Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Gã sát thủ nhanh chóng nghiêng đầu né cú đấm.
Bạch Hổ lại ra một quyền nữa.
Gã sát thủ không kịp né nên bị nắm đấm đấm thẳng vào mặt, gã ta phun ra một ngụm máu, trong máu còn lẫn hai chiếc răng.
Bạch Diệc Phi hít một hơi sâu, anh cảm thấy đau thay cho gã sát thủ.
Lần đầu tiên gã sát thủ bị đánh như thế này, gã ta cũng rất tức giận.
Gã ta lập tức bộc phát sức mạnh rồi đẩy Bạch Hổ ra, sau đó nhanh chóng giơ chân đá vào người Bạch Hổ.
Hai mắt Bạch Hổ hơi rũ xuống, một tay anh ta dễ dàng bắt lấy chân gã sát thủ, đồng thời cũng giơ chân đá vào người gã ta.
Gã sát thủ thấy thế thì rùng mình, sau đó gã ta đẩy Bạch Hổ ra rồi nhanh chóng quay người chạy.
Chạy rồi.
“Thật không có tý khí khách nào”, Bạch Diệc Phi thở phào nhẹ nhõm khi thấy gã sát thủ chạy đi, anh ôm lấy vết thương trên bụng sau đó ngã xuống đất, trên trán đổ đầy mồ hôi.
Lý Tuyết thấy vậy thì lo lắng ôm lấy Bạch Diệc Phi: "Anh sao rồi? Có đau không? Để em gọi 120..."
Lý Tuyết nói xong thì run rẩy lấy điện thoại di động ra.
Bạch Diệc Phi nhanh chóng nắm tay Lý Tuyết, anh nói: "Không sao, ôm anh một lúc là được".
Thật ra vết thương của anh không nghiêm trọng lắm, vừa rồi Lý Tuyết đã ôm anh suốt, nhiệt độ từ cơ thể cô truyền tới khiến anh cảm thấy không lạnh lắm, nỗi đau cũng giảm bớt đi rất nhiều, hơn nữa đây là cơ hội thân mật hiếm có.
Bạch Hổ mặt vô cảm đứng nhìn Bạch Diệc Phi, mở miệng giọng đều đều nói: "Bị thương một chút đã như thế rồi, yếu như sên!"
Bạch Diệc Phi chột dạ nhìn Lý Tuyết.
“Có thật là chỉ bị thương nhẹ không?”, Lý Tuyết lo lắng hỏi.
Bạch Hổ ừ nhẹ một tiếng sau đó xoay người rời đi.
Sau đó Lý Tuyết đỡ Bạch Diệc Phi đứng dậy, bọn họ xuống lầu bắt taxi đi bệnh viện.
Sau khi băng bó xong thì vào trong phòng bệnh, Lý Tuyết vẫn cứ ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi.
"Sao em cứ nhìn anh suốt thế? Trên mặt anh có gì hả?", Bạch Diệc Phi rất thích đôi mắt của Lý Tuyết, nhưng ánh mắt tràn đầy vẻ dò xét của Lý Tuyết khiến anh có chút chột dạ.
Lý Tuyết nghiêm túc nói: "Nói thật thì gần đây anh ngày càng thần bí, em cũng ngày càng không hiểu anh".
Trái tim Bạch Diệc Phi đập dồn dập, sau đó anh lập tức nở nụ cười: "Đâu có? Ngoại trừ đi làm thì không phải ngày nào anh cũng ở cùng em sao?"
Vẻ mặt Lý Tuyết vẫn nghiêm túc: "Vậy anh nói xem tại sao lại có sát thủ tới giết anh?"
"À...", Bạch Diệc Phi giả ngu: "Anh cũng không biết!"
Lý Tuyết tức giận hỏi: "Người tới cứu chúng ta là ai?"
"Anh không rõ...", Bạch Diệc Phi lắc đầu, anh tiếp tục giả ngu.
Lý Tuyết bất lực, cuối cùng cô thở dài nói: "Được rồi! Anh không còn kẻ thù nào khác nữa đúng không?"
“Không có”, Bạch Diệc Phi cười lắc đầu.
“Nếu như thế thì em nghĩ em biết đó là ai rồi”, Lý Tuyết nghiêm mặt nói.
Bạch Diệc Phi nghi ngờ: "Hả?"
"Anh nghỉ ngơi cho tốt đi! Em đi mua đồ ăn cho anh", Lý Tuyết nhẹ giọng nói.
Bạch Diệc Phi thấy thế thì cảm thấy hơi nghi ngờ, nhưng anh vẫn gật đầu.
Lý Tuyết đi ra khỏi phòng, cô đi thẳng đến bên đường gọi một chiếc taxi rồi rời đi.
Bạch Diệc Phi đứng bên cửa sổ cảm thấy không ổn, gần bệnh viện có rất nhiều cửa hàng, thế nên không cần bắt taxi đi mua!
Bạch Diệc Phi vội vàng ra khỏi bệnh viện, anh còn chưa kịp thay quần áo đã đi xuống lầu gọi điện cho Bạch Hổ.
"Tôi đang ở bệnh viện, mau đến đón tôi".
...
Là người thừa kế của Tập đoàn Liễu Thị nên Liễu Chiêu Phong có hai công ty dưới tên, một trong số đó là công ty thép nhẹ Liễu Thị, vì có tập đoàn Liễu Thị nên công ty này được Liễu Chiêu Phong quản lý rất tốt.
