đẩy cô ta ra, lao vào nhà vệ sinh, mở vòi nước xối vào chân mình.
Một lúc lâu sau mới rửa sạch những thứ kinh tởm cùng mùi hôi kia, anh cảm thấy vẫn chưa đủ, liền dùng sữa tắm dùng một lần của khách sạn đổ lên chân.
Sau khi chà sạch sẽ, cuối cùng mùi hôi kia cũng biến mất, chỉ còn lại mùi thơm của sữa tắm.
Đương nhiên lúc anh đi ra ngoài thì thứ mùi ấy vẫn còn đó.
Bạch Diệc Phi tức đến nỗi suýt nữa thì đem cô ta ném xuống lầu.
Mẹ nó! Đây con bà nó là sát thủ do ai phái tới?
Bạch Diệc Phi nhìn chằm chằm vào cô ta hồi lâu, không còn cách nào khác, bắt buộc phải xử lý thôi, không thì thứ mùi này sẽ làm anh kinh tởm đến chết.
Vì vậy, anh kéo người phụ nữ đó dậy, lôi vào nhà tắm, cầm vòi sen xịt loạn một trận lên người cô ta.
Sau một hồi ‘tắm rửa’, cuối cũng cũng sạch hơn chút.
Lúc này, Bạch Diệc Phi mới chú ý tới dáng vẻ của cô ta, tại sao lại quen mắt như vậy?
Anh trầm tư hồi lâu, gương mặt này hình như anh đã gặp qua ở đâu rồi thì phải.
Một lúc sau, anh mới ngỡ ngàng.
Đây không phải là ngôi sao nổi tiếng gì đó sao?
Hình như tên là Phương Nhiên, còn đóng một bộ phim khá nổi tiếng nữa.
Sau khi tắt vòi sen, Bạch Diệc Phi lấy khăn tắm lau người cho Phương Nhiên, kế đến ném cô ta lên một chiếc giường khác.
Để bảo đảm an toàn và không thu hút sự chú ý của người khác, Bạch Diệc Phi đặt một phòng hạng thường hai giường.
Bây giờ thì hay rồi, Long Linh Linh một giường, Phương Nhiên một giường.
Nhưng còn anh? Anh ngủ ở đâu bây giờ.
Bạch Diệc Phi bất lực, chỉ đành lấy khăn lau chân và tay cho Long Linh Linh trước, đợi sau khi lau xong, anh lại sờ lên trán của cô ta.
Hình như có chút tác dụng, dường như cô ta sắp đổ mồ hôi, vậy nên Bạch Diệc Phi lại lấy khăn lau.
Sau lần lau thứ hai, Long Linh Linh đã đổ mồ hôi.
Bạch Diệc Phi cuối cùng cũng yên tâm mà đắp chăn lại.
“Cạch!”
Cánh cửa đột ngột bị mở ra.
Bạch Diệc Phi quay đầu lại thì thấy hơn chục cảnh sát đang xông vào.
“Cảnh sát đây, không được động đậy!”
Trong chốc lát, đám cảnh sát đã bao vây anh lại.
Lúc này anh đang đứng bên giường Long Linh Linh.
Phía sau người cảnh sát là cô gái trẻ ở quầy lễ tân, cô ta chỉ vào Bạch Diệc Phi hung hãn nói: “Chính là anh ta!”
Bạch Diệc Phi nhìn thấy cô ta liền hiểu ra: “Mẹ nó! Cô thật sự cho rằng tôi là người lượm xác?”
Một người cảnh sát nhìn Bạch Diệc Phi, sắc mặt bình tĩnh quát lên: “Bắt lấy anh ta”.
“Đợi chút!”, Bạch Diệc Phi lập tức vung tay lên.
Cảnh sát hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Bạch Diệc Phi rất bất lực, anh giải thích: “Đây là bạn tôi, còn người kia tự mình xông vào, còn nôn vào quần áo tôi nữa, tôi không phải là người nhặt xác”.
Cảnh sát hừ lạnh: “Anh tưởng tôi sẽ tin anh sao?”
Bạch Diệc Phi cười khổ, thật là con mẹ nó oan ức mà.
Lúc này, cảnh sát đột nhiên dừng lại nhìn chằm chằm vào Bạch Diệc Phi: “Anh nói còn có một người khác?”
Bạch Diệc Phi: “...”
...
Tối muộn, Ngưu Vọng mới từ thành phố Thiên Bắc chạy đến huyện Lệ, sau đó đến đồn cảnh sát địa phương, đưa cho cảnh sát xem chứng minh nhập viện của Long Linh Linh, và bằng chứng Long Linh Linh và Bạch Diệc Phi là người nhà.