Lúc này Liễu Chiêu Phong đang ở công ty, vì thế sau khi Lý Tuyết gọi điện thoại cho Liễu Chiêu Phong và biết gã ở đâu, thì cô đã lập tức đi tới.
Khi cô đến văn phòng của Liễu Chiêu Phong thì thấy gã đang nói chuyện với một số người, một trong số đó có cả bạn học của Bạch Diệc Phi là Hà Viên Viên.
Công ty của Hà Viên Viên được Bạch Diệc Phi mua lại, sau đó được quản lý dưới tên Vương Lâu, hiện giờ cô ta đang làm ăn khá tốt, cũng có hợp tác kinh doanh với tập đoàn Liễu Thị.
Khi Lý Tuyết đẩy cửa đi vào thì Hà Viên Viên không khỏi sững sờ.
Đây không phải là vợ của Bạch Diệc Phi xuất hiện trong buổi họp lớp lần trước sao?
Tại sao cô ấy lại ở đây?
Hà Viên Viên biết Lý Tuyết, nhưng Lý Tuyết không biết Hà Viên Viên.
Liễu Chiêu Phong nhìn thấy Lý Tuyết đi tới thì đứng dậy cười nói với mọi người: "Được rồi, hôm nay chúng ta dùng ở đây thôi! Bên tôi còn có một số việc riêng, chuyện hợp tác cụ thể dựa theo quy tắc cụ thể là được".
Khi gã vừa nói xong thì một số người quay sang nhìn lý Tuyết, bọn họ lập tức hiểu ra.
Vài người đứng dậy, bọn họ nghiền ngẫu nhìn Lý Tuyết và Liễu Chiêu Phong, sau đó mới rời khỏi căn phòng.
Hà Viên Viên đi ngang qua Lý Tuyết thì nhìn thêm lần nữa, cô ta vẫn đang thắc mắc tại sao Lý Tuyết lại đến đây?Đúng lúc này Liễu Chiêu Phong đi tới, gã cười tươi rói: "Tuyết Nhi, em tới rồi hả".
Lúc này Hà Viên Viên lập tức liễu ra.
Trong lòng cô ta thầm nghĩ: Bạch Diệc Phi thật là, có cô vợ xinh đẹp như | thế mà cũng không để ý kỹ, chẳng lẽ bị cắm sừng rồi hả? | Đồng thời trong lòng cô ta cũng có chút trong cảm với Bạch Diệc Phi, cứ tuởng cưới được một cô vợ xinh đẹp, nhưng kết quả chỉ là bề ngoài mà thôi, haiz! | Có cần nói chuyện này với Bạch Diệc Phi không?Hà Viên Viên ôm một bụng nghi ngờ bước ra khỏi căn phòng.
Kết quả vừa tới của chính đã thấy Bạch Diệc Phi và một gã đàn ông to cao đi tới.
...
Trong phòng làm việc, Lý Tuyết không ngồi xuống, cô đứng yên đó hỏi: "Có phải anh tìm người giết Bạch Diệc Phi không?"
“Cái gì?”, Liễu Chiêu Phong cũng bất ngờ.
Lý Tuyết hít sâu một hơi, cô lạnh lùng nói: "Liễu Chiêu Phong, để tôi nói rõ cho anh biết, tôi sẽ không thích anh, anh bỏ cuộc đi! Nếu Bạch Diệc Phi có chuyện gì thì anh sẽ không xong với tôi đâu!"
Sắc mặt Liễu Chiêu Phong trầm xuống, đồng thời gã cũng hiểu ra, nhưng trong lòng gã cũng có chút tiếc nuối, tại sao lại không giết luôn Bạch Diệc Phi đi?
“Tuyết Nhi, anh không làm vậy!”, Liễu Chiêu Phong nhìn chằm chằm Lý Tuyết, gã trầm giọng nói: “Hơn nữa nếu anh là người như vậy thì anh đã kéo em lên giường trong cơn say hôm đó rồi!”
Lời nói thẳng thắn này khiến Lý Tuyết sững người.
Sau đó cô nghĩ lại, có vẻ cơn say hôm đó chính là cơ hội tốt nhất, nhưng Liễu Chiêu Phong cũng không lợi dụng cơ hội đó, điều này chứng tỏ Liễu Chiêu Phong không phải là một kẻ xấu xa đáng khinh.
Bởi vì trước đó ở quán Karaoke Bạch Diệc Phi đã đánh nhau với Liễu Chiêu Phong, hơn nữa Bạch Diệc Phi còn nói xấu về Liễu Chiêu Phong nên cô mới xúc động tới nỗi nghi ngờ Liễu Chiêu Phong.
Liễu Chiêu Phong tự nhiên đưa cho Lý Tuyết một ly nước ấm: "Tuyết Nhi, có vẻ em thật sự hiểu lầm anh rồi”.
Lý Tuyết không biết ai lại thuê sát thủ giết Bạch Diệc Phi, cô cũng không để ý tới cốc nước ấm, vì thế thuận tay cầm cốc lên uống hai ngụm: "Vậy anh có biết Bạch Diệc Phi đã đắc tội với ai không?"
Nghĩ đến con dao găm vừa rồi suýt chút nữa đã giết chết Bạch Diệc Phi thì Lý Tuyết lạnh cả sống lưng, cô cảm thấy vô cùng sợ hãi.
"Em nói như vậy khiến anh cảm thấy kỳ lạ đấy, ai lại muốn ra tay với một gã vô dụng như Bạch Diệc Phi chứ? Chẳng lẽ anh ta vô tình quyến rũ cô nàng nào đó rồi bị phát hiện?"