Sau đó người ta kiểm tra camera giám sát thì phát hiện Phương Nhiên đi nhầm phòng thật.
Bạch Diệc Phi lúc đó mới được thả ra.
Sau khi lên xe, Ngưu Vọng lắc đầu: “Anh nói sắp xếp xe cho cậu đi thủ đô mà, cậu xem, xảy ra chuyện thật này”.
Bạch Diệc Phi cười khổ, anh làm sao mà biết được sẽ gặp loại chuyện này chứ, đúng là đen đủi.
Bạch Diệc Phi bỗng nhiên cau mày hỏi Ngưu Vọng: “Đúng rồi, anh Ngưu, em nhớ ở huyện Lệ này hình như có một buổi triển lãm đèn ven sông, khá nổi tiếng”.
Ngưu Vọng gật đầu nói: “Đúng vậy!”
Nói xong, Ngưu Vọng nhìn Bạch Diệc Phi hỏi: “Cậu ở khách sạn nào?”
Bạch Diệc Phi cười cười: “Dù sao cũng đã đến đây rồi, đương nhiên phải đi xem triển lãm chứ, chúng ta đi đến đó trước, sau đó quay về khách sạn sau”.
Ngưu Vọng có vẻ không đồng ý lắm: “Nửa đêm nửa hôm rồi, còn đến ven sông làm gì? Chưa đủ mệt à?”
Bạch Diệc Phi lắc đầu: “Triển lãm đèn, đương nhiên phải xem vào buổi tối mới đẹp, ban ngày không phải còn phải lên đường hay sao?”
Ngưu Vọng thấy vậy cũng không nói thêm gì nữa, lái xe đến bờ sông.
Sau khi đến bờ sông, bọn họ thấy những ngọn đèn đủ hình đủ dạng dọc theo bờ sông, nhìn rất mơ mộng.
Con sông này cắt ngang giữa huyện Lệ, thế nên có rất nhiều người cùng thuyền và nhà dân hai bên ven sông.
Vào ban đêm, đèn ven sông được bật sáng, phản chiếu xuống mặt nước, rất đẹp.
Thật hiếm thấy một cảnh đẹp như vậy, Bạch Diệc Phi vô cùng thích thú, trong lòng đột nhiên nảy sinh vô số những khát vọng đẹp đẽ.
Hai người xuống xe đứng bên sông.
Ngưu Vọng đứng cạnh anh, lấy ra hai điếu thuốc, đưa cho Bạch Diệc Phi một điếu.
Bạch Diệc Phi bước ra khỏi những mộng tưởng đẹp đẽ, nhận lấy điếu thuốc, châm lửa, rít một hơi sâu.
Đáng tiếc, những thứ đẹp đẽ luôn khó nắm bắt, tâm trạng lúc này của anh vô cùng phức tạp.
Bạch Diệc Phi sau khi thở ra một làn khói, nhìn về phía xa xăm, nhàn nhạt nói: “Anh Ngưu, trong đám người, chúng ta quen nhau sớm nhất, em cũng luôn coi anh như anh trai mình”.
Ngưu Vọng nghe xong có chút giật mình, sau đó cười nói: “Đúng vậy, anh cũng coi cậu như em ruột, tận mắt chứng kiến sự trưởng thành của cậu”.
Bạch Diệc Phi nghe thấy lời này, nở một nụ cười giễu, sau đó quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Nhưng em chưa bao giờ nghĩa rằng, người đó lại là anh”.
Đồng tử Ngưu Vọng co rút lại, thân thể khẽ run lên, sau đó nhìn về hướng Bạch Diệc Phi.
Cho dù triển lãm đèn có lung linh và đẹp đẽ đến đâu, Bạch Diệc Phi cũng không thể nào thưởng thức được nữa, thay vào đó là cảm giác buồn bã đến tận cùng.
Ngưu Vọng hít sâu một hơi thuốc, sau đó phun ra, nhẹ nhàng nói: “Tôi không hút thuốc”.
Bạch Diệc Phi im lặng.
Lần này anh đưa Long Linh Linh đi thủ đô không có nhiều người biết, trừ 3 người bọn họ ra thì chỉ có Ngưu Vọng.
Long Linh Linh đang bị bệnh, không thể là giả, mà Sa Phi Dương, nếu muốn gây bất lợi cho anh thì dễ như trở bàn tay.
Vậy thì người duy nhất còn lại chỉ có thể là Ngưu Vọng.
Hơn nữa, Bạch Diệc Phi cũng đoán, cơn sốt của Long Linh Linh chỉ là một cơn sốt bình thưởng do viêm nhiễm gây ra, thật ra không cần phải đi thủ đô kiểm tra.